Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

QUẢ PHỤ HẮC HÓA

Phiên bản Dịch · 1608 chữ

CHƯƠNG 15

Tô Khanh hỏi thăm một chút, theo như mọi người nói thì từ đây đến kinh thành mất khoảng sáu bảy ngày lộ trình. Nàng bây giờ là nữ nhân trẻ tuổi không có ai để nương nhờ, nghĩ nghĩ, nàng đi mua ít quần áo vải thô màu xanh, tuy không được đẹp nhưng tiện cho việc đi đường hoặc chạy trốn.

Sau khi chuẩn bị kĩ càng, nàng đi qua tiêu cục dạo một vòng, dùng một chút tiền để xin được đi nhờ, coi như là tăng thêm điểm an toàn cho Từ Thiên Bảo.

Nàng tìm được một tiêu cục thanh danh rất tốt, họ thu tiền, lại được Tô Khanh cam đoan, gặp Từ Thiên Bảo ngoan ngoãn đáng yêu, cũng liền chấp thuận cho họ đi cùng.

Dọc theo đường đi được mọi người chiếu cố, thêm vận khí cũng không tệ lắm, mấy ngày sau Tô Khanh cùng nhi tử của mình đến kinh thành.

Nguyên bản hài tử Từ Thiên Bảo được dưỡng thành tính cách yếu đuối nhát gan, dọc theo đường đi được nhìn ngắm phong cảnh, lại cùng các tiêu sư thô kệch sớm chiều ở chung, tính cách của hắn lại hoạt bát hơn rất nhiều.

Họ thường xuyên đến kinh thành buôn bán, kiến thức rộng rãi, Tô Khanh dọc đường đi đối xử với mọi người ôn hòa, nàng hỏi vài câu thì đối phương cũng nguyện ý chỉ cho nàng vài con đường để đi sau này.

Được tiêu sư giúp, Tô Khanh nhanh chóng tìm đến người trung gian nổi tiếng, hỏi thăm ở kinh thành có cho thuê tiểu viện tử hay không. Nàng cùng Từ Thiên Bảo đi xem ba nơi, sau đó nhanh chóng chọn được một tiểu viện tử.

Đương nhiên là thuê chứ không phải mua. Từ gia tuy là hộ giàu có, nhưng mấy năm nay phải nuôi người hầu, còn cho ba mẹ con Vương thị kia ăn xài không ít tiền, trong nhà thu lại không được bao nhiêu tiền, nay nàng đem các cửa hàng phòng ở đem bán, tiền trong tay có thể mua được một tòa nhà nhỏ, nhưng như vậy thì tiền ăn ở, chi phí sinh hoạt lại không đủ.

Hơn nữa nhi tử còn muốn đọc sách, sĩ nông công thương, giấy và bút mực kia đều là tiền, để được đọc sách phải tiêu một khoản tiền lớn, nàng đều phải tính toán đâu ra đó.

Người bán thấy nàng sảng khoái, thái độ đối với Tô Khanh rất tốt, nàng lại nhét thêm một thỏi bạc để đôi khi hắn có thể chạy việc cho nàng, hắn lại càng cười không thấy mắt, nói với Tô Khanh nếu có chuyện gì thì tìm hắn.

Sau khi tiễn người bán đi, Tô Khanh lại dẫn nhi tử đi mua nồi niêu xoong chảo, vỏn vẹn hết một ngày mới đem căn nhà bố trí ra hình ra dạng.

Nàng cũng không để Từ Thiên Bảo nhàn rỗi, an bài cho hắn làm những công việc phù hợp với độ tuổi của mình.

Cho hài tử làm việc, chúng sẽ hiểu được phụ mẫu làm việc gian khổ như thế nào. Tô Khanh chưa bao giờ có con, đây cũng là lần đầu, Từ Thiên Bảo xem ra rất dễ nuôi, sủng thì nàng sẽ sủng, nhưng tuyệt không cưng chiều.

Chỗ ở cùng dụng cụ đã đầy đủ, bây giờ cần ăn uống nghỉ ngơi. Hiện tại họ chỉ có thể ăn bánh nướng áp chảo để ứng phó, sau khi ổn định lại thì sẽ không ăn có lệ như vậy nữa.

Tô Khanh tay nghề không được tốt, nguyên chủ có lẽ cũng vậy. Trước khi gả cho Vương Gia Khánh, mười ngón tay nàng chưa hề dính nước, sau này bị mẹ chồng hành hạ nhưng cũng chưa đụng qua việc bếp núc.

Một là nàng sẽ không làm, làm được nhưng ăn không ngon, một nguyên nhân khác là Vương thị sợ con dâu nổi điên đầu độc bà ta.

Nấu ra một đống đồ cháy đen thui, nàng liền mang nhi tử ra ngoài quán bán hoành thánh, kêu hai chén hoành thánh da mỏng thịt nhiều.

Từ Thiên Bảo ăn ngon lành, nhưng lại lo lắng: “Mẫu thân, thuê tòa nhà như vậy tốn đã không ít tiền, ngày sau chúng ta vẫn nên tự làm mà ăn đi ạ.”

Hắn không biết Tô Khanh có bao nhiêu tiền, nhưng bởi vì Vương thị thường xuyên khóc than, hắn đối với tiền rất mẫn cảm, ngẫm lại nương mình đơn bạc liền cảm thấy đau lòng.

Hắn biết đây là chi phí nhất định phải chi, nhưng kinh thành không thể so với trấn nhỏ, nếu vẫn không kiếm ra tiền thì sớm hay muộn miệng ăn núi lở.

Từ Thiên Bảo không muốn mẫu thân quá cực khổ: “Ta sẽ đi kiếm công việc, đến tửu lâu làm tiểu nhị hoặc làm học đồ.”

Tô Khanh sửng sốt, đối diện với tiểu hài tử có đôi mắt sáng ngời lại trong suốt, ánh mắt kiên định, nàng nhịn không được sờ mái tóc mềm mại của hắn: “Trong nhà có tiền, con không cần phải khổ cực như vậy.”

Nàng tuy rằng không tính nuông chiều hắn, nhưng cũng không phát rồ đến mức bắt đứa nhỏ chín tuổi đi làm để nuôi nàng.

Kinh thành lớn như vậy, chẳng lẽ không tìm ra biện pháp kiếm tiền, nàng nguyên bản cũng là hướng nơi phát tài mà đi.

Mùa đông đi xuân tới, mẹ con Tô Khanh đã ở kinh thành được ba năm.

Thời điểm vừa mới bắt đầu, Tô Khanh mua giấy và bút mực đi theo học giả đọc kinh thư, sau đó tự mình đưa ra các suy luận, lại nói lại cho Từ Thiên Bảo nghe.

Nuôi Từ Thiên Bảo được nửa năm, đem tiểu hài tử yếu nhược đáng thương dưỡng thành một nam tử hán, đảm bảo nhi tử sẽ không vì tính tình yếu ớt mà bị khi dễ, Tô Khanh đi tạo mối quan hệ, xin cho nhi tử vào học trong một thư viện khá nổi danh ở kinh thành.

Bởi vì trong tay có nhiều tiền, từ đầu Tô Khanh không có ý định buôn bán rầm rộ gì, vì muốn trở thành một đại thương nhân cũng không phải dễ dàng, mà theo như ký ức của nguyên chủ, nhiệm vụ này không cho nàng nhiều thời gian.

Lúc mới tới kinh thành được một tháng, ngày nào nàng cũng mang Từ Thiên Bảo ra ngoài, thường xuyên vào các quán trà xem kịch, nàng thường ngồi rất lâu.

Đem tin tức ở kinh thành nắm không sai biệt lắm, lại thấy rất nhiều thoại bản nhỏ, gần như đều được đem ra diễn, thấy vậy nàng liền bắt tay vào viết thoại bản.

Vương Gia Khánh ẩn nhẫn, lại được ông trời chiếu cố, tuy rằng hắn lòng dạ ác độc lạnh bạc, nhưng lại là người làm nên đại sự.

Sau này hắn gặp vị kiều thê kia, trong lòng nàng ta hắn cũng không phải là tốt lành gì.

Nhưng ai bảo nhân gia cho nàng đầu thai chỗ tốt, vừa ra đời liền làm huyện chủ, có đất phong cho chính mình.

Triều đại hoàng thất là nữ tử, đều được phong huyện chủ, bất quá cũng có chút khác biệt, huyện chủ tôn quý nhất là nữ nhi của hoàng đế, mà thê tử tương lai của Vương Gia Khánh, là quận vương Thanh Dương huyện chủ.

Mặc dù quận vương là nữ, nhưng địa vị cũng khá tôn quý, hơn nữa mẫu thân của nàng ta là muội muội của Hoàng đế, nay là trưởng công chúa.

Vị muội muội này là cùng cha khác mẹ với hoàng đế.

Có thể nói thiên hạ này, trừ vài vị Đế nữ, không có người nào tôn quý hơn Thanh Dương huyện chủ.

Cho nên bởi vì danh tiếng của Thanh Dương huyện chủ nên nàng ta phải xóa bỏ vết nhơ của trượng phu, không chút lưu tình giết chết chính thê của trượng phu là nguyên chủ, cho dù giết người nàng ta cũng không nhận bất kỳ ảnh hưởng gì.

Thanh Dương huyện chủ là người cực yêu bản thân, cho nên khi nàng coi trọng Vương Gia Khánh, đối với vị Thám Hoa lang này nhất kiến chung tình, liền bắt hắn phải đuổi nguyên chủ ra khỏi nhà, chính mình ngồi lên vị trí chính thê.

Tô Khanh tuy đã chủ động cùng Vương Gia Khánh hòa ly, nhưng không có nghĩa là nàng ta sẽ tha cho nàng.

Vì cam đoan an toàn của mình, còn vì an toàn của nhi tử, nàng nhất định phải vì mình và Từ Thiên Bảo mà tìm một cái đùi vàng, cái đùi này phải thô phải to.

So với Thanh Dương huyện chủ phải tôn quý hơn, tính ra cũng chỉ có mấy người. Nói thí dụ như cha mẹ của nàng ta.

Đáng tiếc hai người kia tuy không có ra mặt, nhưng lại thay nữ nhi đem mẹ con nguyên chủ giết chết.

Tô Khanh tân tân khổ khổ, sợ vừa đưa thoại bản ra bị người khác ăn cắp công sức, vừa ra sức viết thoại bản, cộng thêm nàng có khả năng ăn nói khéo léo, thành công ôm được đùi vàng đúng nghĩa – Mẫu thân đương kim hoàng đế, thái hậu.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Đáng Chết (Dịch) của Trường Nhạc Tư Ương

Truyện Nữ Phụ Đáng Chết (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TNTLanAnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.