Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết bạn đồng hành (1)

Phiên bản Dịch · 931 chữ

Mục Tri Hứa thầm nghĩ, hai người bọn họ đúng là tâm ý tương thông, dù không hẹn nhưng lại có chung suy nghĩ với nhau.

Bởi vì quyết định đi Tây Nam nên đường đi của bọn họ khá là vòng vèo, rất nhiều lưu dân đã bị bỏ lại phía sau. Còn thức ăn thì không có cách nào tìm thấy, mà một khi đám lưu dân đói khát đến tận cùng, dĩ nhiên sẽ bắt đầu tìm kiếm con mồi từ đồng loại của mình.

Thoạt nhìn, nhóm người Mục Tri Hứa chính là con mồi tốt nhất để ra tay.

Trong nhóm người, tuy Mục Tri Hứa đã mười ba tuổi nhưng dáng vẻ gầy yếu nhỏ nhắn không khác gì một đứa nhỏ mười một tuổi; Mục Tri Hòa thì mười bốn tuổi, cũng không lớn hơn Mục Tri Hứa bao nhiêu, nhưng cao hơn Mục Tri Hứa một cái đầu; còn Cố Lẫm đã mười lăm, bề ngoài khá cao lớn, dù vậy thì cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi.

Không làm người khác sợ được.

"Ngươi muốn kiếm thêm người đồng hành chung à?" Ánh mắt Mục Tri Hứa liếc quanh một vòng, nhìn thoáng qua hai nhà Ngô Triệu đang đi theo cách đó không xa.

Thoạt nhìn hai nhà Ngô Triệu rất có giá trị vũ lực, trai tráng rất nhiều.

Lưu dân sẽ sinh lòng kiêng dè.

"Ừm, chắc ngươi cũng nghĩ tới mà đúng không? Dù sao thì bọn họ đều đang đi theo chúng ta, giờ đồng hành chung với nhau cũng không có gì khác biệt lắm."

"Vậy để ta đi qua nói chuyện với bọn họ."

"Không cần đâu, lát nữa bọn họ sẽ tự đi qua đây thôi." Cố Lẫm bưng canh cá lên uống ngon lành.

"Hả? Ngươi đã làm gì sao?" Mục Tri Hứa nhìn hắn đầy hứng thú.

Cố Lẫm không ngẩng đầu lên, thong thả đáp lời: "Cũng không có gì, lúc sáng ở trong núi có thuận miệng nói với họ mấy câu thôi."

"Nhanh nhẹn dữ vậy ta."

"Cảm ơn đã khích lệ hen!"

"Học cái gì không học, lại học thói mặt dày của ta!" Mục Tri Hứa trừng mắt với hắn.

Cố Lẫm: “…”

Mục Tri Hứa thấy Cố Lẫm bày ra vẻ mặt cạn lời thì tâm tình rất tốt, ngửa đầu uống hết chén canh cá.

Quả nhiên là thế, bọn họ mới dọn dẹp chén đũa xong thì hai nhà Ngô Triệu đã mò tới, Ngô Tam Thủy và Triệu Đại Hà tươi cười mở lời.

"Mục cô nương! Cố tiểu ca!" Chào hỏi xong thì hai người ngồi xuống đó.

“Không biết hai vị lại đây có chuyện gì?” Dẫu biết rõ nhưng Mục Tri Hứa vẫn cố tình hỏi.

Hai người Ngô Tam Thủy liếc nhau, mở miệng nói: "Mục cô nương, hẳn là ngươi cũng thấy rồi. Nói tới nói lui thì mục đích lớn nhất của chúng ta đều giống nhau, đều muốn sống sót trong thời buổi loạn lạc này. Nếu đã vậy, chi bằng hợp thành một nhóm, đồng hành cùng nhau mà đi, cô thấy sao?"

Mục Tri Hứa nhìn bọn họ chằm chằm: "Đồng hành cùng nhau? Cụ thể là sao?"

Mặc dù nàng muốn tìm thêm bạn đồng hành chung, nhưng cũng không muốn tăng thêm gánh nặng cho mình.

Nàng nhìn trúng hai nhà Ngô Triệu có giá trị vũ lực cao, còn hai nhà Ngô Triệu thì nhìn trúng y thuật của nàng.

Trên hết là thân thủ của nàng với Cố Lẫm không hề tệ, trong tình huống nguy hiểm thì không thể xem thường giá trị vũ lực của hai người được.

Triệu Đại Hà là người khôn khéo, hắn sớm biết Mục Tri Hứa không phải người dễ gạt, đã tính toán xong xuôi hết thảy: "Chung sức đối địch, nhất trí đối ngoại, ngoài ra thì không can dự tới đối phương."

Ví dụ như là lương thực.

Trong tay bọn họ có dự trữ lương thực; mà dù cho không có thì một nhà toàn trai tráng có sức lao động, chỉ cần cố gắng tìm kiếm là có thể kiếm được đồ ăn.

"Được, có thể hợp nhóm lại cùng nhau đồng hành. Nhưng lời thật mất lòng, ta phải nói trước với hai người. Nếu ta phát hiện có người phản bội, trở tay đâm dao sau lưng thì đừng trách ta trở mặt không biết nể nang." Mục Tri Hứa là người thích thẳng thắn, dĩ nhiên là phải nói rõ ràng từ trước mới được.

Ngô Tam Thủy và Triệu Đại Hà nhìn nhau rồi gật đầu: "Chúng ta cũng nghĩ như vậy."

Không có ai thích bị phản bội cả.

"Cứ như vậy đi."

"Hừm… dù sao thì chúng ta cũng đã hợp nhóm, ta muốn hỏi một chút, đích đến của các ngươi là chỗ nào vậy?" Mục Tri Hứa nhìn hai người.

Ngô Tam Thủy không chút do dự nói: “Nói ra thì e là Mục cô nương chê cười, chứ chúng ta đã hạ quyết tâm sẽ đi theo cô nương đến cùng."

Hắn cũng không biết tại sao, theo bản năng luôn cảm thấy đi theo nàng sẽ không sai.

Dẫu cho lúc bắt đầu, mọi người trong nhà đều nói hắn bị điên.

Nhưng dần dà về sau, trải qua không ít chuyện đã chứng minh trực giác của hắn không sai.

Triệu Đại Hà nhìn Ngô Tam Thủy một cái rồi tiếp lời: "Ta cũng vậy."

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.