Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

QUẢ PHỤ HẮC HÓA

Phiên bản Dịch · 1960 chữ

CHƯƠNG 12:

Sau khi rời khỏi thế giới của Đỗ Mạn, ý thức của Tô Khanh xuất hiện trong không gian của hệ thống, xung quanh chỉ toàn màu trắng.

Không gian nhìn quanh không có giới hạn, chỉ có một màn hình trong suốt ở trước mặt nàng, ở trên đang chiếu một dãy số liệu màu xanh, ở giữa dãy số liệu tổng số đang không ngừng nhảy lên.

Tô Khanh thuần thục khởi động máy đem số liệu đẩy qua một bên, lộ ra bảng số liệu cá nhân của nàng.

Người kí khế ước: Tô Khanh

Tuổi: 21

Nhiệm vụ hoàn thành: 3

Công đức: 0

Tích phân: 10

Tiền tài: 0

Kỹ năng: Vô thượng kiếm pháp (cao cấp)

Thọ mệnh: 3 tháng (thời hạn được lấy ra sau 1 năm)

Phía dưới có một hàng chữ nhỏ: Nhận thưởng nhiệm vụ lần này, có hay không?

Tô Khanh bấm xác nhận, số liệu trên màn hình lại đổi mới.

Người kí khế ước: Tô Khanh

Tuổi: 21

Nhiệm vụ hoàn thành: 4

Công đức: 100.000

Tích phân: 110

Tiền tài: 0

Kỹ năng: cơ sở vô thượng kiếm pháp (501 cấp, vô cùng thuần thục)

Thọ mệnh: 6 tháng (thời hạn được lấy ra sau 1 năm)

Tích phân là do độ hảo cảm 1 đổi 1, những người hơi có hảo cảm thì không được tính vào. Chỉ có tác dụng trong việc rút thưởng, cứ 100 tích phân là được rút thưởng 1 lần.

Nàng được tăng 100 điểm tích phân, là Đỗ Trì hi sinh số mệnh của hắn cho người muội muội duy nhất này 90 điểm, còn 10 điểm là của Tiêu Việt cho nàng.

Mỗi lần tiến vào nhiệm vụ mới sẽ bị trừ đi điểm công đức, cho nên 100.000 điểm cũng chỉ để nhìn cho đẹp mà thôi.

Chỉ có Kỹ nàng là duy nhất không bị trừ, chỉ cần nàng muốn luyện thì hệ thống sẽ giữ lại, cho dù đổi thân thể, chỉ cần là nàng muốn, luyện lại cũng dễ dàng hơn.

Nhìn chằm chằm tích phân 110 điểm một lúc lâu, Tô Khanh cuối cùng quyết định tích cóp cho đủ 10 lần rút thưởng.

Tay phải nhẹ nhàng quét qua màn hình, lựa chọn số hiệu 005, bấm vào nút xác nhận, trước mắt liền xuất hiện một cái lốc xoáy.

Bước vào lốc xoáy, lại là kiểu long trời lở đất quen thuộc này.

Tô Khanh choáng váng mở mắt ra, liền nghênh đón một bàn tay đang đánh đến.

Bởi vì trong đầu đang nhận một lượng lớn ký ức của người ủy thác, nàng đều dựa vào bản năng mà né tránh, theo phản xạ nàng có thể dễ dàng chế trụ được cái bàn tay đang đánh đến kia, không tự chủ tăng thêm vài phần khí lực.

“Đau đau đau! Còn không mau buông ra, con quả phụ điên này!” Bàn tay của phụ nhân kia bị nàng bóp mạnh, bà ta ăn đau liền thét lên, không những vậy còn dùng tay còn lại chụp lấy Tô Khanh.

Móng tay của bà ta rất nhọn, có lẽ bình thường được chăm sóc rất tốt, bà ta nhắm ngay mặt Tô Khanh mà cào.

Kết quả cái tay còn lại cũng bị Tô Khanh bắt được, nàng thuận thế bẻ trật khớp tay bà ta.

“Răng rắc”, tay của phụ nhân kia rũ xuống, bà ta cố gắng nâng tay lên, nhưng lại phát hiện hoàn toàn không dùng lực được, đầu óc lập tức dừng suy nghĩ, ngã ngồi ngay tại chỗ: “Tay của ta... Tay của ta đã bị cắt đứt, ta muốn Khánh nhi hưu ngươi độc phụ này!”

Tô Khanh vốn là đang quỳ trên mặt đất, ký ức tiếp thu được đại khái hoàn cảnh bây giờ, chỉ có thể mạnh mẽ nhịn đau đầu để gián đoạn lại, nàng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ trung niên đeo đầy vàng trên người, lạnh lùng nói: “Không cần ngươi nói ta cũng sẽ cùng hắn hòa ly, bất quá trước khi hòa ly, hắn Vương Gia Khánh phải đem đồ cưới mà hắn ngầm chiếm của ta phun ra hết.”

Sau khi ném lại câu đó, nàng liền theo trí nhớ của nguyên chủ quay về phòng của mình, mà ở một bên khóc cũng không dám khóc, một bé trai nghiêng ngả lảo đảo chạy theo gọi “Mẫu thân”.

Về tới phòng tương đối đã an toàn, nàng liền nhanh chóng cho ký ức và tâm nguyện của nguyên chủ đi ra.

Người ủy thác là Từ Như, nàng là con gái của một thương hộ giàu có, mặc dù là thương hộ nhưng cha mẹ nàng chỉ có mỗi nàng là nữ nhi, liền xem như châu như bảo mà sủng ái, cha mẹ nàng muốn nửa đời sau của nàng có người dựa vào nên đã tìm cho nàng một người để kết hôn.

Cha mẹ Từ Như vì nàng mà tìm được một chàng rể cô nhi không cha không mẹ, sau một năm Từ Như liền cùng trượng phu sinh ra một đứa con tên Từ Thiên Bảo.

Đáng tiếc nàng vận khí không tốt, trượng phu bị bệnh cấp tính, được nửa tháng liền buông tay nhân gian.

Sau khi trượng phu chết, cha mẹ nàng lại xuất ngoại ra ngoài làm ăn, dù trong nhà có hộ vệ nhưng mọi người đều bị sơn tặc giết hết.

Chỉ còn lại Từ Như một quả phụ tuổi trẻ xinh đẹp cùng đứa con sáu bảy tuổi sống trong một gia tài lớn như vậy.

Mặc dù trượng phu trước của nàng là một hán tử thô kệch, nhưng đối với nàng vẫn thập phần yêu thương, nàng chỉ là nữ tử nhu nhược, gặp tai họa lớn như vậy ập đến, trong lúc nhất thời không gượng dậy nổi.

May mà nhà nàng quan hệ đơn giản, không có thân thích loạn thất bát tao nên không sợ bị tính kế chiếm tài sản. Hơn nữa trong nhà đều là người hầu trung thành, bởi vì đã có tiền lệ, nếu trong nhà có người tâm bất chính, bắt được liền đánh gãy chân, sau đó đưa đến nha môn.

Nhưng Từ Như không phải người có tính cách kiên cường, cha mẹ không còn, nhi tử lại còn nhỏ, nàng chỉ biết khóc lóc vào ban đêm, tâm tình buồn bực không vui, sau này nhi tử từ trường về khóc nói có người khi dễ hắn, nói hắn không có cha chỉ là dã hài tử, vậy nên nàng quyết định tìm cho hắn một người cha dượng.

Triều đại trước do chiến loạn liên miên, chết không ít nam nhân, cho nên vô cùng ủng hộ cho những quả phụ muốn tái giá, người đến cầu hôn Từ Như rất nhiều.

Người tên Khánh nhi trong miệng phụ nhân kia, là người chồng thứ hai của nàng Vương Gia Khánh.

Cùng với chồng trước không giống nhau, Vương Gia Khánh lớn lên trắng trẻo nõn nà, vẻ ngoài cực dễ nhìn, hơn nữa đầu óc còn rất thông minh.

Khuyết điểm duy nhất là nhà hắn rất nghèo, nghèo đến nổi không có tiền để cho hắn đọc sách, nói chi là đến đi thi cũng cần rất nhiều tiền.

Lúc ấy cha ruột hắn sinh bệnh, vì cha nên hắn cùng tiểu quả phụ Từ Như thành hôn.

Từ Như đưa rất nhiều tiền cho Vương phụ xem bệnh, đáng tiếc người vẫn không cứu được. Nàng là người thiện tâm, đối với người đọc sách cảm giác họ cao hơn mình một bậc, nên đối với trượng phu có thể nói là nói gì nghe nấy.

Nàng vốn không phải cường thế nữ nhân, thậm chí có thể nói là yếu đuối, trong nhà có thể chống không ngã là dựa vào lão quản gia trung thành tận tâm.

Đáng tiếc nàng cùng Vương Gia Khánh sau vài năm thành hôn, lão quản gia cũng mất. Nàng liền bị dụ dỗ giao ra quyền chưởng gia, đồ cưới đều nằm trong tay Vương thị mẫu thân của Vương Gia Khánh.

Vốn là một cô nàng giàu có liền biến thành người đáng thương, ngay cả con trai của mình cũng không nuôi nổi, cuối cùng khi Vương Gia Khánh công thành danh toại như ý nguyện, nàng và nhi tử đều bị đuổi ra khỏi nhà, tất cả gia tài đều bị mẹ con Vương Gia Khánh chiếm hết.

Ký ức của nguyên chủ nhìn qua rất đau khổ và đáng thương, nguyên chủ nói: “Ta rất hối hận, không giữ được gia tài cha mẹ để lại, cũng không bảo vệ tốt Thiên Bảo.”

Nàng là nữ nhân nhu nhược, sau này còn bị Vương thị hành hạ, phải làm rất nhiều chuyện đau khổ, đem một đôi tay thon thả như ngọc phủ đầy vết chai, nhưng nàng vẫn yếu đuối như vậy, cường ngạnh cũng không đứng lên được. Duy nhất làm qua một sự tình là nàng vì nhi tử đấu tranh với Vương thị, nhưng vẫn bị thất bại.

Chính vì hiền lành dễ bắt nạt, nên ngay chính nhi tử độc nhất của mình nàng cũng không bảo vệ được.

Tính cách của Từ Như là một vấn đề, hơn nữa nàng cũng chưa bao giờ hại người. Vấn đề thứ hai là đầu óc của nàng với Vương Gia Khánh chênh lệch khá xa.

Nàng vốn là cô gái được phụ mẫu nuông chiều, chưa bao giờ chịu khổ, cũng chưa bao giờ bị nam nhân lừa. Đến đời chồng thứ hai nàng mang theo sự sùng kính cùng ái mộ mà thành hôn, lại mỗi ngày đều bị mẹ chồng và trượng phu liên tục chèn ép, rất nhanh từ một đóa hoa tươi biến thành một đóa hoa không còn sức sống, héo rũ ngày qua ngày.

Cuối cùng càng là vì trượng phu cưới người khác, tại một đêm đông rét lạnh, nàng bị côn đồ vũ nhục, dẫn đến khuất nhục mà chết, mà Từ Thiên Bảo sau này biến thành cô nhi, chỉ vì tranh đoạt một cái bánh bao nhỏ, mà bị người khác đánh chết.

Mà cái người khác kia, là em vợ sau này của trượng phu.

Từ Như muốn trả thù kẻ bạc tình Vương Gia Khanh, bảo vệ tốt nhi tử, nhưng nàng làm không được, không thay đổi được kết cục cho nên nàng nguyện ý trả giá hết thảy, ủy thác cho hệ thống.

Tô Khanh đọc qua toàn bộ ký ức, xem lại tình cảnh hiện tại của Từ Như, sau đó gọi nhi tử Từ Thiên Bảo lại: “Thiên Bảo, con nói cho mẫu thân biết, con có thích cha dượng hiện tại không?”

Đứa bé nhút nhát nhìn nàng, sau đó mới dùng giọng nói nhỏ như muỗi lên tiếng: “Không thích.”

Tô Khanh phun ra một ngụm trọc khí: “Vừa lúc, nương cũng không thích hắn. Sau này con không được khóc lóc về việc không có cha nữa, vì có khóc cũng sẽ không có.”

Lúc Vương Gia Khánh vào kinh thành đi thi, sau đó dựa vào cái túi da của hắn mà được tiểu thư quan gia coi trọng.

Đến thời điểm như vậy nàng đã rơi vào trạng thái bị động, nhiệm vụ khó khăn tăng lên ít nhất ba cấp.

Hoàn hảo bây giờ nhiệm vụ mới bắt đầu, thời gian coi như tốt, chuyện thứ nhất nàng muốn làm là phải cùng Vương Gia Khánh hòa ly.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Đáng Chết (Dịch) của Trường Nhạc Tư Ương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TNTLanAnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.