Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ôm cây đợi thỏ

Phiên bản Dịch · 1694 chữ

Xung quanh đen nhánh, cả hơi thở đều là ‘hương thơm’ của bùn đất, tuy thổ nhưỡng của tinh cầu Lãm Nguyệt không có trình độ ô nhiễm nghiêm trọng như tinh cầu số 101 nhưng tuyệt đối cũng không được tốt lắm, mùi vị này Quý Dữu không muốn thể nghiệm lần thứ hai nữa, nhưng mà --- Trước mắt đây là phương thức an toàn nhất mà cô nghĩ ra được.

Không sai.

Cô lại đào cái động chui vào trốn tiếp.

Ngửi ‘hương thơm’ của bùn đất, được hưởng thụ sự yên tĩnh khó có được, ngoại trừ cảm giác đói khát bào mòn người ra thì thoạt nhìn Quý Dữu cảm thấy hết thảy năm tháng yên bình lại tốt đẹp như thế.

Không có tử vong.

Không có uy hiếp.

Không có bốn tên ác ma chuyên bẫy người.

Ôi……

Thật là hưởng thụ.

Quý Dữu mơ màng sắp ngủ.

Bỗng nhiên ---

Một tiếng vang sột soạt……

Trước mắt xuất hiện một cái đầu, cùng Quý Dữu mắt to trừng mắt nhỏ.

Quý Dữu: “……”

Mắt này toả sáng lên màu đỏ.

Trong lòng Quý Dữu nao nao.

Rắn?

Chuột?

Tinh thú?

“Chi chi……”

Ơ?

Ánh mắt của Quý Dữu sáng lên.

Sau khi ‘quái vật’ này nhận thức được Quý Dữu đang xem kỹ mình, ý thức được nguy hiểm một cái là bỗng nhiên muốn chạy trốn, Quý Dữu nhanh tay lẹ mắt với tay ra một cái bắt luôn được nó!

“Chi ---”

Quý Dữu bóp lấy cổ của nó rồi nắm cái miệng nó, sờ nắn một cái là nhận ra.

Nha ~

Đúng thật là con thỏ!

Cái này gọi là ôm cây đợi thỏ?

Tự nhiên nhặt được 10 điểm, quả thực Quý Dữu vui đến nở hoa.

Bỗng nhiên ---

Trên đỉnh đầu vang lên một giọng nam.

“Con thỏ đâu?”

“Chỗ nào vậy?”

“Kỳ quái?”

“Vừa mới thấy rõ ràng mà, nháy mắt một cái lại chạy.”

Khóe miệng Quý Dữu xụ xuống.

Oan gia a.

--- Thế mà lại là Nhạc Tê Quang.

Sao thứ này còn chưa có chết?

Quả nhiên là tai họa để lại ngàn năm sao?

Quý Dữu ngừng thở rồi cắn chặt môi, cô cong lưng, đôi tay nắm chặt con thỏ không cho nó phát ra tiếng nào dù chỉ một ít.

Giọng nói trên đỉnh đầu dần dần xa.

Đang lúc Quý Dữu cho rằng mình sắp an toàn thì đột nhiên đỉnh đầu vang lên tiếng đánh nhau.

Răng rắc ---

Đùng ---

Va chạm ---

Nháy mắt da đầu Quý Dữu tê dại đi.

Rơi vào bước đường cùng, Lance bị buộc lâm vào tuyệt cảnh, phía sau có Thẩm Trường Thanh đuổi theo không bỏ nên Lance chạy tán loạn khắp nơi. Căn bản là không biết trốn ở hướng nào, cũng không có tâm tình và tinh lực chú ý cái khác, chỉ có chạy không ngừng.

“Thẩm Trường Thanh! Cậu không thể thả tôi sao? Vì sao không thể không giết tôi chứ?” Bên người Lance không còn đồng đội, chỉ còn lại kẻ làm tư lệnh là mình, cậu ta tin tưởng chính mình đã không còn sự uy hiếp đối với Thẩm Trường Thanh nhưng căn bản Thẩm Trường Thanh không chịu thả người.

Đôi mắt của Thẩm Trường Thanh lạnh lẽo: “Cậu chết rồi thì mọi người đều tốt.”

Lance: “Cậu!!!”

Đang lúc Lance cho rằng chính mình sắp tèo đến nơi thì đột nhiên thấy Nhạc Tê Quang, cậu ta không nói hai lời lập tức nhảy tới bên người Nhạc Tê Quang: “Nhạc Tê Quang liên thủ với tôi đi, chúng ta cùng nhau giết Thẩm Trường Thanh được chứ?”

Nhạc Tê Quang đang khom lưng tìm con thỏ, khi Lance nhảy tới đây thì cậu ta rút ra cậy gậy đánh tới theo bản năng, Lance vừa tránh thoát một cú hiểm thì Thẩm Trường Thanh đã tấn công lại đây.

Nhạc Tê Quang buồn bực nói: “Chúng mày tự đánh nhau đi, chớ có chọc ba ba này!”

Ánh mắt của Thẩm Trường Thanh chợt lóe lên: “Nhạc Tê Quang, cậu không cần nhúng tay vào, tôi đảm bảo sẽ không liên lụy đến cậu.”

Lance phản bác: “Đừng tin cái tên tiểu nhân âm hiểm ác độc Thẩm Trường Thanh này. Tin hắn là cậu có chết cũng không biết chết như thế nào đâu.”

Vốn dĩ Nhạc Tê Quang muốn lui đi nhưng Lance vẫn luôn quấn lấy cậu ta muốn cậu ta nhập cục, lập tức Nhạc Tê Quang bực bội nên giơ tay lên muốn giải quyết Lance, đúng lúc này đòn tấn công của Thẩm Trường Thanh đã đến trước mặt Lance.

Đột nhiên Nhạc Tê Quang quay hướng lại đánh sang Thẩm Trường Thanh.

Răng rắc ---

Thẩm Trường Thanh đánh chết Lance.

Nhạc Tê Quang đánh trọng thương Thẩm Trường Thanh.

Trường hợp này bị đứng hình trong chốc lát.

Lance trợn trừng, chết không nhắm được mắt rồi bị người máy kéo đi.

Thẩm Trường Thanh lui ra phía sau một đoạn: “Nhạc Tê Quang, đã nói xong không nhúng tay cơ mà.”

Nhạc Tê Quang cười nhạo: “Thịt đưa lên miệng nào có đạo lý không ăn?”

Chiến đấu vừa va chạm là nổ ngay, trong chớp nhoáng hai người giao đấu mấy trận. Bùn đất, mặt cỏ, bụi cây dưới chân đã bị dẫm nát vô thiên lủng……

Quý Dữu cảm thấy kết cấu bùn đất trên đỉnh đầu bị lỏng lẻo nên sợ hết cả hồn, quả thực giận sôi cả máu!

Lá gan của Nhạc Tê Quang lớn, có gan chiến đấu nhưng Thẩm Trường Thanh cũng không yếu, tuy rằng thực chiến của cậu ta không bằng Nhạc Tê Quang nhưng cậu ta hiểu chiến thuật, từng chiêu từng thức rất có kết cấu, trong lúc nhất thời gần như có thực lực ngang nhau với Nhạc Tê Quang.

Giằng co được một lúc, Nhạc Tê Quang biết bản thân không có viện quân còn sau lưng Thẩm Trường Thanh có sự giúp đỡ cả một đống lớn, nếu không có cách nào giải quyết ngay và luôn thì đương nhiên cần lập tức rút lui, Nhạc Tê Quang muốn lui nhưng Thẩm Trường Thanh vẫn lôi kéo cậu ta.

Cứ giằng co mãi, viện quân đến thì tuyệt đối Nhạc Tê Quang ăn không hết gói đem đi.

Đã như thế thì Nhạc Tê Quang dứt khoát hung ác lên bắt đầu tấn công Thẩm Trường Thanh một cách mạnh mẽ, Thẩm Trường Thanh vô ý là bị cậu ta hung hăng đạp một chân trực tiếp ngã vào trong bụi cỏ, Nhạc Tê Quang theo sát đến muốn bổ một đao vào chỗ yếu hại của cậu ta.

Đột nhiên Thẩm Trường Thanh nhảy dựng lên cho Nhạc Tê Quang một cú đá tàn nhẫn.

Nhạc Tê Quang nhìn giá trị sinh mệnh của mình cấp tốc rớt xuống, quả thực tức chết đi được, cậu ta không tránh nữa mà ngược lại đột nhiên nhằm về phía cổ của Thẩm Trường Thanh trực tiếp ôm chặt lấy Thẩm Trường Thanh ra một đòn khóa cổ rồi hung hăng tấn công vào nơi yếu hại của cậu ta.

Thẩm Trường Thanh cũng không yếu thế chút nào mà đánh mạnh vào Nhạc Tê Quang.

“Tích ---”

“Tử vong.”

Bỗng chốc hai người dừng tay thi nhau cúi đầu xem cột máu của mình.

Giây lát sau.

Nhạc Tê Quang vỗ đùi đen đét: “Ha ha ha…… Thẩm Trường Thanh, cuối cùng chú mày cũng có ngày hôm nay! Ha ha ha ha…… Ba ba cười chết mất, ha ha ha……”

Thẩm Trường Thanh không tin tưởng nổi mà trừng mắt nhìn chằm chằm vào cột máu rỗng tuếch của mình.

Không ---

Không có khả năng!

Chợt ---

Ánh mắt Thẩm Trường Thanh vừa di chuyển thì thấy dưới bụng của mình xuất hiện một đoạn gậy gỗ không biết từ bao giờ.

Một đòn trí mạng là do cây gậy gỗ này.

Ai?

Gậy gỗ yên lặng chuyển động chui tọt vào trong lớp bùn đất.

Trong đất có người!

Bỗng chốc đồng tử của Thẩm Trường Thanh trợn tròn.

Người máy tuần tra đã hướng về nơi này,Thẩm Trường Thanh không rên một tiếng mà im lặng chờ người máy nhặt xác cho mình, khóe mắt còn đảo qua cột máu của Nhạc Tê Quang:

5%

Chỉ có 5%.

Lúc này chỉ cần một người tới, cho dù là cấp F yếu nhất thừa dịp Nhạc Tê Quang đang đắc ý ngông cuồng hết sức thả lỏng, bỗng nhiên xoẹt cho cậu ta một cái là Nhạc Tê Quang phải chết!

“Ha ha ha……”

“Thẩm Trường Thanh mày là đồ thiểu năng!”

“Ngu xuẩn!”

“Người khác đều khen mày là kẻ đáng sợ nhất trong trận diễn tập, cũng chỉ có như thế sao……”

“Ha ha ha…… Chết trên tay của ba ba thế nào? Cảm giác mùi vị không tồi chứ?” Nhạc Tê Quang giết chết được Thẩm Trường Thanh thật sự là quá đắc ý, quả thực cậu ta mừng rỡ suýt chút nữa nhảy nhót xoay quanh!

Điều này quá buồn cười.

Thật sự quá buồn cười.

Có lẽ vô luận thế nào Thẩm Trường Thanh cũng không thể tưởng tượng được cách chết của cậu ta thật đáng buồn, thật đáng thương……

Nhạc Tê Quang càng nghĩ càng đắc ý: “Ha ha ha…… Ba ba ta mới là tân sinh viên số một!”

“Còn có ai?”

“Còn có ai?”

“Còn có ai dám không phục?”

Đối mặt với sự khiêu khích và dào dạt đắc ý của Nhạc Tê Quang, cảm xúc của Thẩm Trường Thanh không hề dao động, viện quân của mình nhanh nhất có lẽ cần 2 phút mới có thể tới, muốn giết Nhạc Tê Quang, vì kế này ---

Thẩm Trường Thanh chuyên chú nhìn chằm chằm xuống mặt đất.

--- Người này có ra tay không?

Thẩm Trường Thanh: Tôi đã chết? Đã chết? Đã chết?...... Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?

Quý Dữu: Vong hồn dưới cây gậy đã thêm một cái!

Bạn đang đọc Nữ Vương Đồng Nát Ở Tinh Tế (Dịch) của Liễu Thăng Thăng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienChauVuNhien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.