Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HOÀNG QUÝ PHI

Phiên bản Dịch · 2752 chữ

“Nương nương đã nhiều ngày ở trong phòng không chịu đi ra”.

“Có thể là cùng bệ hạ giận dỗi, đã nhiều ngày bệ hạ không đến xem nàng rồi.”

Cung nữ mặc y phục màu xanh nhỏ giọng nghị luận, ngay sau đó nội thị đang nhỏ tiếng nói, bất chợt hô lên: “Hoàng thượng giá lâm!”.

Người có dung mạo tuấn mỹ trời ban được hạ nhân vây quanh đang bước vào Nhã Nhàn Cung nơi Hoàng quý phi Đỗ Mạn ở.

Tất cả cung nhân đều quỳ xuống, tiểu cung nữ vụng trộm nhìn thiên nhan của người bị cung nữ lớn tuổi bên cạnh cường ngạnh áp chế xuống, đợi Hoàng thượng Tiêu Việt đi vào nội điện, lão cung nữ mới quát: “Ngươi không muốn sống nữa hả?”

Tiểu cung nữ bĩu môi: “Hoàng thượng như vậy tốt tính, nhìn một chút chắc không sao đâu.”

“Bệ hạ tốt tính, nhưng còn nương nương ở đây, ngươi nhìn bệ hạ nhiều vài lần, cũng phải xem lại chính mình có mệnh để hưởng phúc khí hay không.”

Nghĩ đến quý phi nương nương, tiểu cung nữ lập tức nhu thuận im lặng. Ai bảo quý phi nương nương tuổi không lớn, lại dưỡng được tính cách phi thường kiêu căng ương ngạnh, chọc quý phi nương nương, tuyệt đối không có chỗ tốt.

Trên nhuyễn tháp quý phi nương nương bất chợt hắt hơi một cái, Tiêu Việt bước vào nội điện, tất cả cung nhân đều thập phần thức thời lưu lại phía ngoài. Chỉ còn nghe đế vương tuấn mỹ lãnh tình biến thành đế vương ôn nhu: “Mạn Mạn, ngươi còn giận ta sao?”.

Được kêu đến nhũ danh, Đỗ Mạn đang nằm tai nhuyễn tháp nghiêng mặt đối với Tiêu Việt.

Nàng tuổi còn quá nhỏ, dù có thiên tư là một quốc sắc mỹ nhân hại nước hại dân nhưng vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở, tay ngắn chân ngắn, cuộn tròn lại một chỗ trông giống một tiểu hài tử.

Bởi vì thời tiết oi bức, trong góc phòng đều để chậu băng, dù như vậy Đỗ Mạn vẫn mặc trang phục mỏng manh, ngẫu nhiên sẽ lộ ra cánh tay trắng mịn như sữa.

Nghe được âm thanh của Tiêu Việt, Đỗ Mạn đem tay hướng trong gối nắm chặt, thân thể giật giật, một bộ không chịu phản ứng với Tiêu Việt.

Phụ thân của Đỗ Mạn cùng huynh trưởng đều là triều đại tướng quân, lại có công hộ giá vua. Bởi vì Đỗ gia, Đỗ Mạn vừa cập kê liền được hoàng đế mười dặm hồng trang đón vào trong cung, vừa vào liền được sắc phong làm hoàng quý phi, vinh quang khắp hậu cung.

Không chỉ như thế, Tiêu Việt vừa đăng cơ không đến 1 năm, tuổi lại trẻ, hoàng hậu chưa lập, nên trước mắt Đỗ Mạn là người đứng đầu hậu cung. Bất quá bây giờ trong cung trừ tiểu cung nữ bên ngoài, có tiếng cũng có miếng, chỉ có mình nàng là phi tử.

Hơn nữa Tiêu Việt thường xuyên ám chỉ với Đỗ gia, đợi Đỗ Mạn lớn hơn chút nữa, vì hắn sinh hạ long tử, liền có thể tiến thêm một bước trở thành đương triều quốc mẫu.

Chỉ là khoảng thời gian trước hắn muốn nạp thêm nữ nhân vào hậu cung, Đỗ Mạn liền cùng hắn náo loạn, mấy ngày liền đều không muốn nhìn hoàng đế biểu ca mà mình thích nhất.

Tiêu Việt bị nàng cự tuyệt vài lần, cũng tức giận, liền mấy ngày không đến cung quý phi.

Ngay lúc cung nhân đang nghị luận có phải hay không quý phi bị thất sủng thì hoàng đế lại vui vẻ đến. Tất cả cung nhân đều nói hoàng đế thâm tình, đối với quý phi trăm điều dung túng.

Hoàng đế thâm tình trong miệng cung nhân lại đang nhẹ nhàng đem thân mình quý phi nương nương ôm vào lòng, bàn tay ấm áp nắm hai má tuyết trắng của Đỗ Mạn, ôn nhu hỏi: “Mạn Mạn còn đang giận ta? Ngươi cũng không phải không biết người ta thích nhất là nàng, nạp các nàng ấy vào, cũng bất quá gặp dịp thì chơi mà thôi.”

Hai má Đỗ Mạn được nam nhân cố định lại, một đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào hắn.

Hiện tại trong khối thân thể này không còn người tên Đỗ Mạn, mà là người được ủy thác nhiệm vụ Tô Khanh.

Nguyên bản Đỗ Mạn là thực tâm yêu Tiêu Việt, hệ thống cho nàng xem lại hồi ức của nguyên chủ, chỉ thấy hiện tại Tiêu Việt toàn bộ khuôn mặt đều phát sáng, giống như vàng ròng 24K, quả thực làm Tô Khanh muốn đui mù, còn lại Tô Khanh nàng không hề thấy rõ qua quá trình Tiêu Việt lớn lên trông như thế nào.

Nàng được xuyên qua ngay sau lúc Tiêu Việt đón nàng vào trong cung, tại thời điểm hắn định lấp đầy hậu cung. Vừa lúc khi đó Đỗ Mạn cùng hắn giận dỗi, nguyên bản Tiêu Việt chỉ cần nói hai câu nàng liền có thể tha thứ, nhưng Tô Khanh lại mượn cơ hội này cùng hắn náo loạn, mấy ngày không để ý đến đối phương, thuận tiện đem ký ức cùng tình tiết của nguyên chủ đều tiêu hóa hết.

Đây là lần đầu nàng tiếp xúc gần với hoàng đế, hào quang của hắn bắn ra khiến nàng hoàn hồn trong hồi ức của nguyên chủ, có thể thấy Tiêu Việt lớn lên như thế nào. Khuôn mặt như khắc, đôi mắt đào hoa, trong con ngươi đen nhánh hiện ra vẻ thâm tình, tuổi trẻ tuấn mỹ lại toát ra hóc môn đầy nam tính.

Sắc đẹp làm chết người, như Tiêu Việt vừa tuấn lãng vừa có đầu óc, thật không thể trách quý phi vụng về , chung quy chỉ vì thiếu nữ có lòng ái mộ hắn. Thân nương nàng mất sớm, ngày thường chung quanh nàng đều là nam nhân thô lỗ vụng về, so với hoàng đế mà nói khác nhau một trời một vực, tiểu cô nương mọi nhà thấy hoàng đế làm gì còn tâm tư câu dẫn nam nhân khác huống chi là Đỗ Mạn.

Tô Khanh thân hướng về phía trước, dùng hai tay nhỏ bé ôm lấy cổ của hắn, nàng chớp chớp mắt: “Hoàng đế biểu ca, người thật sự thích ta sao?”

Tiêu Việt ánh mắt lóe lên, hắn lấy hai tay nàng xuống và nhìn nàng với ánh mắt thâm tình, như đêm tối có thể đem người nhấn chìm trong đó: “ Dĩ nhiên, ta không thích nàng còn có thể thích ai?”

Lời nói ôn nhu thâm tình của nam nhân phía trên khiến nàng bị -5 điểm đỏ tươi, Tiêu Việt hảo cảm đối với nàng vốn -35 lại biến thành -40, thành công khiến Tô Khanh cách mục tiêu xa thêm một bước.

Haiz, quả nhiên nam nhân lớn lên xinh đẹp đều gạt người.

Tô Khanh ý cười trên mặt, vẻ mặt lại chân thành tha thiết: “Ta cũng thật thích hoàng đế biểu ca, thích nhất ngươi (thực ra ta thích nhất là khuôn mặt ngươi đó)”.

Thiếu nữ ánh mắt trong veo sáng ngời, trong mắt phản chiếu bóng dáng ngược của Tiêu Việt.

Nhìn quý phi trong mắt tràn ra tình ý, hoàng đế ngoài mặt thoạt nhìn thập phần rung động, nhưng nội tâm lại một mảnh lạnh lùng.

Tiêu Việt không một chút để ý suy nghĩ, này tiểu nha đầu ngang ngược, dáng người thì không một chút nẩy nở, một chút đầu óc cũng không có, cả ngày chỉ biết tình tình yêu yêu, làm ầm ĩ đến muốn mạng, cũng may nàng còn có gia đình làm chỗ dựa.

Huynh trưởng của Đỗ Mạn vừa đánh thắng trận, ít ngày nữa sẽ hồi kinh, xem phân lượng của huynh trưởng nàng nên hắn mới kiên nhẫn đến đây dỗ dành.

Lại nghe tiểu nha đầu giòn tan nói: “ Hoàng đế biểu ca nếu thích ta, ta đây có chút yêu cầu nho nhỏ, nhất định sẽ khiến người thỏa mãn”.

“Nói đi, nàng muốn cái gì?”

Tô Khanh nói: “Ta muốn đứa nhỏ.”

Tiêu Việt sắc mặt cứng đờ, ánh mắt tối đi vài phần, trong nháy mắt lại khôi phục như cũ: “Nàng như thế nào đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

Tô Khanh nâng cằm: “Biểu ca ngày thường rất bận rộn, không có thời gian du ngoạn với ta, nhưng đứa bé sẽ chơi đùa cùng ta, như vậy ta sẽ không còn tịch mịch nữa.”

Tiêu Việt tất nhiên sẽ không có khả năng cho Đỗ Mạn hoài thai.

Đỗ gia nâng đỡ hắn thượng vị, lúc trước hắn chiêu binh được Đỗ gia hỗ trợ hết thảy, chỉ cần Đỗ Mạn có hài tử, bất kể là nam hay nữ, hắn đều phải cho nàng làm hoàng hậu. Vấn đề là hắn không muốn nữ nhi Đỗ gia sinh con cho mình, hắn thậm chí không thể để Đỗ Mạn mang thai.

Tuy rằng Đỗ Mạn ngu ngốc nhưng gia tộc của nàng lại không như vậy. Trong lòng Tiêu Việt thật sâu kiêng kị Đỗ gia, hắn lo lắng nếu để Đỗ Mạn mang thai, Đỗ gia sẽ không chút lưu tình giết chết hắn.

Đỗ Mạn làm quý phi, cung nhân bên người nàng đều là Đỗ gia an bài, đối với nàng trung thành và tận tâm, đem cung quý phi nắm chắc trong tay. Đỗ Mạn không thích đồ ăn Ngự thiện phòng, khi gả vào cung còn mang theo đầu bếp của Đỗ gia, hắn muốn động tay động chân vào đồ ăn cũng không phải dễ dàng.

Tiêu Việt lần đầu tiên sủng hạnh Đỗ Mạn, hắn cố ý giả bộ ngây ngô để cho nàng ăn thật nhiều đau khổ. Tuy ngày thường nàng dính ngấy hắn nhưng cũng không tình nguyện làm sự tình kia.

Tiêu Việt nhẹ giọng cùng nàng giải thích: “Nhưng sinh hài tử rất đau, so với viên phòng còn đau hơn, còn rất nguy hiểm tính mạng có thể sẽ chết, Mạn Mạn tuổi còn nhỏ, ta không muốn nàng đau khổ như vậy.”

Nghe được câu trả lời của Tiêu Việt, Tô Khanh nghĩ quả nhiên như thế.

Theo như ký ức Đỗ Mạn, nàng từ nhỏ cùng hoàng đế biểu ca cùng nhau lớn lên, khi Tiêu Việt còn là hai bàn tay trắng, là người của Đỗ gia giúp đỡ hắn thượng vị. Nhưng hắn lại dựa vào tình cảm của nàng đem nàng đùa giỡn xoay quanh, không chỉ lừa gạt tình cảm của nàng mà còn sát hại gia đình nàng.

Ngay từ đầu, Đỗ Mạn bị hoàng đế lừa là hắn không cần hài tử vẫn thương yêu nàng, nhưng càng về sau quyền lực của hắn càng lớn, hắn liền kê đơn khiến nàng khó mang thai.

Đỗ Mạn lớn hơn một chút, người Đỗ gia liền hy vọng nàng có một hài tử, chung quy ân sủng của đế vương không đáng tin cậy, hài tử mới là hậu thuẫn vững chắc.

Bởi vì hoàng đế cho nàng ăn những dược vật kia, Đỗ Mạn vài lần bị sinh non, cuối cùng phụ thân chết, huynh trưởng chết, còn bị đôi cẩu nam nữ kia kích thích.

Tương lai hoàng hậu của Tiêu Việt không ai khác lại là biểu tỷ của nàng, Đỗ Mạn đáng thương lại đối với vị biểu tỷ này phi thường tốt, kết quả hai người kia lại ở sau lưng nàng qua lại. Hơn nữa sau này Tiêu Việt còn vì vị biểu tỷ này giải tán hậu cung, loại đãi ngộ này từ trước đến nay nàng chưa bao giờ được nhận.

Nhưng xét theo góc độ của một vị hoàng đế, có người nằm bên cạnh sao có thể say giấc. Tiêu Việt làm hoàng đế kỳ thật không tệ, hiểu ẩn nhẫn, không trầm luân nữ sắc, tâm địa đủ ngoan, đối với dân chúng mà nói là một quân vương tốt, nhưng cũng là một tên tiện nam.

Đỗ Mạn bị tình yêu cùng cừu hận làm mờ mắt, cảm giác mình là bia ngắm của biểu tỷ. Bất quá theo Tô Khanh, Tiêu Việt chưa chắc đã thật sự yêu thích nàng ta vì dung mạo có vài phần giống Đỗ Mạn, lại thêm tính cách ôn nhu nhu nhược. Chỉ vì biểu tỷ là bé gái mồ côi, dễ dàng bị Tiêu Việt nắm trong tay mà thôi.

Bất quả mấy điều này nàng không quan tâm, Tiêu Việt tại thế giới này là người có đại vận khí được ông trời thiên vị, nhưng Đỗ Mạn lại là người có công lớn tạo phúc đức cho mọi người.

Làm người ký khế ước với hệ thống, nhiệm vụ chính của nàng là thay đổi vận mệnh của nguyên chủ, chỉ cần khiến Đỗ Mạn thuận lợi sống đến cuối đời, thay đổi suy nghĩ của đối phương liền xem như hoàn thành nhiệm vụ.

Nếu không hoàn thành, hệ thống sẽ khóa nàng lại và không ngừng cho nàng hồi sinh tại thế giới này. Hơn nữa mỗi lần nhiệm vụ sẽ khó hơn, thời gian nàng hồi sinh sẽ bị đẩy lùi về sau, có thể sẽ bỏ qua thời cơ tốt nhất, cho nên nàng không thể lười biếng, không thì cái chết xảy ra với nàng sẽ lặp đi lặp lại.

Tô Khanh đương nhiên không muốn cùng Tiêu Việt sinh hài tử, nàng chỉ là người có khế ước với hệ thống, nếu là nguyên chủ lưu lại hài tử thì có thể dưỡng dục giùm nàng. Nhưng trước mắt đối với loại tình huống này, nàng căn bản không suy xét đến việc cùng đối phương tiến thêm bước nữa.

Nàng nghiêm túc tự hỏi trong tình huống này: “Nếu sinh con đau như vậy, vậy thì từ bỏ.”

Tiêu Việt nhẹ nhàng thở ra.

Tô Khanh còn nói: “Hài tử ta từ bỏ, nhưng ta muốn một con mèo, biểu ca sẽ đáp ứng ta chứ?”

Tiêu Việt sắc mặt cứng đờ, hắn ghét nhất là mèo, thậm chí có thể nói là sợ hãi.

Nhưng hắn đã cự tuyệt một lần không thể lại cự tuyệt lần thứ hai, như vậy thoạt nhìn sẽ phi thường không hợp lý.

“Tất nhiên có thể, nàng muốn bộ dạng như thế nào?”

Tô Khanh híp mắt cười nói: “Ta cảm thấy mèo đen đặc biệt dễ thương, lại còn có thể trừ tà, ta muốn một chú mèo đen, đặc biệt da lông phải bóng loáng.”

Tiêu Việt trầm mặc hồi lâu, giọng nói từ kẽ răng đi ra: “Ta đây liền cho người đi tìm...”

Khi hắn còn nhỏ được nuôi dưới gối của Tĩnh phi, đối phương nuôi một con mèo đen, đã tạo cho hắn bóng ma thật lớn.

Nhưng hắn không thể trước mặt Đỗ Mạn lộ ra là hắn sợ mèo, hắn không muốn bại lộ nhược điểm của mình trước mặt đối phương.

Tô Khanh nhìn độ hảo cảm của Tiêu Việt từ -40 mà giờ thành -65 khiến nàng giật nảy mình.

Nàng nâng khuôn mặt tuấn mỹ của vị hoàng đế biểu ca lên, trên mặt đối phương ba một ngụm: “Liền biết biểu ca là tốt nhất, Mạn Mạn vĩnh viễn thích nhất người.”

Tiêu Việt là một vị hoàng đế máu lạnh, hắn lớn lên có lớp da tốt, thân phận lại tôn quý, luôn luôn không thiếu nữ nhân thật tâm với hắn.

Nhưng nàng cũng không có ý định thật tâm yêu hắn, nam nhân lãnh khốc vô tình như vậy, dựa vào tình yêu không đủ để tạo cảm giác tồn tại trong lòng hắn.

Bất quá có câu rất đúng, tương ái tương sát, vậy trước tiên bắt đầu từ điểm mấu chốt của hắn, luôn luôn dính ngấy lấy hắn, đến khi đối phương đạt đến trình độ không biết phải làm sao cho tốt.

Nàng thật sự yêu chết lúc hắn nóng nảy nhìn nàng không vừa mắt, nhưng lại ủy ủy khuất khuất không thể lập tức xử lý nàng.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Đáng Chết (Dịch) của Trường Nhạc Tư Ương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TNTLanAnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.