Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

QUẢ PHỤ HẮC HÓA

Phiên bản Dịch · 2321 chữ

CHƯƠNG 14

Vương Gia Khánh sửng sốt sau khi nghe Tô Khanh nói, hắn đương nhiên không nghĩ rằng thê tử hắn lại muốn hòa ly, mà là muốn lấy lùi làm tiến, lấy chuyện này ra đế hắn đắn đo.

Hắn che giấu sự chán ghét trong mắt, tận lực biểu hiện tâm bình khí hòa: “Mẫu thân có lẽ không đúng, nhưng dù sao người cũng là trưởng bối, hơn nữa khi phụ thân sức khỏe không tốt, là người ngậm đắng nuốt cay đem ta nuôi lớn. Ta hy vọng ngươi hướng người xin lỗi, chuyện này liền coi như xong.”

Mỗi lần đều như vậy, nếu như Vương thị làm sai, Vương Gia Khánh đều làm người hòa giải và nói thê tử nên nhường nhịn mẫu thân.

Trước kia nguyên chủ được ba mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, coi như châu như ngọc, bởi vì gia đình quá hạnh phúc nên dưỡng ra nữ nhi đơn thuần lương thiện, làm việc không hề so đo.

Chung quanh đều là người tốt, nên hầu như nàng không cần so đo làm gì. Hơn nữa mỗi lần nguyên chủ bị khi dễ thì phụ mẫu đều đến đòi lại công bằng cho nàng.

Đáng tiếc gia đình nhà họ Vương không phải loại tốt lành gì, họ căn bản chính là chó điên.

Vương Gia Khánh là người đọc sách, nên vẫn có dáng vẻ của người đọc sách, ưu điểm là co được dãn được, thức thời, vô cùng giỏi về việc luồn cúi, khi thiện sợ ác.

Khi hắn cưới được người vợ sau này, hắn biểu hiện được mình là người chồng tốt, ôn nhu si tình lại vô cùng săn sóc, tiền đồ sáng lạn, tôn trọng nhạc phụ, quan tâm từng người trong gia đình vợ, quả thực thể hiện được vô cùng tốt.

Tô Khanh tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao, ta, Tô Khanh, hôm nay không có tính toán cùng ngươi thương lượng, ta muốn ngươi viết thư hòa ly, ngươi viết hay không viết?”

Vương Gia Khánh âm thanh tăng thêm vài phần tức giận: “Tô Khanh!”

“Ta không điếc, ngươi lớn tiếng như vậy làm cái gì?”

Tô Khanh nói tiếp: “Nếu ngươi không viết, cũng được, chờ ngày mai ta đi tìm tống trạng sư, nhờ hắn thay ta viết một bức thư, nói về sự tình ngươi Vương Gia Khánh liên thông mẹ chồng Vương thị, ngầm chiếm đồ cưới của Tô Khanh ta, còn hãm hại ta cùng nhi tử Từ Thiên Bảo.”

Vương Gia Khánh nhìn Tô Khanh trước mắt miệng lưỡi bén nhọn, đột nhiên nói: “Ngươi không phải Từ Như, ngươi là yêu ma quỷ quái gì.”

Hắn cùng nguyên chủ ở với nhau không tính là phu thê ân ái, nhưng sớm chiều chung sống ba năm, đối với tính tình của nàng có chút hiểu rõ. Khi nàng mất hài tử, nàng cũng chỉ lặng lẽ khóc, khóc đến nỗi khiến hắn tâm phiền ý loạn, không muốn cùng nàng ở chung một chỗ.

Hắn mới ra ngoài có hai ngày, nàng liền thay đổi tính tình sao.

Khi nói những lời này, hắn cẩn thận nhìn chằm chằm Tô Khanh, muốn nhìn ra manh mối gì đó trên mặt nàng.

Kết quả hắn nhìn đối phương đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt hiện lên nồng đậm phẫn nộ cùng hận ý.

“Tốt, một ngày phu thê trăm ngày ân, ngươi hại ta đến như vậy, ta còn muốn lưu lại cho ngươi vài phần mặt mũi, vốn ta không muốn đi đến chỗ tống trạng sư ầm ĩ, việc xấu trong nhà không muốn cho người ngoài biết, ta chỉ nghĩ im lặng cùng ngươi hòa ly. Mẹ con các người hãm hại ta chưa đủ, còn dám nói ta là yêu ma quỷ quái.”

Tô Khanh hít sâu một hơi, đem tay áo mình kéo lên: “Ngươi không muốn biết vì sao ta đột nhiên như vậy sao? Đêm qua ta nằm mơ thấy phụ mẫu cùng lão quản gia, họ nói ta lấy phải một bạch nhãn lang, tự đem mình biến thành như vậy.”

Nàng chỉ cánh tay mình loang lổ đầy vết thương: “Ngươi nhìn đi, những vết thương này đều là sau khi gả cho ngươi mới có. Ta vốn là nữ nhi của thương hộ, không thể nói là mười ngón tay như ngọc nhưng cũng chưa bao giờ phải đụng qua nước, nay nó lại biến thành bộ dạng này.”

“Lúc trước phụ thân ngươi bệnh nặng, sau khi cùng ta thành hôn, ta cầm bạc đưa cho cha ngươi xem bệnh, ta đối với Vương gia ngươi chỉ có ân chứ không có oán. Ngươi làm trượng phu, không bảo vệ thê tử của mình, khi muội muội ngươi hại ta sinh non, ngươi lại đối với ta lạnh lùng chán ghét, ngươi tưởng ta không biết sao. Vương gia ngươi ăn của Từ gia, dùng của Từ gia, dựa vào Từ gia để sống, còn ép buộc ta biến thành như vầy, ta cũng không biết là ta vì cái gì mà tin tưởng Vương Gia Khánh ngươi, đem mình bị sỉ nhục thành như vậy?”

Vết thương trên tay nguyên chủ cũng không phải do Vương thị đánh, mà là nàng tự đánh chính mình, bởi vì nàng thường xuyên bị hoàn cảnh áp bức nên có dấu hiệu bị trầm cảm, dẫn đến hành vi tự làm đau bản thân, nhưng tất nhiên nàng sẽ không nói điều này cho Vương Gia Khánh biết, nàng muốn đẩy hết tội lỗi lên trên đầu Vương thị.

Nói đến nửa câu sau, trong mắt nàng đã có ánh nước, nàng lau nước mắt, khịt khịt mũi, thanh âm mang theo nghẹn ngào: “Ngươi đừng làm khó ta, hôm nay ta muốn ngươi hiểu, ta chỉ còn một mình, nay mẫu thân ngươi làm như vậy, ta không nhịn nổi nữa rồi. Coi như vài năm nay ta sống ngốc nghếch, tân tân khổ khổ làm thê tử của Vương gia ngươi, ta thỉnh cầu ngươi Vương Gia Khánh, bỏ qua cho ta đi, ta chỉ là tiểu nữ tử, đấu không lại người đọc sách là ngươi. Trước kia nhà ngươi xài cái gì, ta cũng không so đo, coi như ta đối với phụ thân của ngươi có ân, ngươi đem thư hòa ly viết xuống, đem đồ cưới trả lại cho ta, chúng ta về sau đường ai nấy đi, cầu về cầu lộ quy lộ!”

Vương Gia Khánh chỉ là người đọc sách nên da mặt rất mỏng, hơn nữa hắn rất coi trọng mặt mũi của mình. Hắn hưởng thụ tiền tài mà Tô Khanh cho, nhìn Vương thị đối xử không tốt với tức phụ, lại nghĩ chính mình không thương nàng nên cũng thờ ơ lạnh nhạt.

Nay lớp tường giấy mỏng manh ấy bị Tô Khanh không chút lưu tình xé nát, chỉ thẳng vào mũi mắng, hắn cảm thấy hai gò má nóng lên, vốn lương tâm không có bao nhiêu lại bị đau, thậm chí cảm thấy vài phần xấu hổ.

Vương Gia Khánh trầm mặc một lúc, sau đó đi ra ngoài hỏi mẫu thân: “Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Vương thị hùng hùng hổ hổ nói: “Còn không phải con tiểu tiện nhân đó đẩy ta sao?!”

Vương Gia Khánh đột nhiên lớn tiếng: “Nói thật!”

Vương thị mới ấp a ấp úng nói, là muội muội của hắn cùng Từ Thiên Bảo tranh chấp, kết quả đẩy ngã tiểu hài tử làm cho đầu bị sưng to lên, Tô Khanh vì nhi tử nên muốn cùng nàng nói lý lẽ, sau đó mọi chuyện liền xảy ra.

Đương nhiên lúc kể bà ta không quên thêm mắm dặm muối, nói Tô Khanh nói bậy.

“Đủ rồi!” Vương Gia Khánh biết tính tình mẫu thân của mình, hắn đè hai bên thái dương, sau đó nói: “Người về sau đừng nói gì nữa, hôm nay ta viết thư hòa ly, cùng nàng hòa ly.”

Hắn lúc này đã hiểu rõ lời của Tô Khanh, nàng đột nhiên phản kháng, một là do cha mẹ báo mộng, một là vì nhi tử. Vốn là một người mẹ, lúc trước lại mất hài tử, nguyên bản nàng đã có oán hận, đối với nhi tử là yêu thương không hết, bỗng nhi tử bị đau khiến nàng bị kích thích, nên mới phát tác ra.

Vương thị vừa nghe liền nóng nảy: “Không được, ngươi cùng Tô Khanh hòa ly cái gì?!”

Nàng cảm giác nhi tử của mình lớn lên rất tốt, lại là người đọc sách, có là công chúa cũng xứng, còn Tô Khanh chỉ là nữ nhi của thương nhân, hơn nữa còn là quả phụ có con riêng.

Không chỉ như vậy, Tô Khanh cái gì cũng không biết làm, trừ khóc thì cũng chỉ có khóc, hoàn toàn là người dễ nắm trong tay.

Nhưng như vậy nàng cũng không muốn nhi tử cùng Tô Khanh hòa ly, chung quy lão quản gia vừa mới chết, trong tay Tô Khanh còn giữ không ít tiền đâu, nàng còn chưa kịp cầm tới tay mà.

Vương Gia Khánh nói: “Nàng là quyết tâm muốn cùng ta hòa ly, không hòa ly thì nàng sẽ lên gặp lão sư của ta, như vậy sẽ làm xấu thanh danh của ta.”

Hắn nhớ tới cánh tay của nàng loang lổ vết đánh, bàn tay còn bị chai sần, dung nhan tiều tụy, còn có khí thế há miệng là làm tức chết người.

Người đọc sách kiêng kị nhất là thanh danh xấu, nếu như đối phương đánh vào mặt mũi, ầm ĩ mọi chuyện ra ngoài, sẽ ảnh hưởng lớn đến tương lai của hắn.

Vương thị thấy cánh tay đã đỡ hơn, nàng tức giận đập giường: “Nàng dám!”

Vương Gia Khánh thần sắc thản nhiên: “Không phải hôm nay nàng ta dám bẻ gãy tay của nương sao, còn có cái gì không dám. Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, huống chi lão quản gia vừa mất, nàng bị kích thích là chuyện hiển nhiên.”

Hắn vốn không thích Tô Khanh, bất quá so với Vương thị, hắn tính đi một con đường tốt hơn: “Nhi tử muốn vào kinh thành đi thi, lão sư nói, đường công danh của ta không thành vấn đề, hoàng thượng lại càng coi trọng phẩm đức, Tô Khanh lúc trước đã giúp đỡ chúng ta, đối với phụ thân có ân, cũng là đối chúng ta có ân, nếu nàng làm lớn chuyện, tiền không có, tiền đồ cũng bị hủy theo.”

Lúc trước ánh mắt Tô Khanh nhìn hắn vốn là e lệ còn có ái mộ, nhưng dần dần e lệ không còn, chỉ còn sầu khổ, mà hắn vừa mới thấy ánh mắt của Tô Khanh, ánh mắt đó chỉ chứa ngọn lửa cừu hận, như muốn đốt cháy hắn.

Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng.

Vương Gia Khánh vốn là cứng tâm, nhưng hiện tại Tô Khanh là một bộ dạng muốn liều mạng. Hắn biết ép người thì sẽ khiến họ làm ra sự tình điên rồ, cho nên khi đối phương còn chút lý trí, hắn phải im lặng hòa ly.

Vương thị tuy rằng tâm không cam tình không nguyện, nhưng ở trong nhà này, nàng luôn nghe theo nhi tử, bởi vì nhi tử thông minh, sau này hắn làm quan sẽ có tiền đồ, nàng không thể nhặt hạt mè mà bỏ quên dưa hấu.

Mặc kệ như thế nào không tình nguyện, nàng vẫn đồng ý đem trả lại đồ cưới cho Tô Khanh.

Kỳ thật nàng vẫn giấu đi một ít, nàng là vì nhi tử, nhưng cũng cầm mấy chục lượng bạc.

Bởi vì Vương Gia Khánh thông minh, hiểu được cân nhắc lợi hại, nhưng hiện hắn chưa vào quan trường, không có tâm ngoan thủ lạt như sau này. Tô Khanh náo loạn một trận, sau đó được như ý nguyện là lấy được thư hòa ly, ngày hôm sau liền đến nha môn làm thủ tục.

Con dấu hạ xuống, thư hòa ly liền có hiệu lực, từ nay về sau Tô Khanh liền tự do.

Sau khi lấy được thư hòa ly, Tô Khanh liền kiểm tra lại đồ cưới của mình, nên bán đều bán, tiền được gửi vào trong trang, đổi một ít ngân phiếu và một chút bạc lẻ bỏ trong tiểu bao bên người.

Không chỉ vậy, nàng còn lấy khế đất, đem tòa nhà của Từ gia bán cho một hộ có tiếng, còn có mấy phần thế lực.

Nhìn ba mẹ con Vương thị bị đuổi ra khỏi nhà, nàng mới xách hành lý cùng tiểu nhi tử Từ Thiên Bảo thẳng tiến kinh thành.

Nàng cũng không phải không thể nháo cho mọi chuyện lớn ra, chỉ là Vương Gia Khánh có vài phần bản lĩnh, nếu thật sự xé rách da mặt, người đàn ông này có khả năng nghĩ ra biện pháp ác độc để xoay ngược tình huống.

Hơn nữa cho dù Vương Gia Khánh có gặp tình huống xấu hơn nữa, thì cũng sẽ giống kiếp trước ở cùng tiểu thư quan gia kia.

Nàng đương nhiên không thể phá hư nhân duyên của hai người, tuy nói phu thê như chim rừng, tai họa đến đều tự bay đi, nhưng thật ra nàng muốn nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, nếu người hại chết nguyên chủ là người khác, nàng cũng không muốn liên lụy đến nàng ta.

Cẩu nam nữ nên bị trả thù cùng nhau mới đúng.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Đáng Chết (Dịch) của Trường Nhạc Tư Ương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TNTLanAnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.