Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhật Ký Thường Nhật

Tiểu thuyết gốc · 2425 chữ

[Nhật ký ngày thứ năm]

[Hôm nay phu quân của mình thức dậy lúc 5 giờ sáng để tập thể dục rồi nấu bữa sáng cho mình. Huynh ấy quả thực là một nam nhân tinh tế cần mẫn, sáng nào cũng như thế, cũng chăm sóc cho mình]

[Mình thức dậy nói với phu quân của mình là huynh ấy tập thể dục thì mồ hôi ra nhiều lắm nên đi tắm trước khi ăn sáng. Thế là mình ra trước vườn dựng lên bốn tấm bạc che đi cái bồn tắm rồi dùng củi đun nước ấm cho phu quân của mình đi tắm]

[Huynh ấy thay đồ bước vào nhưng không hề biết rằng ở trên nóc nhà có thể dùng một cái ống nhòm mà nhìn thấy từ trên cao toàn bộ khung cảnh khi tắm giữa vườn của huynh ấy]

[Thân thể của huynh ấy nhễ nhại mồ hôi bóng lưỡng khiến cho cái khối thịt kia càng trở nên rõ ràng hơn nữa. Mà khung cảnh chàng ấy xõa tóc ra quả thực là cực phẩm, nó khiến cho con tim của mình rạo rực đập liên hồi, khuôn mặt của huynh ấy khi xõa tóc ra càng thêm phần nghiêm nghị lạnh lùng, ước gì huynh ấy có thể dùng bộ dạng kia nhìn mình]

[Không được, như thế thì mình sẽ không thể chịu nổi được mất]

[Tắm xong tự nhiên huynh ấy nói với mình cần xuống thôn để bán một chút đồ. (Những từ ngữ không được văn minh, có ý hỏi thăm tộc viên của người khác) các ngươi, huynh ấy đi xuống thôn để làm gì? Chắc là con mụ bán tráI cây kia phải không? Mụ ta lúc nào cũng ve vãn huynh ấy, tặng huynh ấy trái cây. Như thế là gì cơ chứ? Người bình thường chỉ nói chuyện xã giao mà thôi, nhưng mà con mụ ấy lại tặng cả trái cây! Chỉ có thể là có ý nhìn trúng phu quân của mình mà thôi. Không được mình phải đi theo huynh ấy mới được]

[Phu quân cũng thật nhạy cảm, mình chỉ mới đi sát người huynh ấy thôi mà huynh ấy có thể phát giác có điều gì không đúng rồi, cũng thật may là ở gần nhà là một cánh rừng nhỏ, nên nhiều chỗ ẩn nấp. Mình may mắn không bị huynh ấy phát hiện]

Trần Lập vừa đi vừa cảm thấy sống lưng của mình lành lạnh, hắn không hiểu tại sao như có người đang theo dõi hắn vậy. Mấy lần hắn phát giác điều kỳ lạ này nhưng khi quay lại đều không thấy gì, giống như thứ theo dõi kia tan biến vào hư không vậy.

"Đừng để ý đến tiểu tiết nữa ký chủ, ta thấy ký chủ nên dự tính mình nên kheo thế nào đi"

- Vậy ngươi có ý kiến gì chăng?

"Tuy hệ thống ta không chắc, nhưng dựa vào tính toán hệ thống thấy ký chủ có thể dựng nên một thân phận giả để hành sự, chi bằng sử dụng thân phận Hắc Mã Giả lúc trước để trêu hoa ghẹo nguyệt đi. Như thế cũng vừa tiện để ký chủ không cần phải mệt cái đầu toàn bã đậu của mình"

- Như thế cũng được, mấy ả ma đầu kia sau mấy ngàn năm thì cũng đi đầu thai luân hồi hết rồi nhỉ?

"Theo tính toán thì có lẽ là như vậy. Người tu tiên sống thọ nhất cũng chỉ trăm ngàn năm mà thôi, muốn có thọ mạng cao hơn thì phải đột phá cảnh giới của tiên nhân"

- Hừm, cũng hợp lý, về sau để ta thử lấy thân phận Hắc Mã Giả mà hành động.

Trần Lập vừa nghĩ ngợi vừa tản bộ xuống thôn, hắn trước khi vào thôn liền chém ra một đạo quang đao mở ra nhị nguyên không gian của mình, lấy ra một gánh hoa quả đầy ụ rồi mới đi vào. Bí cảnh giờ đang mở ra nên cảnh sinh hoạt trong thôn vô cùng nhộn nhịp, tửu quán thì chật ních chỗ của những kẻ ăn cơm, tiệm may của bà bà thân với hắn lúc nào cũng có tu tiên giả đi vào may y phục mới.

Nhưng cái cảnh tượng này khiến cho một người quy ẩn lâu ngày như Trần Lập cảm thấy có chút khó chịu, ngột ngạt. Nhưng vì nhiệm vụ quy ẩn mà hắn hằng phải chăm chỉ ra thô để mà buôn bán, nếu không thì nhiệm vụ sẽ kết thúc, hắn sẽ bị giáng xuống trở lại thành một phàm nhân yếu đuối.

Nhìn thấy Trần Lập, Bạch Linh liền vẫy tay với hắn nói:

- Lập, ngươi đến rồi à! Dạo gần đây không thấy ngươi ra chợ, làm ta tưởng ngươi chạy mất rồi chứ!

Bạch Linh chính là mụ bán trái cây theo như nhật ký của Tử Vân ghi chép, nàng ta là một thiếu nữ tầm tuổi của Tử Vân, mười tám hai mươi tuổi, là một nữ nhân đầy đặn với đôi nói đặc biệt to đặc sắc, dáng người có phần tròn trịa phúc hậu không bị quá lố, được xem là một mỹ nhân trong cái thôn nhiều già ít trẻ này.

Nàng ta quen Trần Lập kể từ khi hắn chuyển đến cái thôn này sinh sống, giao tình có phần sâu đậm thân thiết, nên Tử Vân nàng mới liệt nàng ta vào danh sách đen đặc biệt chú ý chỉ sau mỗi trưởng lão của Hành Đạo Môn Hồng Liên mà thôi.

Trần Lập thở dài nói:

- Ừa ta đến rồi. Hôm nay buôn bán thế nào?

Bạch Linh trả lời:

- Mấy ngày nay có mấy vị thần tiên đến thôn ta chơi nên thu nhập cũng rất cao, bọn hắn cái gì cũng thiếu nhưng không thiếu nhất chính là tiền. Lúc nào mua trái cây từ chỗ ta cũng mua ít nhất hơn chục cân, còn nói cái gì cái này là linh quả, ăn vào sẽ gia tăng tu vi nữa chứ. Không những thế có lần chỉ vì một cân dâu mà một đám gần mười người vây nhau đánh giết để mà mua cho bằng được.

Hệ thống nghe thế liền giải thích:

"Ký chủ ở đây ít nhất cũng hai năm rồi nên pháp lực của ký chủ từ lâu đã ngắm vào trong thôn này hình thành ra địa thiên linh mạch, nên trồng bất kỳ loại cây nào cũng ẩn chứa linh dược cường đại của thiên địa"

- Thì ra là như thế.

Bạch Liên đi vào trong sạp của mình lấy ra một cân cam xanh, cùng với một cân dưa hấu chín mọng đưa cho Trần Lập cười tươi nói:

- Lập, cái này tặng nương tử của ngươi.

- Hả? Cái gì? Mấy ngày nay ta rõ ràng ỏ trong nhà, sao ngươi lại biết ta có một người nương tử?

- Lúc trước mấy vị đạo trưởng kia có tổ chức cái gì mà thí luyện gì đấy, ta cũng muốn tham gia góp vui nhưng không có cái gì được gọi là linh thai nên bị đuổi về. Tình cờ đến đấy góp náo nhiệt lại thấy ngươi dẫn theo một mỹ nhân xinh đẹp, nom có vẻ rất nghe lời ngươi nữa. Ngươi sướng nhất rồi đấy, thôi nhận đi để về bồi bổ cho nương tử nhà ngươi.

- Ừm.... Ờ đa tạ.

Tử Vân bám trên một cái cây cao cách xa đó dùng một cá ống nhòm để mà quan sát cuộc trò chuyện của người liền cảm động rơi nước mắt.

Nàng ghi vào nhật ký của mình:

[Thì ra ta đã hiểu lầm muội ấy rồi, không phải muội ấy muốn cướp đi phu quân của mình mà muốn giúp phu quân của mình bồi dưỡng tình cảm với mình]

[Ôi cuộc đời này cũng thực là đẹp đi]

Trần Lập giữ giỏ trái cây từ sáng sớm đến chiều tà, bán được kha khá trái cây trong gánh của mình rồi mới vách gánh quay trở về nhà. Trên đường về hắn vừa suy tính làm sao để thân phận Hắc Mã Giả của mình có thể tiếp tục hoạt động.

Thân phận Hắc Mã Giả này năm đó được Trần Lập tạo ra nhằm để thực hiện một số nhiệm vụ liên quan đến thánh giáo, ám đồ của hệ thống giao cho. Hắn nhớ lúc đó hắn có nâng đỡ một tỳ nữ tên là Tiểu Liên Hoa, vốn là một nữ nhân sinh ra với khuôn mặt dị dạng, hơn nửa mặt của mình đã bị thối rữa lên làm giáo chủ.

Cải nhắn của nàng, giao cho nàng ta tà pháp tu luyện xong, hắn liền nhân cơ hội cướp lấy trái tim của thiếu nữ kia, dục tâm với nàng ta một thời gian rồi chạy đi nơi khác. Với thân phận của thánh nữ, Tiểu Liên Hoa bởi vì nhớ mong hắn mà phát lên truy nã thân lận Hắc Mã Giả của hắn khắp nơi, khiến cho một cái tên này vang danh khắp ma giáo.

Để giải thích về các thế lực của hạ giới, thì hạ giới có ba thế lực chính, đâu tiên chính là hoàng thất của các quốc gia, bọn hắn không chánh cũng không tà, lấy việc quốc đặt lên hàng đầu, muốn dân tộc của mình là nhất, thế lực thứ hai đó chính là tu tiên giả, thế lực này bao gồm tông môn các loại, chuyên diệt trừ yêu ma hành hiệp trượng nghĩa, được người đời tôn là thánh sống, thế lực nhân loại cuối cùng chính là ma giáo, những người này cũng là tu tiên giả nhưng lại tu luyện các pháp môn tà ác để tăng cao thực lực tại thân của chính bản thân mình, bọn hắn không ngần ngại giết người đồ thành để đoạt lấy thứ đồ mình muốn, hành động không khác gì yêu quái này khiến cho người đời nhìn thế lực này không mấy thiện cảm.

Nhưng đối với Trần Lập thì hắn lại không nghĩ thế, hắn thoáng hơn nhiều tại vì chính hắn cũng là hắc bạch lẫn lộn, chánh giáo cũng từng đi qua, tà giáo cũng có chút danh tiếng. Tu tiên giới hành hiệp trượng nghĩa nhưng ít có người nào hỏi đến tư tưởng của bọn chúng như thế nào, có một vài môn phái thanh băng ngọc khiết xem nhân loại chỉ là nơi mình làm việc, xem bọn họ như là súc vật để đoạt lấy chỗ tốt của thiên địa. Còn tà giáo tuy làm nhiều việc ác, nhưng trong số bọn chúng không ít những kẻ mặt ác tâm thiện, không cách nào có thể theo con đường chính đạo mà phải đi vào con đường ma đạo để thể cứu lấy người khác, tiêu biểu chính là Tiểu Liên Hoa, nàng ta từ trước đến giờ vẫn là nha hoàn của thánh giáo, nhưng lại phản đối việc làm cực đoan của thánh giáo vô cùng mạnh mẽ. Nàng ta tu luyện một loại tà quyết đó chính là lấy ôn dịch trên người mà hóa thành ma khí dẫn vào trong người để mà tu luyện, nhiều thôn làng thành trì lâm vào dịch bệnh, một tay Tiểu Liên Hoa cứu giúp.

Nói lại thì cũng thật buồn, mối lương duyên của hắn với Tiểu Liên Hoa đến bây giờ Trần Lập vẫn cảm thấy có chút ân hận. Nhưng mọi chuyện đã trải qua hơn ngàn năm rồi, có lẽ thân phận Hắc Mã Giả của hắn năm nào cũng chìm vào gián đoạn đã bị người đời quên lãng.

Ngẫm nghĩ một hồi thì hắn cũng về đến nhà của mình, trước cổng chính là Tủ Vân đang đứng mở cửa chờ hắn trở về. Tự nhiên khung cảnh này trong mắt của Trần Lập lại ấm áp đến lạ thường, trước khi đến vị diện này hắn cũng một mình một cái máy tính, suốt từ sáng đến tối cũng chỉ vì đồng tiền mà thôi thóp, đến vị diện này thì ngày nào hắn cũng sống hết mình bởi vì dù có hệ thống kỳ thực Trần Lập cũng không dám chắc là bản thân mình có thể không chết được, khi quy ẩn thì hắn cũng chỉ có một mình, lâu lâu thì có hệ thống hiện lên vài cái đoạn tin nhắn chửi vào mặt hắn bầu bạn mà thôi. Mà bây giờ hắn đã có một người thực sự bên cạnh hắn rôi.

Tử Vân nói:

- Phu quân, huynh về rồi à?

- Ừm ta về rồi. Ta có mang quà về cho nàng đây.

Nói rồi hắn lấy ra một giỏ trái cây đưa cho Tử Vân. Tử Vân cầm lấy giỏ, cặp mắt của nàng bỗng dưng ngấn chút lệ.

Thấy lạ hắn hỏi:

- Sao thế?

Tử Vân nói:

- Lúc trước... Tử Vân chưa từng có ai quan tâm tặng quà cho Tử Vân, sư phụ thì lúc nào cũng chỉ quan tâm đến Tử Vân tu luyện ra làm sao mà thôi, đến sư huynh của Tử Vân tuy có quan tâm Tử Vân một chút nhưng hắn chưa bao giờ tặng quà cho Tử Vân cả. Phu quân là người đầu tiên đấy.

Nghe Tử Vân nói như thế bất giác Trần Lập hiện lên một cảm giác khao khát che chở cho nàng, hắn ôm nàng vào trong lòng nói:

- Nương tử của ta, để nàng chịu thiệt rồi. Từ nay về sau chỉ cần nàng muốn cái gì, Trần Lập ta cũng có thể mang về cho nàng.

- Phu quân, chàng nói thật chứ?

- Thật.

Kế hoạch của Tử Vân như thế mà lại thành công. Nàng áp sát mặt mình vào tấm thân vững chải của Trần Lập mà rít một hơi thật sâu, mùi cơ thể của hắn sau một ngày làm việc thì có chút mặn, nhưng mùi lại rất nam tính, khiến cho nàng mê muội không dứt ra được.

Dục vọng của nàng bị kích phát khiến cho nàng không tự chủ được mà dựa vào ngực hắn, sờ lấy cánh tay đầy cơ bắp chắc nịt của Trần Lập nói:

- Phu quân.... Thiếp... Thiếp.

~~~

(Dạo này bận chút việc nên ra chương có phần chậm trễ, mong đọc giả thông cảm)

Bạn đang đọc Nương Tử Phản Diện sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.