Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

QUẢ PHỤ HẮC HÓA

Phiên bản Dịch · 1914 chữ

CHƯƠNG 13

Nguyên chủ 17 tuổi đã thành thân, 18 tuổi liền sinh ra Từ Thiên Bảo, 23 tuổi trượng phu chết, một năm sau gả cho Vương Gia Khánh, thành hôn đã được ba năm nhưng vẫn chưa có hài tử.

Nay Từ Thiên Bảo đã sắp 9 tuổi, đã đến tuổi hiểu được nhiều việc, mà lão quản gia mất chưa được ba tháng, quyền chưởng gia đã muốn qua tay Vương thị hơn phân nửa.

Nguyên chủ gả cho Vương Gia Khánh không lâu thì Vương phụ liền qua đời, vì giữ đạo hiếu nên Vương Gia Khánh cũng không có chạm qua nàng, tự nhiên sẽ không có hài tử.

Sau khi giữ đạo hiếu được một năm thì nguyên chủ cùng Vương Gia Khánh viên phòng, khoảng nửa năm sau thì nàng mang thai.

Nhưng đứa nhỏ này không thể giữ được vì nàng bị em gái chồng đẩy ngã, dẫn đến sinh non.

Có thể do sinh non nên bị tổn thương thân thể, dung nhan của nguyên chủ tiều tụy đi rất nhiều, mãi cho tới bây giờ nàng vẫn chưa thể có con.

Khi lão quản gia còn sống, nàng còn có thể khắc chế được họ, nhưng dần dần sau đó nàng không thể áp chế được đôi mẹ con ác độc này nữa, mấy tháng trước lão quản gia vừa mất, mọi việc càng nghiêm trọng hơn, trực tiếp nói nguyên chủ là gà mái không đẻ được trứng.

Theo như Tô Khanh nghĩ, nguyên chủ có tám phần là bị trầm cảm sau sinh, thêm trượng phu trầm mê đọc sách, đối với nàng cũng không có thương tiếc, ngược lại chuyện gì cũng đứng bên mẫu thân hắn. Khi lão quản gia vừa qua đời, chỗ dựa duy nhất của nàng cũng không còn nữa, nàng liền suy sụp tinh thần, liền để mặc cho mẹ chồng giày vò.

Con trai nàng vốn là hài tử hoạt bát, cũng bởi vì hoàn cảnh áp lực này mà tính cách trở nên nhạy cảm, nhát gan.

Cũng may hiện tại chỉ mới nửa năm, Tô Khanh lại hồi tưởng lại ký ức của nguyên chủ lần nữa, đem những ký ức không quan trọng cùng bi thương bỏ qua, sau đó phát hiện sự tình so với nàng nghĩ dễ xử lý hơn.

Tuy rằng triều đại này là nam tôn nữ ti, nhưng địa vị của nữ tử ở đây so với các triều đại khác tốt hơn nhiều.

Triều đại này giống với Hán triều trong trí nhớ của nàng, không chỉ cổ vũ quả phụ tái giá, nữ tử hòa ly cùng tái giá là chuyện hết sức bình thường, ngay cả đương triều thái hậu lúc trước cũng chỉ là người bình dân, trong hậu cung hoàng đế cũng có mấy phi tử đều là tái giá.

Hơn nữa trong triều đại này một vợ một chồng chiếm đa số, tam thê tứ thiếp ngược lại rất ít.

Bất quá cứ xem như vợ chồng bình đẳng của xã hội hiện đại, cũng có không ít người bị mấy tên nam nhân đê tiện hành hạ tinh thần, ngày qua ngày như nước sôi lửa bỏng, nguyên chủ nằm trong tình huống này, nàng không thể cho phán xét nhiều, với lại người trả cho nàng Công đức chính là kim chủ, Tô Khanh chỉ muốn làm tốt nhiệm vụ được giao mà thôi.

Tô Khanh phân phó nha hoàn chuẩn bị nước nóng, bây giờ nàng muốn tắm rửa sạch sẽ.

Sau khi phân phó xong Tô Khanh gỡ cây trâm cố định tóc xuống, lại thu thập thêm một tí, nàng hướng Từ Thiên Bảo vẫy tay: “Đi lấy cây dù lại đây cho nương, cây dù có vẽ hoa mai đó.”

Từ Thiên Bảo nghi hoặc khó hiểu: “Nhưng bên ngoài trời không đổ mưa mà, hơn nữa cha thích nhất cây dù đó, nếu làm hư, cha nhất định sẽ sinh khí với nương.”

Tô Khanh lười giải thích nhiều: “Nương muốn con đi lấy thì con đi lấy đi, sao cứ thích nói nhiều lời vô nghĩa vậy.”

Nàng nghiêm túc nghĩ nghĩ, cảm thấy nên nhắc nhở nhi tử: “Còn có, phụ thân con chỉ có một, nhưng người đã mất rồi, hiện tại người này không tính là phụ thân.”

Từ Thiên Bảo cảm giác mẫu thân có điểm lạ, nhưng hắn là hảo hài tử biết nghe lời, liền gật đầu đáp ứng chạy đi lấy cây dù lại.

Nước ấm rất nhanh đã được chuẩn bị xong, bên kia Vương thị kêu rên tay mình bị cắt đứt liền thỉnh đại phu lại xem, một bên lại hung tợn mắng: “Chuản bị nước ấm? Lấy nước sôi, cho tiểu tiện nhân đó lột xuống một lớp da.”

Chuyện bếp núc hiện tại do Vương thị xử lý, lúc trước có lão quản gia chèn ép nên không ai dám làm gì, bây giờ quý phủ cơ hồ đều đổi thành người của Vương thị nên tự nhiên họ sẽ nghe lời bà ta, không đem phu nhân của quý phủ này vào trong mắt.

Dù sao lão gia cũng biết, chỉ cần lão phu nhân cùng phu nhân cãi nhau, lão gia nhất định sẽ giúp lão phu nhân.

Tô Khanh phân phó người, kết quả người đem nước qua lại là đại nha hoàn Như Khói bên cạnh Vương thị. Đối phương tuy xuất thân thấp kém, nhưng lớn lên xinh đẹp, lại ăn nói ngon ngọt nên rất được Vương thị thích, hơn nữa nguyên chủ ăn nhiều đau khổ đều do nữ nhân này đưa ra “Ý kiến hay”.

Bởi vì Như Khói đối với Vương Gia Khánh có ôm tâm tư khác nên khi thấy nguyên chủ giống như gặp tình địch, hết sức đỏ mắt, nàng ta đối với nguyên chủ có ác ý rất lớn, thêm lão phu nhân làm chỗ dựa, mỗi lần khi dễ khiến nguyên chủ khóc, nàng ta liền sinh ra khoái cảm thật lớn.

Nước sôi là Như Khói sai người đem vào, đến thời điểm này trong đầu nàng đang suy nghĩ 100 cách khiến Tô Khanh không cẩn thận bị nước sôi làm bỏng, chỉ cần nghĩ như vậy nàng liền cảm thấy sung sướng, một đôi mắt phượng bởi vì suy nghĩ độc ác cùng cảm giác khoái cảm khi hại người mà phát sáng lấp lánh.

Đám hạ nhân mang thùng tắm tiến vào, Tô Khanh đang ngồi ở trước bàn trang điểm tháo trang sức, bỗng nhiên trong đám hạ nhân có một người bị trẹo chân, nước nóng liền hướng Tô Khanh mà hắt qua.

Chỉ nghe Từ Thiên Bảo sợ hãi kêu lên: “Mẫu thân!” Cùng đại nha hoàn Như Khói hô lên một câu cẩn thận.

Nàng ta còn cố ý bước lên thêm một bước, chính là muốn thưởng thức cảnh Tô Khanh đau đớn hét chói tai vì bị bỏng.

Người bình thường khi nghe câu cẩn thận, sẽ theo bản năng mà quay đầu lại.

Tô Khanh cũng làm y như ý muốn của Như Khói, xoay đầu lại, sau đó khônng biết từ nơi nào lấy ra cây dù, hoàn mỹ chắn được toàn bộ nước sôi.

Nàng còn cố ý chuyển vài vòng, đem nước nóng toàn bộ cản lại, nước nóng theo nàng xoay chuyển liền vẩy đến bên người Như Khói, người đứng gần nàng nhất.

Nước đa phần rơi vào áo choàng, một ít còn lại trực tiếp bắn lên mặt Như Khói.

Kỳ thật chỉ có vài giọt nước bắn ra, cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là khiến hai má nàng ta có chút hồng, nhưng Như Khói vẫn thật sợ hãi, đứng che mặt hét ầm lên.

Tô Khanh che lỗ tai mình lại: “Khóc cái gì mà khóc, nơi này cũng không phải là lò sát sinh.”

Như Khói buông tay ra, cơ hồ không che giấu ác ý trong mắt mình, nàng khóc sướt mướt nói: “Phu nhân, Như Khói không làm gì cả, sao người lại muốn hại ta?”

Tô Khanh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nàng ta: “Ngươi xem ngươi là cái gì, bất quá chỉ là một cái hạ nhân, ngươi có chỗ nào đáng giá để ta tốn tâm tư hại ngươi.”

Không phải tất cả mọi người đều giống lão quản gia biết tri ân báo đáp, đối với dạng người như Như Khói, làm chủ nhân mà chỉ cần yếu đuối nửa phần, có khi nàng ta muốn leo lên đầu mình ngồi lúc nào chẳng hay.

Tô Khanh cũng không muốn đi áp bách nữ nhân, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không buông tha cho ai muốn hại mình, hại nguyên chủ.

Người đê tiện không phân biệt nam nữ, nên việc nàng trả thù cũng không nên phân biệt giới tính.

Như Khói sửng sốt, nàng nhìn Tô Khanh lạnh lùng cao cao tại thượng trước mặt, cùng với phu nhân yếu đuối lúc trước không giống nhau lắm.

Nàng cuối cùng nhớ đến cảnh lúc nãy Tô Khanh không chút lưu tình bẻ trật khớp tay Vương thị, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần hối hận.

Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, chẳng lẽ họ quá độc ác với nữ nhân này, cho nên nàng bình nứt không sợ vỡ, làm việc đều không cần để ý?

Nói đến thời gian này khá là kịp lúc, Vương Gia Khánh từ bên ngoài về, hắn trước tiên đến gặp Vương thị.

Nghe mẫu thân khóc lóc lể, lại xem tay của mẫu thân không còn khí lực, hắn đối với Tô Khanh mang theo vài phần tức giận, nổi giận đùng đùng đi đến sân bên này, kết quả vừa đến liền thấy cảnh loạn thất bát tao này.

Thê tử Tô Khanh xả một đầu tóc dài đen nhánh đứng ở đó, trên tay nàng đang cầm cây dù mà hắn yêu thích nhất, trên sàn đầy nước, cùng với nha hoàn Như Khói đang khóc như hoa lê đái vũ.

Hắn cẩn thận bước chân, sau đó chất vấn Tô Khanh: “Ngươi đã làm gì mẫu thân, hại tay người biến thành như vậy.”

Tô Khanh quay mặt lại, oán giận ngược lại hắn: “Chỉ là trật khớp mà thôi, chỉ cần tìm đại phu nối lại là có thể hoạt động bình thường.”

Nàng xuống tay rất có phân lượng, cho dù lúc ấy đầu óc hỗn độn, tất cả đều dựa vào bản năng, nhưng cũng không hung tàn đến mức

đem tay đối phương chặt đứt.

Nàng nhìn Vương Gia Khánh từ trên xuống dưới, đối phương quả thật tuấn tú lịch sự, rõ ràng là người xuất thân nghèo khổ, giơ tay nhấc chân lại giống mấy cái quý công tử, hơn nữa còn đọc sách, có thể làm nên chính sự. Cũng khó trách sẽ được quan gia tiểu thư coi trọng, vừa gặp đã thương, không phải người liền không gả.

Bất quá tư sắc này, còn kém xa hoàng đế Tiêu Việt ở nhiệm vụ trước.

Khi Vương Gia Khánh mở miệng nói chuyện, nàng lập tức lớn tiếng dọa người, chặn họng đối phương: “Ngươi nếu đã trờ lại, thật tốt, làm phiền ngươi viết giấy hòa ly, ta muốn cùng ngươi hòa ly.”

Bạn đang đọc Nữ Phụ Đáng Chết (Dịch) của Trường Nhạc Tư Ương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TNTLanAnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.