Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HOÀNG QUÝ PHI - KẾT

Phiên bản Dịch · 2099 chữ

Thiên thời địa lợi nhân hòa, Đỗ gia chiếm được cả ba, Đỗ Trì chỉ cần tốn nửa năm liền xâm nhập vào được kinh thành, đánh tan thủ vệ hoàng cung Vũ lâm quân, thành công bắt giữ hoàng đế Tiêu Việt.

Có thể nói Tiêu Việt còn vài phần cốt khí, tuy rằng giang sơn của Tiêu gia đã mất, nhưng hắn không bỏ thành chạy trốn, mà ngồi trên long ỷ, cao cao tại thượng nhìn xuống quân khởi nghĩa của Đỗ gia.

Bên cạnh hắn có một thanh bảo kiếm, đây là do hắn tự chuẩn bị, cũng coi như cho vị Tấn quốc hoàng đế cuối cùng một điểm tôn nghiêm.

Canh giữ Kim Loan điện là tâm phúc của Tiêu Việt, quân Đỗ gia cùng bọn hắn chém giết hồi lâu, đến khi triệt phá được đường vây, thì khắp Kim Loan điện toàn là xác chết, máu chảy thành sông.

Nơi này một phần là thân thể của những thị vệ bảo vệ Tiêu Việt, một phần là những cung phi của hắn.

Sau khi Tô Khanh chết, Đỗ Trì lại đi biên quan đánh giặc, hắn đã nạp không ít nữ nhân. Đều là nữ nhi của thần tử, hơn nữa đều là nữ nhi có phân vị quan trọng, như hòn ngọc quý trên tay các thần tử đó.

Cho dù không thích những nữ nhân này, Tiêu Việt vẫn phi thường cố gắng thị tẩm họ. Đáng tiếc vận khí của hắn không được tốt, lúc trước hắn độc sủng quý phi, không thể làm cho quý phi mang thai, nay thị tẩm nhiều cung phi như vậy, bọn họ cũng không có động tĩnh gì.

Tất cả các cung phi, trừ Lục Yên Nhiên ra, tuyệt đại bộ phận đều vì lợi ích mới tiến cung, cũng không phải thật sự yêu thích gì hắn.

Tuy rằng hoàng đế lớn lên thật anh tuấn, nhưng các nàng căn bản không tình nguyện gả cho hắn, hoàn toàn chính là bị ép buộc.

Lúc trước còn được xem như phu thê ân ái, tai vạ đến nơi không còn đường sống, huống chi họ gả vào cung mới được bao lâu cơ chứ, hài tử cũng không có một đứa, dựa vào cái gì bắt các nàng phải đi theo hoàng đế tìm chết.

Khi nghe nói quân Đỗ gia thành công tiến vào kinh thành, hơn nữa hoàng đế không có tính toán đường lui, một số cung phi có nhân mạch, liền nhanh chóng thu thập đồ đạc, tính toán thừa dịp này tìm đường trốn.

Trong nhà họ có vài người giống Đỗ gia hơi khác người, mặc dù nói vua nào triều thần nấy, nhưng Đỗ Trì vốn từng là Tấn quốc thần tử, nhưng hắn không giết người vô tội, bọn họ cùng Tiêu gia không có quan hệ thân mật, có khả năng sẽ được tha.

Nhóm cung phi muốn tìm đường sống, nhưng còn chưa kịp chạy ra cửa cung đã bị thủ hạ của hoàng đế Tiêu Việt bắt, sau đó hắn tự tay giết các nàng.

Làm một người cực kỳ ngạo mạn, hắn bị Đỗ gia phản bội, tự nhiên giận chó đánh mèo lên các cung phi.

Huống chi hiện tại chạy trốn, không khác phản bội hắn là mấy, hắn làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho nữ nhân phản bội hắn.

Giết một người, những người còn lại chưa kịp chạy cũng không dám chạy nữa.

Tiêu Việt thành người mất trí không biết thương hương tiếc ngọc là gì, đơn giản thô bạo đem mấy người trong cung đuổi ra, dùng dây thừng trói chặt hai tay, sau đó đặt đầu ngay dưới bậc thang.

Quần áo hoa lệ trên người các nàng đã hai ngày không có đổi qua, thân thể khó chịu đến muốn mạng, cũng không dám oán hận với Tiêu Việt, chỉ dám ở trong Kim Loan điện lạnh run, sợ mình nói cái gì không đúng, chọc tới tên điên này, liền đổ máu ở đây.

Sau một kiếm chém chết thị vệ bảo hộ cho Tiêu Việt, người đi đầu nhìn có vẻ gầy yếu, lại dị thường dũng mãnh thiện chiến tiến về phía trước một bước, tiểu tướng quân đứng dưới bậc thang của long ỷ.

Tiểu tướng lấy mũ giáp màu bạc cùng mặt nạ da người xuống, lộ ra một gương mặt Tiêu Việt vô cùng quen thuộc.

Ánh mắt Tiêu Việt màu đen trong nháy mắt biến đỏ, hắn nghiến răng nghiến lợi hô tên của nàng: “Tô Khanh”

Hắn biết, Tô Khanh còn sống.

Những cung phi kia nghe tên Tô Khanh, đầu tiên là cả kinh, sau đó dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Tô Khanh.

Các nàng là tỷ muội có nhau a, trước kia thời điểm trong cung đều đi theo quý phi, tuy rằng ai cũng có tâm tư riêng, nhưng những việc hãm hại Tô Khanh các nàng đều không có làm.

Họ mong Tô Khanh niệm tình xưa đem họ cứu ra, từng đôi mắt mỹ lệ đồng loạt xoay chuyển, cơ hồ là đem toàn bộ bản lĩnh đến để tranh thủ thương tiếc.

Tô Khanh đương nhiên không có tâm tư để ý những người không quan trọng, nàng nhìn Tiêu Việt bằng ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng: “Tiêu Việt, hoàng cung đã bị chiếm, ngươi có còn gì muốn nói?”

Tiêu Việt muốn chửi ầm lên, nhưng cuối cùng hắn không có nói ra những lời thô tục, cắn chặt răng, ánh mắt âm lãnh. Vài từ theo kẽ răng hắn rít ra: “Tô Khanh, ta nơi nào có lỗi với ngươi? Ngươi như vậy lại tuyệt tình?”

Tô Khanh nói: “Lúc mới gặp, ngươi ngã trước mặt ta, là do ngươi tính kế, không sai đi.”

“Ngươi thiết kế cùng ta kết duyên, sau lại đối ta thập phần lãnh đạm, ngươi dùng Đỗ gia, lại đề phòng Đỗ gia.”

Nàng dừng một chút, nói tiếp: “Làm vương, đề phòng thần tử vốn không sai, nhưng ngươi không nên vì điểm này mà nghi kỵ chi tâm, mưu hại trung thần lương tướng. Do ngươi tính kế trước, Đỗ gia chỉ là tự vệ.”

Leo đến địa vị cao như vậy, sẽ không còn quân muốn thần chết thần không thể không chết, được làm vua thua làm giặc, bất quá chỉ như thế.

Tiêu Việt không lên tiếng, Tô Khanh cũng mất kiên nhẫn: “Nếu không còn gì quan trọng muốn nói, xem lại tình nghĩa xưa kia, ta cho ngươi hai con đường, hàng hoặc chết.”

Nếu như Tiêu Việt chịu đầu hàng, như vậy là tốt nhất. Tân triều giữ lại tính mạng cho hoàng đế tiền triều, đương nhiên không phải để hắn có cơ hội phục quốc, mà là giam lỏng hoàng đế, cho hắn vinh hoa phú quý, một mặt là vì danh tiếng tốt, mặt khác là để đám người tiền triều còn lại trong tối ném chuột sợ vỡ đồ.

Tiêu Việt nhìn nàng thật sâu, cầm thanh kiếm tự kết thúc sinh mạng của mình, tính tình của hắn không thể chấp nhận thất bại như vậy được, bắt hắn phải học câu nằm gai nếm mật, đời này đừng hòng.

Sau khi hoàng đế chết đi, những cung phi kia vẫn dùng ánh mắt cầu xin nhìn Tô Khanh.

Các nàng thật sự muốn sống, một chút cũng không muốn vì hoàng đế mà tuẫn táng.

Tô Khanh sai người lấy vải lụa trong miệng các nàng ra, để cho bọn họ có thể nói chuyện.

Những cung phi này cũng còn xem là thông minh, hai ngày này các nàng đã bị dọa cho khiếp đảm, vì sống sót cúi đầu trước tình địch khi xưa thì có là gì.

Dù sao khi Tô Khanh còn là quý phi, đầu các nàng cũng đã cúi thấp hết mức có thể.

Tô Khanh nhìn các nàng: “Trước mắt cứ để dây trói như vậy, gia đình bọn họ muốn đến chuộc người thì đưa tiền ra.”

Tân triều mới lập, bọn họ thực sự thiếu tiền, nhất định phải khiến cho mấy đại gia tộc kia gỡ xuống một lớp da.

Phó tướng đi theo Tô Khanh hỏi nàng: “Tiểu tướng quân, nếu bọn họ không chịu thì phải làm sao?”

“Bọn họ còn chưa có ngu như vậy.”

Tiêu Việt là người tàn khốc, hắn chưa bao giờ làm không công, không cưới nữ nhân vô dụng, nếu chỉ có khuôn mặt hay giọng nói, hắn sẽ không bao giờ cho các nàng tiến cung.

Nàng quét mắt nhìn một vòng, sau đó hỏi Lý Tố Tố: “Lục Yên Nhiên đâu?”

Lý Tố Tố đang khó khăn hít thở không khí nồng đậm mùi máu tươi, giọng điệu có vài phần châm chọc: “Nàng ta muốn chạy trốn, sau đó bị cái tên hoàng đế điên kia bắt được liền giết.”

Tô Khanh sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ, cũng là trong dự kiến của nàng.

Lục Yên Nhiên yêu hoàng đế, chẳng qua chỉ vì hoàng đế là người có quyền thế cùng tiền tài xài không hết, nay hoàng đế sắp mất ngôi vị, nàng ta tất nhiên là muốn bỏ trốn.

Hai người đều là người cực kỳ ích kỉ, cho nên đời trước mới ngưu tầm ngưu mã tầm mã đến với nhau.

Nghe vào tai có chút thổn thức nhưng sự thật là như vậy.

Sau khi Tiêu Việt chết, thi thể của hắn còn được đưa cho các triều thần cũ quan sát một phen, miễn cho bên ngoài đồn đãi hoàng đế trốn được, khiến cho vài người có tâm lại rục rịch.

Sau đó Tô Khanh liền cho người đem đi xử lý nhanh chóng, chung quy thời tiết đang nóng lên, nàng không muốn lấy băng khó có được vào mùa này đem ra bảo tồn thi thể cho kẻ thù.

Đỗ phụ tuy còn trẻ, nhưng trái lại cho Đỗ Trì làm, bị ông cùng Tô Khanh thúc đẩy, cho nên ngôi vị hoàng đế này vẫn giao cho Đỗ Trì ngồi.

Đỗ phụ được phong làm thái thượng hoàng, Tô Khanh được phong làm tân triều trưởng công chúa.

Làm công chúa duy nhất, tự nhiên có không ít người bận tâm mối hôn sự của nàng.

Dù cho Đỗ phụ cùng Đỗ Trì có hảo ý, cũng bị nàng cự tuyệt.

Hai người cảm thấy Tô Khanh đây là bị thương tâm, liền nói: “Trên đời này cũng không phải không có nam nhân tốt, cuộc đời của con còn dài, cũng không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn.”

Tô Khanh nhắc nhở bọn họ: “Con biết là hai người muốn tốt cho con, nhưng có phải mọi người đã quên là con không thể sinh hài tử.”

Đỗ Trì hô hấp cứng lại, trong lòng lại đem Tiêu Việt đáng chết chửi mấy trăm lần: “Nữ nhân sống trên đời cũng không nhất định vì nam nhân sinh hài tử, muội tốt như vậy, làm sao có người nào xứng.”

Hắn không hy vọng muội muội của mình hối hận.

Tô Khanh chỉ cười nhẹ: “Nữ nhân sống trên đời cũng không nhất định muốn tìm nam nhân, muội còn muốn làm rất nhiều việc, hai người yên tâm, muội không phải là vì Tiêu Việt thương tâm, chẳng qua cảm thấy phiền toái, không cần phải làm như vậy.”

Thấy hai người trầm mặc, nàng cười cười, khổ hề hề nói: “Chẳng lẽ muội không tìm nam nhân, tương lai muội già đi sẽ không có chỗ để dựa vào sao, chẳng lẽ nói a cha huynh trưởng sau này sẽ không nuôi con nữa sao?”

Cuối cùng vẫn là Đỗ phụ phá vỡ trầm mặc: “Chẳng lẽ cứ muốn bức muội muội ngươi gả đi, cứ để cho nàng làm công chúa khoái hoạt cả đời này đi.”

Bọn họ tạo phản thành công, trở nên giàu có nhất thiên hạ, chẳng lẽ còn để cho nữ nhi, muội muội của mình không có cuộc sống tốt đẹp được sao.

Sau khi triều cương đã ổn định, Tô Khanh được nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành trăm phần trăm. Nàng ở lại đây thêm vài năm, dùng khả năng của chính mình giúp đỡ cho nữ tử trong thiên hạ, cuối cùng lưu lại công đức, liền ly khai thế giới này.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Đáng Chết (Dịch) của Trường Nhạc Tư Ương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TNTLanAnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.