Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cửu Kiếm Phá Thương Khung

Tiểu thuyết gốc · 1660 chữ

Nàng vui sướng đi một mạch ra khỏi thành nhưng không để ý là có một bóng đen đang đi theo

Tới khu rừng lần trước, lúc này Tiêu Thần đang ngồi tu luyện trên một tảng đá thấy Thanh thủy đến hắn mở mắt ra nhìn nàng, thấy nàng vui mừng như vậy khóe môi lộ ra một đường cong nhỏ nhưng rồi lại trở lại bộ dáng nghiêm túc nhìn nàng trầm giọng hỏi.

- Ngươi hôm nay gây ra một chấn động như vậy Cha ngươi có phát hiện ra gì không.

Thanh Thủy nghe hắn hỏi vậy vỗ ngực cam đoan nói.

- Ngươi yên tâm đi bản tiểu thư ta mà đã ra tay thì không có gì phải no.

Nhìn nàng Tiêu Thần lại có chút buần cười.

- Đúng vậy a ,ta tí thì quyên mất lần trước ném ngươi vào hố có chút không yên tâm nhưng sau mấy ngày thì ta lại còn phải no không đủ ma thú  cho ngươi tàn sát cơ.

Nghe hắn nói mà Thanh Thủy rùng mình một cái (cái cảm giác kia có lẽ cả đời nàng cho dù đã là một cường giả ai cũng phải kinh sợ cũng không quyên được bảy ngày đó)

- Hừ ta còn chưa tính sổ việc ngươi dám bỏ ta vào đấy, không may chúng giết ta thì sao.

Tiêu Thần cười nhạt không nói gì, thực ra hắn biết con súc sinh kia luân ẩn ở trong người nàng với uy áp nó tạo ra thì chả con ma thú lào dám đến gần cả, lên việc kia chỉ để dọa nàng thôi.

- Được rồi không nói nữa ta tới thông báo cho ngươi một tin vui, trong vòng một tháng nữa Học Viện Già Nam sẽ có một đợt chiêu mộ thêm học viên mới vì vậy chỉ còn ở nơi này năm ngày nữa là ta sẽ lên đường tới đó.

- Vậy thì sao, có gì liên quan tới ta sao.

- Sao lại không nghĩa là ta chỉ còn ở đây năm ngày nữa là phải đi rồi sắp đến lúc chia tay chứ sao!

Tiêu Thần cười rộ lên.

- có gì đáng cười chứ, ngươi mau dạy ta công pháp khác đi ta sắp phải đi rồi. Nàng nhíu mày nói

- Ai nói với ngươi là ta sẽ ở lại nơi này chứ, một tòa thành nghèo rớt mùng tơi chả có một thứ gì đáng để quan tâm thì còn ở làm gì, à không vẫn còn có một thứ khiến ta thấy hứng thú nhưng không ở trong thành ta cần đi theo dõi xem thứ đấy. Tiêu Thần thâm ý nói.

Nghe hắn nói mà nàng chợt tò mò thứ hắn có thể nhìn trúng chắc chắn không tầm thường nha.

- Mà thôi mặc kệ ngươi muấn đi đâu thì đi cũng nhất định phải dạy ta công pháp gì thật mạnh cho ta mới được.

- Đương nhiên rồi ngay bây giờ ta sẽ thi chiển cho ngươi nhìn qua, công pháp này có tên là "cửu kiếm phá thương khung".

Công pháp này có tất cả chín thức, nếu ngươi có thể luyện đến tầng chín thì uy lực cực mạnh, lúc đó ngươi có thể xưng là kiếm thánh cũng không ai dám phản đối đâu, có điều muấn luyện được thì trước tiên phải am hiểu kiếm pháp.

- Vì vậy trước tiên ngươi cần phải luyện kiếm cho tốt đã, bao giờ đạt yêu cầu thì ta sẽ truyền cho ngươi.

Thanh Thủy nghe hắn kể mà cứ mơ mơ màng màng khó hiểu học công pháp thôi mà rắc rối thế, nhưng khi nói đến uy lực của công pháp này thì mắt tỏa sáng, công pháp này thật mạnh nha.

- Này thế công pháp này thuộc cấp bậc lào.

- Nếu ngươi luyện đến tầng một thì uy lực tương đương với công pháp linh cấp hạ phẩm tuy nhiên là do thực lực của ngươi hiện giờ còn quá yếu vì vậy đấy cũng chưa thể phát ra uy lực trân chính của tầng một, còn tầng chín thì ngươi hiện giờ chưa thể tưởng tượng được đâu.

Tuy hắn không nói rõ nhưng nàng nghe hắn nói ở tầng một thôi đã tương đương với linh cấp hạ phẩm công pháp đã phải hút ngụm khí lạnh, linh cấp hạ phảm tương đương với tương đương với tu sĩ túc cơ mà mới chỉ là tầng một thôi đấy không biết tầng chín thì như thế lào.

- Giờ ta sẽ thi triển cho ngươi nhìn ba kiếm đầu tiên cho ngươi nhìn. Nói rồi hắn đi sâu vào trong rừng Thanh Thủy cũng vội vàng chạy theo sau.

  Ước chùng đi được khá xa rồi Tiêu Thần chợt dừng bước trước một vách đá, 

Hắn xoa nhẹ vào chiếc giới chỉ trên tay lập tức một thanh phi kiếm bay ra ngưng trước mắt, Tiêu Thần không dài dòng chộp lấy thanh kiếm rồi nhắm mắt ngưng thần mấy giây, khi mở mắt ra lộ vẻ sắc bén, hắn chém ba nhát kiếm vào vách đá làm cho vách đá sụp đổ.

Thanh Thủy đứng nhìn mà chợn mắt ba kiếm kia uy lực cộng lại cũng gần bằng với một kích của nguyên anh rồi.

Tiêu Thần nhíu mày nhìn đống đất đá có vẻ không vừa ý hiển nhiên với uy lực này làm hắn không hài lòng.

Hắn xoay người ném thanh kiếm cho Thanh Thủy nàng nhanh tay chụp lấy rồi nhìn thanh kiếm ngạc nhiên.

- Thanh kiếm này có tên là Hàn Băng Kiếm là pháp bảo tiên phẩm, có tính âm hàn rất mạnh nếu bị chém chúng thì sẽ bị đóng băng có điều hiện giờ đã bị ta tạo nhiều tầng phong ấn lại, uy lực hiện giờ rất phù hợp đối với ngươi.

- Hả pháp bảo tiên phẩm? Ta chỉ biết có hai loại pháp bảo là Linh phẩm và Thiên phẩm thôi tiên phẩm hẳn là cao hơn đi?. Nàng có chút kích động dò hỏi.

- Đúng vậy tiên phẩm là một loại pháp bảo cao cấp hơn Thiên bảo rất nhiều vì nó đã sinh ra linh trí của riêng mình, cả cái tinh cầu này chỉ sợ không có pháp bảo lào hơn được thanh kiếm kia đâu.

  Thanh Thủy nhìn thanh kiếm hưng phấn không thôi.

- nhưng mà tại sao ngươi lại tốt với ta vậy những thứ ngươi dạy ta và cả thanh kiếm này đều là bảo vật khó kiếm mà ngươi lại không tiếc gì cho ta.

Nàng có chút cảm động nhìn Tiêu Thần nàng chỉ cứu hắn một mạng thôi mà hắn tốt với nàng vậy, cho dù hôm đó không cứu hắn thì chắc chắn hắn cũng không chết được. Đang mải suy nghĩ thì câu nói của Tiêu Thần làm cho toàn bộ cảm động  của nàng hoàn toàn biến mất

- Mấy thứ công pháp đấy uy lực quá yếu đối với ta ngay cả thanh kiếm kia cũng vậy cho ngươi cũng đỡ phí.

   Thanh Thủy trừng mắt nhìn hắn, sao cứ lúc nàng có hảo cảm với tên này thì hắn lại phun ra những câu làm nàng chỉ muấn vặn hết răng của hắn ra vậy.

- Hừ ta biết ngươi giỏi rồi,  ngay cả ân nhân cứu mạng của mình cũng không biết cảm tạ toàn lấy đồ bỏ đi cho ta.

Nhìn nữ nhân trước mắt đang phồng má thè lưỡi phía hắn đá đểu làm hắn phải bật cười.

- Không phải ta không muấn cho ngươi thứ tốt nhưng mà ngươi hiện giờ không thể sử dụng mấy thứ đó được mà ngay cả ta cũng không moi ra được.

- ngươi nói dối cái giới chỉ kia biết đâu còn rất nhiều thứ ngươi còn giấu chứ. Thanh Thủy quệt mồm không phục nói "tranh thủ lúc này đào mở tên này mới được"

Tiêu Thần cười khổ đành phải gải thích.

- Chỉ khi thực lực của ta khôi phục đến cảnh giới tôn giả lúc đấy có thể xé rách không gian mở ra không gian trữ vật trong đấy mới trên chính là nơi ta để đồ quý, còn cái giới chỉ ta đang đeo này chỉ để cho đẹp thôi rất lâu rồi không dùng tới, bên trong chỉ chứa toàn đồ vô dụng đối với ta.

  Nghe hắn nói mà Thanh Thủy kinh hãi nàng cứ nghĩ rằng là hắn cất rất nhiều đồ tốt trong đó không ngờ chiếc giới chỉ đấy chỉ là vật trang chí của hắn thôi.

- Thôi không nói về vấn đề này nữa, ta cho ngươi ba bốn ngày để làm quen với việc dùng kiếm.

Nói rồi hắn nhìn chằm chằm về phia một gốc cây cách xa hơn trăng trượng, thân hình nhoáng cái biến mất tại chỗ nhưng chỉ chớp mắt thôi đẫij xuất hiện có điều trên tay đang xách một xác chết.

- Ngươi có đắc tội với ai sao mà bị người ta theo dõi như vậy, chỉ là luyện khí tầng tám mà được hẳn một tên trúc cơ hậu kì đi theo, xem ra rất được chúng ưu ái nha.

Thanh Thủy nhìn xác chết kia kinh ngạc, khi nhìn tới kí hiệu trên áo tên kia thì nhăn mặt lại.

- Tên này là người của Hồn gia.

- Ồ, mạch nước ngầm giữa hai nhà các ngươi bắt đầu khởi động rồi đây hắc hắc.

Tiêu Thần nở nụ cười băng hàn hắn không cần biết Hồn gia như thế lào nhưng dám động đến Thanh Thủy thì kẻ đó phải chết.

  Thanh Thủy trầm mặc không nói, có tên này ở đây thì chỉ cần không phải kết đan trở lên thì nàng cũng chả sợ.

Dạo này hơi bí ý tưởng bạn lào có ý kiến hay thì góp ý cho mình nha ^-^

Bạn đang đọc Nữ Nhân Của Ta Ai Dám Động sáng tác bởi badaokelong1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi badaokelong1
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.