Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Được rồi, nghe lời ngươi (2)

Phiên bản Dịch · 1041 chữ

Mục Tri Hứa nhìn thoáng qua bóng dáng cao gầy của Cố Lẫm, cười cười mà nói vậy với Mục Tri Hòa. Vì nàng tin tưởng mắt nhìn người của mình, còn nếu giống như lời của đường tỷ nói rằng không đáng tin cậy để dựa dẫm, nàng sẽ không dựa - dẫm là được, khi ấy cứ giết là xong.

Bấy giờ, Cố Lẫm chợt cảm thấy sau lưng hơi lạnh lẽo, hắn âm thầm ngó nghiêng một chút, duỗi tay sờ mũi ho khan vài tiếng.

Tuy rằng trong lòng Mục Tri Hòa vẫn còn nghi ngờ, thế nhưng thiết nghĩ Mục Tri Hứa cũng rất lợi hại, không phải hạng người dễ bị bắt nạt nên nàng ta không có nhiều lời thêm nữa.

Sau khi gặp được Mục Tri Hòa thì đội ngũ chạy nạn của tỷ đệ Mục Tri Hứa lại nhiều thêm một người. Nhưng có chăng đều là mấy hài tử choai choai, nếu xui rủi gặp phải hạng lưu dân tàn ác vô nhân tính thì bọn họ chính là mục tiêu lớn nhất. Có điều Mục Tri Hứa và Cố Lẫm không hề sợ.

Dẫu cho Mục Tri Hòa không phải là người có sức lực lớn hay có sức chiến đấu, thế nhưng nàng ta khá tinh ý, rất biết cách giúp đỡ người khác. Từ khi nàng ta gia nhập đội ngũ thì Mục Tri Hứa nhẹ nhàng hơn không ít, bởi nàng ta luôn chủ động lo lắng cho Hạ Hạ, bế Hạ Hạ suốt dọc đường.

Dựa vào lời nói của Mục Tri Hòa thì nàng ta không muốn trở thành kẻ chỉ biết ăn bám, có thể sống sót được trong thời buổi loạn thế này đã là một chuyện không dễ dàng, nàng ta từng trải qua hoàn cảnh ấy nên hiểu rõ. Nay gặp được người thân là Mục Tri Hứa đã là chuyện vô cùng may mắn, nàng ta không thể ngồi mát ăn bát vàng.

Mọi người không ngơi nghỉ đi về phía trước, ánh mặt trời treo trên cao càng ngày càng gay gắt.

Cố Lẫm nheo mắt nhìn địa thế ở phía trước, thoáng nhìn qua Mục Tri Hứa nói: “Nhìn đi, sắp tới giao lộ rồi đấy. Ngã rẽ bên trái là đi Lĩnh Nam, còn ngã rẽ bên phải là đi Tây Nam.”

“Đi Tây Nam!”

Hai người nhìn nhau, Tây Nam chính là phương hướng mà bọn họ đã lựa chọn.

“Chúng ta đi nhanh một chút, e rằng hôm nay phải nghỉ ngơi hơi trễ đấy.” Cố Lẫm nhìn về hướng của Vĩnh Ninh Phủ, trong mắt hiện lên một tia sáng.

“Được, ta cũng đang nghĩ như vậy.” Mục Tri Hứa gật gật đầu, tuy không nói ra nhưng hai người đều hiểu rõ đối phương đang nghĩ gì.

Nơi này cách Vĩnh Ninh Phủ không xa, khả năng gặp được phản quân rất lớn, bọn họ không thể la cà ở chỗ này lâu vì sẽ vô cùng nguy hiểm. Mà mấy người Mục Tri Hòa đều không hỏi nguyên nhân, lẽo đẽo đi theo phía sau Mục Tri Hứa.

Bấy giờ, hai nhà Ngô, Triệu luôn theo sát đội ngũ của Mục Tri Hứa thấy bọn nàng gia tăng tốc độ cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra, thế nhưng vẫn theo bản năng cố gắng bám sát đội ngũ Mục Tri Hứa không rời.

Không một ai phát hiện ra, thiếu niên tên Đỗ Hằng đang bế muội muội cũng nhấc bước nhanh hơn, đuổi theo đội ngũ của Mục Tri Hứa.

“Ọe...” Tiếng nôn ọe vang lên không ngừng, không phải vì bọn họ muốn nôn mà đây chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể.

Ở ngã ba đường, thi thể nằm la liệt khắp nơi, mỗi mỗi một thi thể đều gầy đến trơ xương, phần thịt đang thối rữa ít ỏi đến đáng thương, tuy dọc đường cũng có không ít thi thể nhưng thi thể tại khu vực này nhiều không đếm xuể.

Mọi người đi ngang qua, khó lòng nhịn nổi mà nôn ọe, trời nắng gắt thế này lại càng khiến cho mùi hôi thối trở nên nồng nàn hơn rất nhiều.

Nhìn kỹ hơn một chút thì không chỉ có thi thể của lưu dân, ngoài ra còn có thi thể của phản quân nữa.

Thần sắc trên mặt Mục Tri Hứa vô cùng hờ hững, nàng chỉ nhìn thoáng qua đống thi thể chất chồng dưới đất, sau đó tiếp tục chú ý phương hướng: “Đi bên này.”

Mục Tri Hứa đã chuẩn bị từ trước, mấy người trong đội ngũ của nàng đều có một loại thảo dược với tác dụng xua đi mùi hôi thối của thi thể.

Hai nhà Ngô, Triệu có chút do dự đứng ở ngã ba đường, lưỡng lự ít lâu bèn cắn răng theo chân Mục Tri Hứa.

Đoàn người đi từ lúc mặt trời treo ở trên cao vẫn còn nắng chói chang, đi cho đến khi trăng sáng sao thưa thì thật sự chịu không nổi nữa, vì vậy đành dừng chân lại nghỉ ngơi.

Cũng nhờ vào nước linh tuyền trong không gian của Mục Tri Hứa, nên đoàn người mới có thể cầm cự được đến bây giờ.

“Nào nào, uống miếng nước trước đã, sau đó hãy ăn chút gì đó lót bụng.” Mục Tri Hứa chia cho mỗi người một cái bánh bột ngô. Vì hiện tại trời tối đen như mực nên không một ai biết bọn họ đang ăn cái gì.

Ngoài bánh bột ngô ra thì còn có túi nước chứa cháo, mọi người chia nhau ra uống một chút.

“Cháo này đưa cho mấy huynh muội Hạ Hạ đi, ta không uống đâu.” Cố Lẫm lắc đầu, không nhận lấy túi nước chứa cháo Mục Tri Hứa đưa cho mình.

“E rằng từ rày về sau sẽ không có nhiều cơ hội để nấu cháo nữa, chi bằng để dành cho mấy huynh muội Hạ Hạ thì hơn.” Cố Lẫm híp mắt nhìn phía trước, nhẹ giọng giải thích một câu với Mục Tri Hứa.

Mục Tri Hứa cười cười: “Được rồi, nghe lời ngươi.”

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.