Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt được cá (2)

Phiên bản Dịch · 1031 chữ

Nói ra thì hiện tại hắn cũng hiểu được tính tình của Mục Tri Hứa. Nàng nói một là một, hai là hai, không phải người hay giả vờ khách khí với người khác.

Nếu nàng đã nói không cần, ắt hẳn là thật sự không cần sự giúp đỡ của hắn.

Mục Tri Hứa đi thẳng vào trong núi, nếu đã tìm được nguồn nước rồi thì nàng cũng không cần phải mạo hiểm đi vào không gian làm gì, vì vậy hiện tại nàng đang miệt mài ở bên cạnh dòng suối nhỏ mà bắt gà rừng.

"Ôi chao, có cá này!"

Bấy giờ, trong dòng suối nhỏ có mấy con cá nhỏ đang tung tăng bơi lội, thoạt nhìn thì chỉ lớn bằng lòng bàn tay mà thôi.

Hai mắt nàng sáng rực, sau khi quan sát bốn phía, chắc chắn rằng không có ai khác thì lập tức lấy lưới đánh cá ở trong không gian ra; nàng chỉ giăng một mẻ lưới, đã có thể gọn hết đám cá nhỏ.

"He he, bây giờ có thể nấu canh cá và nướng gà rừng rồi!"

Rất tốt, vừa hay có thể thỏa mãn mong muốn của Cố Lẫm, thật tuyệt vời. Nghĩ vậy, Mục Tri Hứa vui vẻ bước chân sáo, miệng thì ngân nga một khúc hát đi trở về.

Không lâu sau, những lưu dân xung quanh đều liếc nhìn nàng; ôi trời, lại thêm kẻ phát điên nữa rồi.

"Gặp chuyện gì tốt đó? Vui vẻ tới vậy luôn à." Cố Lẫm cũng không kiềm được mà hỏi thăm nàng một câu.

"Bởi vì nhìn thấy ngươi chứ sao nữa!" Mục Tri Hứa không hề suy nghĩ, thuận miệng đáp một câu.

Ngờ đâu, nàng vừa dứt lời thì mọi tiếng động lập tức im bặt. Sắc mặt của Cố Lẫm dần trở nên căng thẳng, lỗ tai đỏ bừng, hắn nôn nao trong lòng, quay sang liếc nàng một cái sắc lẻm, miệng còn lẩm bẩm nói gì đó, thế nhưng Mục Tri Hứa không có nghe rõ.

Nàng hơi ngượng ngùng, vươn tay sờ sờ cánh mũi, ngó thấy ánh mắt không đồng tình của đường tỷ và đệ đệ, nàng cũng không biết nên nói sao. Chỉ đành cười gượng nói đỡ cho qua chuyện: "Ha ha, hồi nãy… hồi nãy ta nói bậy xíu à, ta lỡ lời thôi."

Nàng thật sự không nên nói ra lời nói như thế này. Dẫu vậy, thì Mục Tri Hứa ở hiện đại quen rồi, trong nhất thời khó mà sửa đổi thói quen được hun đúc từ nhỏ tới lớn, nàng bèn tự dặn bản thân phải chú ý hơn.

"E hèm, mọi người coi cái gì nè. Ta có bắt được mấy con cá á, chúng ta có thể nấu canh cá và nướng gà rừng luôn." Mục Tri Hứa giơ ấm sành ra cho mọi người coi; lúc này, mọi người cũng không còn để ý tới chuyện nàng lỡ lời nữa, trừ Cố Lẫm.

"Woa, tỷ giỏi quá à, vậy mà bắt được cá luôn." Mục Thâm và Mục Uyên nhìn Mục Tri Hứa với ánh mắt thán phục.

"Ha ha, dĩ nhiên rồi, tỷ của bọn em chứ sao. Ta luôn giỏi như vậy mà."

"Đường tỷ à, cái này giao cho chị, đành phải nhờ chị nấu canh cá dùm em, lát nữa chúng ta húp mấy chén canh nóng cho ấm bụng nà."

Mục Tri Hòa cười tủm tỉm: "Không thành vấn đề, em cứ nghỉ ngơi đi cho lại sức. Chừng nào làm xong thì chị kêu."

"Tỷ à, để em nướng con gà rừng này cho." Mục Thâm chủ động nhận lấy nhiệm vụ nướng gà rừng.

"Ừ, vậy em làm đi."

Dù sao thì nàng cũng không quan tâm tới nó có trở thành mỹ vị hay không, nàng chỉ cần gà rừng chín tới, sau đó rải ít muối lên là ăn được rồi.

"Đợi tới buổi tối hãy nướng gà rừng." Bỗng Cố Lẫm lên tiếng.

Mục Tri Hứa chau mày: "Không phải ngươi muốn ăn à?"

Nghe vậy, Cố Lẫm hơi sững sờ. Gãi gãi đầu đáp rằng: "Không sao đâu, có canh cá là tốt lắm rồi, đợi tới buổi tối rồi nướng cũng không muộn."

"Ừ, được rồi. Cứ nghe theo lời ngươi nói."

Nghe Mục Tri Hứa nói vậy, khóe miệng Cố Lẫm cong cong.

Sau khi Mục Tri Hòa nấu canh cá xong, mọi người tụ tập lại một chỗ, ai nấy đều ngồi xổm nhìn nồi canh cá đang tỏa hương nghi ngút, ấm sành sôi sùng sục, phát ra loại âm thanh khiến người ta phải nuốt nước bọt.

Lưu dân xung quanh đều đưa ánh mắt thèm thuồng ngó qua, thế nhưng vì e ngại với sức chiến đấu của Mục Tri Hứa, nên tạm thời không có ai manh động. Thế nhưng ánh mắt phần lớn mọi người đều đỏ lòm hết cả lên.

Mục Tri Hứa thủng thẳng nhìn thoáng qua đám lưu dân đang dòm ngó tới lồi mắt, sau đó đưa chén gỗ cho mọi người.

Chia ra mỗi người một chén canh cá, mấy người Mục Thâm cũng không sợ phỏng, thổi vù vù hai ba cái thì vùi đầu ăn ngay.

Mục Tri Hứa không ăn vội mà bưng chén lên, rồi nàng đi tới bên cạnh Cố Lẫm, ngồi xuống và hỏi thăm.

"Cẩn Chi à, sao ngươi không ăn đi?"

"Lát rồi ăn. Mà đúng rồi, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi một chút." Cố Lẫm thôi nhìn đám lưu dân, quay sang nhìn Mục Tri Hứa đang ngồi bên cạnh mình.

Dĩ nhiên là Mục Tri Hứa đã phát hiện ánh mắt đăm đăm của Cố Lẫm khi hắn nhìn đám lưu dân.

"Ý ngươi muốn nói tới chuyện, chúng ta đều là mấy đứa nhỏ, nếu cứ tiếp tục đi về phía trước như này thì ắt sẽ trở thành mục tiêu của mọi người đúng không?"

"Ừ, đám lưu dân này cứ ngày một tăng lên, hết đám này tới đám khác xuất hiện, chúng ta không răn đe nổi."

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.