Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân Vật Chính

Tiểu thuyết gốc · 2496 chữ

Dạo qua một hồi thì Trần Lập có để ý có tới tận bốn nhân vật chính mà hắn xác nhận được lần lượt là Tư Mã Tông, Lưu Văn Kiếm, Phong Lạc Thiên, Thần Tử Lăng. Đầu tiên là tên Tư Mã Tông kia thì tính tình âm trầm, theo Trần Lập quan sát được hắn trải qua rất nhiều chuyện âm hiểm, đến nay cuối cùng cũng có cơ hội từ cá chép hô biết thành thiên long, thứ hai là Lưu Văn Kiếm, tên này tính tình cổ quái, bất tuân theo quy tắc mà người thí luyện đặt ra, là một nhân vật bí ẩn có tầm cỡ, thứ ba là Phong Lạc Thiên, tên này tính tình phóng khoáng, ăn to cười lớn, tràn đầy nhiệt huyết, là một nhân vật chính điển hình, thứ tư là Thần Tử Lăng, tên này trên người mang theo một cái Quyền Ấn, là người có thế đứng phía sau.

Bốn tên này lần lượt được Trần Lập phát hiện ra và được hệ thống xác nhận là nhân vật chính. Ba tên kia thì không cần lo lắng, vì bọn hắn liền chọn một cái môn phái nào đó mà gia nhập nhưng cái tên mang hoàng ấn là Thần Tử Lăng lại chọn Hành Đạo Môn để mà đăng ký đi vào.

Trần Lập cẩn thận tiếp cận bốn người bọn chúng, rồi hắn âm thầm đặt lên mỗi người một cái ấn ký truy tung vô cùng kín đáo khắc vào thức hải tinh thần của bọn chúng, đặc biệt là cái tên Thần Tử Lăng kia, hắn cẩn thận hạ thêm một cái Tuyệt Tử Ấn vào trong người hắn, chỉ cần Trần Lập muốn thì tên Thần Tử Lăng có thể hồn phi phách tán ngay lập tức.

Hệ thống kia cũng lách nhiệm vụ ẩn tàng của hắn mà mở ra cho hắn một cơ hội làm như thế, hệ thống ủng hộ nhiệt tình hắn làm ra một cái chuyện độc ác này.

Trần Lập cũng dự định đợi khi Tử Vân ra ngoài liền tặng cho nàng ta một kiện pháp bảo liên lạc, phòng ngừa cái tên Thần Tử Lăng kia làm sằn làm bậy.

Sắp xếp xong mọi chuyện, hắn liền ngồi dựa bên một tầng đá mà rơi vào thiền định chờ Tử Vân bước ra.

Sau ba canh giờ chờ đợi mòn mỏi thì cuối cùng Tử Vân nàng cũng ra khỏi khu vực thí luyện kia cùng với Lâm Hải Long, nàng ta cầm theo một chôn giấy ghi kết quả.

Gặp được Trần Lập đnang ngồi thiền định bên cạnh tảng đá thì nàng gọi lớn:

- Phu quân thiếp đến rồi.

Nghe được một cầu này của Tử Vân, cả đám nam nhân thí luyện lần này lại một lần nữa hướng về phía Trần Lập mà trao cho hắn một cái ánh nhìn ghen tức đến cùng cực, còn hắn thì không quan tâm, lắng thấy giọng của nàng thì chỉ nhẹ nhàng mở mắt ra mà thôi.

Hắn nhẹ nhàng nói:

- Nàng ra rồi à? Kết quả ra sao.

Tử Vân nghe thế thì bắt đầu bối rối không biết có nên nói thật với hắn không. Khi nàng thí luyện kiểm tra rõ ràng hai thiên phú của mình thì hai thiên phú kia thể hiện tốt đến mức kỳ quái, đầu tiên là cây Tiên Tầm, Tiên Tầm này không chỉ dừng lại ở mức cầu nguyện là hóa nguy thành an mà nó có thể khống chế cả xác suất, có thể đưa ra nàng lựa chọn tốt nhất, không những thế nó còn có thể đoạt xá, thôn phệ người khác vô cùng lợi hại. Còn Ách Vạn Giới thì còn kinh khủng hơn, theo như kết quả thí luyện đưa ra thì nhẫn này do đại thiên ma năm đấy chấn chỉnh thiên giới để lại, là đại vật vô cùng tà ác, đi một bước giết mười người, không chuyện gì có thể cản được chiếc nhẫn này. Đặc biệt Tiên Tầm và Ách Vạn Giới có một tác dụng phụ mà nàng không hề mong muốn một chút nào, đó chính là phóng đại dục vọng của nàng.

Khi nhận được kết quả xong, Tử Vân liền rất khó xử, nàng tự nhận định rằng trước kia trước khi giác tỉnh được thiên phú thì nàng đã yêu Trần Lập rồi, chứ không phải là những thiên phú kia phóng đại dục vọng của nàng hơn như thế.

Nhưng... Chỉ là Tử Vân cảm nhận được sau khi nàng dùng mười viên đan kia của hắn, thì trong đầu của nàng không thể không nghĩ về hắn nữa rồi. Tối nào nàng cũng nán lại muộn một chút, chờ Trần Lập ngủ mà ngắm nhìn hắn từ bên phía cửa sổ mở toang, sáng nào nàng cũng lợi dụng lúc hắn tập thể dục, nhờ hắn chỉ dạy mà khiến cho Trần Lập chạm vào thân thể của nàng,... Những chuyện này mặc dù rất sai trái, nhưng Tử Vân lúc đó không ý thức được.

Sau khi giác tỉnh được thiên phú và nhìn thấy những tác dụng phụ này, nàng mới hoàn toàn ý thức được những hành động sai trái của mình.

Nàng khó xử nói:

- Thiếp... Kiểm tra lần này có chút...

- Hứm? Không tốt cũng sao, về nhà ta có thể giúp nàng.

- Không phải, kết quả thiên phú của thiếp rất tốt. Chỉ là... Có một chút vấn đề mà thôi.

Trần Lập nghe thế thì cười nhẹ, hoàn hoãn nói:

- Không sao, không sao, thiên phú mạnh mẽ ắt cũng phải trả giá không nhẹ, nếu là vấn đề thì không có gì bất thường cả.

Nghe thế Tử Vân liền cười rạng rỡ, vì với tu vi của Trần Lập thì ắt hẳn cũng đọc được những thông tin trên cuộn giấy kia rồi, nếu là như vậy thì hắn cũng biết được tất thảy kết quả của nàng rồi, mà hắn lại nói thế thì có lẽ vấn đề về dục vọng tăng cao như thế thì nó cũng không thành vấn đề.

Nàng cười tươi nói:

- Thiếp rõ.

Thấy Tử Vân thay đổi tâm tình như thế Trần Lập cũng không phiền mà hỏi cái vấn đề mà nàng gặp phải nữa, đối với hắn vấn đề về thiên phú thì chả có gì cả, với tài sản trong nhà hắn, một món cũng có thể chữa tận gốc cái vấn đề kia rồi. Nhưng đây chính là sai lầm nghiêm trọng của hắn vì đã chủ quan như thế.

Hắn hỏi:

- Vậy thiên phú của nàng nhận được rốt cuộc là sao nào, kể ta xem.

Tử Vân liền suy diễn, Trần Lập đã biết được kết quả của cuộc thí luyện kia rồi mà còn hỏi nàng nữa, hẳn là hắn cực kỳ quan tâm nàng nên mới kêu nàng nói ra kết quả này.

Nàng cười nhẹ đáp lại:

- Thiên phú của thiếp đầu tiên là một cây thảo tên là Tiên Tầm, nó có khả năng thôn phệ với lại đoạt xá khá ổn, nhưng đặc biệt là nó có thể thao túng được tỉ lệ, giúp thiếp có được kết quả tốt nhất khi chọn lựa. Thứ hai là Ách Vận Giới, theo như mô tả nó là một pháp bảo của ma thần thời thượng cổ chấn chỉnh thường hay đeo, sát khí vô cùng nặng nề.

Trần Lập nghe thế thì gật đầu, những thiên phú này cũng dễ hiểu. tử Vân vốn là thân tiên trên trời nên từ lâu tiên khí đã ở trong nội thể của nàng, Trần Lập hắn giúp nàng hun đúc ra linh thai mới thì tiên khí bên trong cũng đồng thời hòa quyện với linh thể của nàng, từ đó sinh ra thiên phú Tiên Tầm. Còn Ách Vạn Giới thì do thân phận đặc thù của Tử Vân là nhân vật phản diện trong kịch bản sẵn có của Thiên Đạo nên sinh ra cái thiên phú này cũng nằm trong dự tín của hắn.

Lúc này Tử Vân mới thắc mắc hỏi:

- Phu quân... Tiên Tầm thì thiếp còn hiểu được, chứ tại sao trong người thiếp lại có một kiện pháp bảo của ma thần vậy?

Trần Lập nghe thế thì hỏi ý kiến hệ thống:

- Này hệ thống, ta có quyền tiết lộ thân phận của nàng ta không?

"Cái này nhiệm vụ không nhắc tới, nhưng theo hệ thống đánh già thì ký chủ tốt nhất nên giữ cái này làm bí mật của mình, không cho nương tử của ký chủ thấy, nếu nàng ta thấy e rằng có chút chuyện không tốt"

Trần Lập nghe thế thì cũng xuôi tay nói:

- Thiên phú là do trời định, coi như nàng may mắn sở hữu một thiên phú bá đạo đi.

Tử Vân lúc trước những tưởng khi biết cái tin nàng sở hữu thiên phú cả ma thần thì Trần Lập sẽ ghét bỏ nàng, lạnh nhạt đối xử với nàng như đối với yêu ma quỷ quái vậy, nhưng hắn lại xem nhẹ chuyện này... Tình cảm của hắn vậy mà còn lớn hơn định kiến của hắn dành cho ma tộc.

Tử Vân nghĩ rồi xúc động mà chảy nước mắt, nàng thầm nói:

- Phu quân đúng là yêu mình nhất. Mình cuối cùng cũng tìm được bến đỗ rồi, sư huynh, muội đã hoàn thành tâm nguyện của đời mình rồi.

Kiểm tra thiên phú xong Trần Lập dẫn Tử Vân quay về nhà. Từ chỗ Hồng Liên hắn biết được sau khi kiểm tra thiên phú xong thì các môn phái sẽ tụ họp lại mở ra một cái đại hội giành giật bí cảnh, sau lần giành giật này nếu môn phái nào tốt sẽ có thể trên thiên hạ mà vang tiếng thơm, còn nếu không giành được thì sẽ tụt hậu xuống dốc so với các môn phái còn lại.

Điều này khiến cho cảm thấy vô cùng thích thú, lúc trước ở thời hắn thì bí cảnh chỉ ở tầm vóc của cá nhân mà thôi, một lần đi vào là một lần đối diện với sinh tử, phải cực kỳ may mắn hoặc là sở hữu bàn tay vàng hệ thống như hắn thì mới có thể an toàn bước ra được, còn lần này là đi theo từng môn từng phái, đều có kế hoạch tác chiến cụ thể, nguy hiểm vì thế mà cũng giảm rất sâu.

Trở về nhà được mấy ngày, Tử Vân liền muốn tạo cơ hội thân thiết với Trần Lập, nên nhờ hắn dạy cho nàng thêm thuật điêu khắc. Trần Lập bởi vì chấp niệm đối với thuật điêu khắc người quá sâu, cộng thêm tính tình muốn thể hiện của bản thân nữa, nên hắn không ngại từ chối mà chấp nhận yêu cầu của Tử Vân, kèm cặp nàng luyện thuật điêu khắc.

Tử Vân đứng sau bức tượng gỗ, ngại ngùng nói:

- Phu quân.... Huynh có thể chỉ tay cao lên một chút được không?

- Ờ được.... Mà nàng không thấy cái tư thế này có kỳ quái quá không?

Trần Lập không hiểu tại sao mà Tử Vân lại bắt hắn cởi trần đứng ra giữa sân tạo ra hành động vuốt tóc như thế, sở thích của nương tử hắn cũng thật quá kỳ quái đi. Còn đối với Tử Vân thì nàng khi nhìn thấy thân hình cứng rắn chắc nịt, cơ nào ra cơ nấy của Trần Lập thì xém chút nữa dục vọng của nàng lại nổi lên, muốn lao vào hắn, cắn lên những cơ bắp kia, để cho nó ứa máu ra, để lại vết răng của nàng.

Cuối cùng thì sau hai ngày phải đứng phơi thây ra giữa trời nắng thì Tử Vân cuối cùng cũng tạc xong tác phẩm đầu tiên của mình. Nhìn thấy tác phẩm của nàng, Trần Lập phải xoa mắt mấy lần xem xem bản thân mình có bị hoa mắt hay không mà bức tượng cao hơn hai mét của hắn lại có thể phát không bằng vào bất kỳ kỹ thuật nào khác.

Hệ thống mỉa mai:

"Ký chủ xem ra đúng là phế vật, tập luyện hơn trăm năm lại không bằng người ta dùng hai ngày. Ký chủ nhìn xem đồ vật mà nương tử ký chủ tạo ra nó còn có cả linh hồn của bản thân mình, trong vòng một năm ngắn ngủi ở nhà ký chủ xem chừng cái bức tượng này có thể đúc ra linh trí hoàn chỉnh trở thành một con yêu quái"

Tử Vân nhìn thấy Trần Lập với ánh mắt trìu mến nói:

- Thực ra bức tranh này còn chưa hoàn thành đâu phu quân.

- Vậy chừng nào...? A đau, Tử Vân, nàng làm cái quái gì vậy? Tay ta!

Nhân lúc Trần Lập không để ý, Tử Vân liền cầm lấy bàn tay của hắn, cắn nhẹ vào đầu ngón út cho máu rỉ ra. Nàng đưa ngón út vào trong miệng mình, rồi dùng lưỡi, nhẹ nhàng cuốn lấy từng giọt máu chảy ra từ trên đầu ngón tay của hắn.

Mùi máu của Trần Lập không tanh mùi của sắt mà lại ngọn lịm đến lạ thường, nó mang lại một cảnh giác thanh mát giống như một loại thần thủy vậy.

Máu của hắn thật là ngon, Tử Vân chỉ tiếc rằng bản thân mình không tham lam thêm một chút, cắn mạnh thêm một chút là có thể có thêm chút máu của hắn rồi.

Tử Vân nhả một giọt từ trong miệng mình ra nói:

- Thiếp lúc trước từng đọc được một cuốn sách nói về cách luyện nhân thạch. Muốn tạc ra thì cần phải có một giọt tinh huyết.

Nàng giữ lứa giọt máu điểm lên hai mắt của tượng Trần Lập, khiến nó chấn ra một cái hào quang chói mắt, tản mát ra sức sống mãnh liệt.

Trần Lập khó hiểu ôm ngón tay mình nói:

- Vậy tại sao không dùng máu của nàng đi, lại dùng máu của ta?

Nghe Trần Lập nói vậy, Tử Vân đỏ mặt nói:

- Tại vì thuật này muốn điểm chính xác nhất thì cần phải là máu của người được tạc...

Hành động này của Tử Vân đã khiến cho tô bắt đầu cảm thấy gì đó nghi ngờ, hắn hỏi hệ thống:

- Ngươi có chắc là nương tử của ta là bình thường không thế? Ta thấy nàng ta có vẻ hơi lạ nha.

"Ký chủ hỏi như thế đến cả phụ thân của hệ thống cũng không thể trả lời được, cha sinh mẹ đẻ đến như thế nào còn chả rõ con cái của mình ra sao, ký chủ lại hỏi hệ thống?"

Bạn đang đọc Nương Tử Phản Diện sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.