Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phu Quân, Ta Yêu Huynh

Tiểu thuyết gốc · 2281 chữ

Đối với nữ nhân khác hẳn có lẽ là Trần Lập hắn sẽ không khác sáo mà đáp ứng lời đề nghị trước mặt, kể cả nữ nhân kia có là ma nữ chuyên đi hút người đi chăng nữa thì hắn không từ chối, như thế còn khỏe hơn khi lên giường. Nhưng đối với Tử Vân trước mặt, nghe những lời nói của nàng về tông môn và quá khứ của mình, Trần Lập nổi lên cảm giác không nỡ ra tay với nàng.

Hắn vận pháp lực, điểm một đạo quang lên thái dương Tử Vân đánh ngất nàng.

Ru ngủ nàng, hắn vòng tay xuống chân, đưa tay lên đầu, bế nàng lên như bế một đứa trẻ rồi đưa vào gian phòng.

Trần Lập ân cần đắp chăn cho Tử Vân, sau đấy hạ thêm một cái ấn chú lên bụng của nàng, trấn áp đi dục vọng đang tăng cao. Cơ thể của Tử Vân khi nãy nóng bừng bừng như một cục than giờ đã dịu lại. Nhìn thấy Tử Vân phục hồi hắn yên tâm mà ra vườn lấy thóc cho gà ăn.

Hệ thống bảo:

"Ký chủ, hành động này quả thực không giống như ngươi một chút nào"

- Chuyện ta, ngươi không cần phải quan tâm.

Làm xong công việc hằng ngày, thấy Tửu Vân vẫn còn chưa tỉnh lại, Trần Lập quyết định tham dự náo nhiệt bí cảnh một chút, hắn vẫn luôn canh cánh trong mình một lòng tò mò với cách thức tham gia tổ đội trong bí cảnh kia của các môn phái.

Hắn hạ xuống một ấn quyết đem bản thân mình hoàn toàn ẩn đi, đến cả khí tức, hơi thở gần như ẩn hết, sự tồn tại của hắn dường như bị xóa khỏi mảng lục địa này vậy. Hắn lại một lần nữa bấm ấn mà dựa theo ấn ký lúc trước hắn hạ lên người Hồng Liên mà nhanh chóng đi tới được điểm tập kết của các môn phái. Các môn phái ở trước bí cảnh dựng nên hai ba ngôi nhà nhỏ để mà nghỉ ngơi, nhưng trong đấy không chỉ ẩn chứa hộ trận pháp mà còn có thêm một cái trận truyện tống kỳ lạ.

Hắn dựa vào thân phận không ai hay biết này của mình mà dửng dưng tiến vào từ đường cửa chính của Huyền Sơn Giang Môn, là một trong những môn phái mà Trần Lập đánh giá có thực lực nhất trong đợt chiếm bí cảnh lần này, mà nghiên cứu pháp trận truyền tống của bọn hắn. Pháp trận truyền tống này ẩn chứa một phần pháp tắc liên quan đến không gian rất nhỏ, có thể tạo ra một tiểu thông đạo nối liền hai không gian lại với nhau để mà truyền tống. Cách làm này không phải Trần Lập chưa từng nghĩ tới, nhưng lúc đó hắn vẫn chưa tìm ra giải pháp phù hợp vì vẫn còn vướng vài khuất mắt nên vẫn chưa hoàn thành được cái truyền tống trận kia, nhưng sau khi nghiên cứu cái trận pháp này hắn liền nhận ra một cách giải quyết khá hay, đó chính là ghi lại vĩ độ của truyền tống trận gốc, nguyên lai chính là cái truyền tống trận trong môn phái ngoài bí cảnh, rồi thu hẹp phạm vi truyền tống chỉ giới hạn quanh người được truyền tống, như thế tuy không thể chủ động truyền tống một người nhưng khi truyền tống cả một đám đệ tử thì vô cùng thuận tiện không tốn mấy pháp lực.

Nghiên cứu xong pháp trận, Trần Lập liền tiến vào bí cảnh. Mặc dù bí cảnh kia có một số pháp tắc hạn chế tu vi của người đi vào, nhưng mấy cái pháp tắc này quá mức yếu đuối, căn bản là không thể ảnh hưởng gì đến Trần Lập nên hắn cứ như thế mà thoải mái đi vào bí cảnh như là nhà riêng của hắn vậy.

Đi vào dạo quanh một chút hắn liền bắt gặp một đám thiếu niên tầm mười lăm hai mươi tuổi đang quây quần lại với nhau trong một cái cốc cạn, một tên thì ngồi ở dưới đất hai tay thì liên tục thi triển hai loại thuật pháp là truy tung cùng với linh trí tương thông. Truy tung là dùng để liên tục cập nhật vị trí của các đệ tử với nhau, còn linh trí tương thông theo như Trần Lập điều tra được chính là truyền đạt vị trí của các đệ tử từ truy tung cùng với chỉ đạo của đại sư huynh dẫn bí cảnh.

Cách nào theo Trần Lập thấy là vô cùng hiệu quả, lúc trước hắn trải qua bí cảnh vô cùng khó khăn, nhiều bí cảnh muốn phá được cần phải yêu cầu phối hợp giữa người người với người vô cùng nhuần nhuyễn mới phá được, nếu không nhờ vào hệ thống thì e rằng cực hạn của Trần Lập cũng cao lắm là phá dược chín bí cảnh mà thôi, chứ không phải con số mấy ngàn.

Đội này không những được tạo ra nhằm để thông báo kế hoạch tác chiến, thông báo cơ duyên của các đội khác, mà còn bày mưu mưu sát những đội của các tông môn khác vào bí cảnh. Chỉ cần đội đầu não bị diệt thì gần như toàn quân của một môn phái sẽ tan nát, nên bọn hắn thường chọn nơi khuất khó tìm hoặc là những địa điểm trong bí cảnh đặc thù không thể điều tra được mà đặt.

Việc này khiến cho Trần Lập cảm thấy hứng thú vô cùng, hắn thiết liên tưởng đến lúc trước cũng từng chơi điện tử đá bóng, chế độ huấn luyện viên như này, phải điều quân khiển tướng sao cho công thủ hợp lý, đưa ra chiến lược lối đá làm sao để mà bắt bài được đối thủ. Hắn dự định là về sau nếu được hắn cũng tạo ra một đám tiểu đệ mà bước vào tranh giành bí cảnh như thế này.

Khám phá xong thì cũng không còn gì đặc biệt nữa. Bí cảnh này tuy là pháp tắc vô cùng quái dị nhưng tính chất nguy hiểm thì khá ít do là được tạo ra nhờ vào thiện bảo khí chứ không phải tà bảo khí, nên Trần Lập cũng nhanh chóng quay trở về.

Trở về thì hắn thấy Tử Vân đang ngồi co ro một góc trong phòng, chân nàng co lại hai tay vòng qua, khuôn mặt thì lấm lem, lệ thì cứ rưng rưng như sắp khóc. Hắn gõ cửa bước vào, khiến cho nàng ta giật mình:

- Tiền... Phu quân, huynh đi đâu mà về vậy?

Trần Lập nói:

- Ta chỉ là đi dạo một chút thôi.

Hắn nhìn Tử Vân cũng liền nhận ra vấn đề của nàng, nên đến chỗ Tử Vân hỏi thăm:

- Không khỏe chỗ nào à?

Tử Vân nhìn thấy Trần Lập có chút bất ngờ, nhưng từ từ nàng mới mở lòng mình ra, nói với hắn:

- Phu quân có nhớ lúc trước thiếp hỏi huynh là nếu có người nào trên đời mà tình cảm của người đó vượt qua... Ngưỡng bình thường thì sao không?

- Thì người đó ắt hẳn phải đau khổ?

- Nhưng... Thiếp muốn hỏi nếu huynh là người kia của người đó thì huynh sẽ trả lời người ta ra làm sao?

Hệ thống cảm thấy khó xử liền hiện lên:

"Theo tính toán câu hỏi này liên quan trực tiếp đến mối quan hệ giữa ký chủ cùng với nương tử của mình, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nhiệm vụ phản diện của nàng ta cùng với nhiệm vụ thế lực phía sau của ký chủ, hệ thống thiết nghĩ ký chủ nên suy nghĩ thật kỹ khi trả lời"

Không cần hệ thống nhắc nhở, tự thân Trần Lập cũng nhận ra là câu hỏi này của Tử Vân bao hàm toàn bộ cảm xúc của nàng. Hắn chỉ đang thắc mắc là nương tử của hắn có phải hơi quá tin người hay không? Nhớ năm đấy Trần Lập nhận nhiệm vụ cưa đổ một tiểu muội ở một môn phái có chút danh tiếng, hắn cần phải dùng tới tận mấy năm mới có thể khiến nàng ta cảm động một chút, nếu tiểu muội kia mà so với nương tử của hắn thì quả thực nương tử của hắn quá mức tin người rồi, thời gian hắn cùng với nàng ở chung còn chưa đến một tuần nữa mà.

Hắn suy nghĩ thật kỹ rồi thở dài nói:

- Người như thế đáng thương, ta quả thực không nhẫn tâm để nàng ta đau khổ.

Đương nhiên đây là những lời không thật lòng, Trần Lập tự biết mình cao như thế nào, hắn quả thực không thiếu nữ nhân muốn cùng hắn thành gia lập thất, nếu đã không thích hợp thì cũng không nên cưỡng cầu. Nhưng đối với Tử Vân thì đây chính là câu trả lời tốt nhất mà hắn có thể đưa ra rồi.

Tử Vân nghe như thế thì cảm phục dựa vào lòng hắn mà nhu mì nói:

- Cảm ơn phu quân.

Đại mỹ nhân dựa vào người hẳn khiến cho dã tâm của hắn có chút không chịu được , nhưng không hiểu sau cảm giác mà Trần Lập cảm nhận được không phải là cảm giác phấn khích muốn cùng người ta lên giường, mà là một một loại cảm giác lạnh sống lưng không tài nào tả nỗi, giống như trong rừng bị dã thú giương nanh múa vuốt vậy.

Tử Vân dùng ngón tay mình vuốt nhẹ lên người Trần Lập, đi đến ngực trái của hắn, nàng nhẹ nhàng xoáy vào. Trái tim này của Trần Lập mặc dù Tử Vân không biết nó đen hay là đỏ nhưng nàng là của hắn, trái tim này của hắn vĩnh viễn sẽ là của nàng, nàng không muốn chia sẻ cho bất cứ nó cho ai. Nàng không muốn con tìm này đập thình thịch với người khác ngoài nàng, nàng không muốn trái tim kia vì một người con gái nào khác ngoài nàng mà thổn thức, dù nó có lạnh nhạt với nàng đi chăng nữa, dù nó có ghét bỏ nàng đi chăng nữa thì nàng vĩnh viễn là người của hắn, trái tim này vĩnh viễn thuộc về nàng.

Vĩnh viễn chỉ thuộc về nàng mà thôi.

Sư huynh nàng đã nói rồi, trên con đường tu tiên này tặc loạn rất nhiều, bảo bối của mình mình phải biết bảo vệ, nếu không thì trên thiên hạ ai cũng có thể bắt nạt mình.

Trần Lập cảm thấy nguy hiểm cận kề nên không dám ở lâu liền cáo từ nói:

- Nếu nương tử thắc mắc nhiêu đó thôi thì ta đi nấu bữa trưa đây, hẳn là nàng đói rồi nhỉ.

Nói rồi hắn liền ba chân bốn cẳng chạy xuống vườn bắt gà giết heo mà chuyên tâm nấu ăn, Trần Lập sợ rằng nếu ở gần Tử Vân khi đấy thêm một chút nữa là hắn sẽ bị nàng ta giết vậy.

Nhưng chuyện đã vượt ngoài dự tính của hắn, Tử Vân như thế mà lại đi theo hắn xuống bếp, tươi cười nói:

- Để thiếp giúp huynh một tay. Không phải phu thê thì cần phải san sẻ công việc cho nhau sao?

Thế là Tử Vân vừa giúp Trần Lập thái chút rau củ vừa dựa người hắn, chiếm lấy một chút mùi hương trên người của hắn.

Trải qua mấy tuần gần cả tháng thì nhóm người của Hồng Liên dựa vào bảo bối mà Trần Lập đút lót mà thành công đột phá bí cảnh thu về tài nguyên cho tông môn của mình, từ đấy mà thứ hạng của Hành Đạo Môn cũng được tăng cao từ môn phái chỉ đứng thứ năm mà thông qua bí cảnh lần này trực tiếp đi vào môn phái đứng thứ ba của Đại Lý Mãn Châu.

Rất may là lần này tu sĩ không thiệt hại quá nhiều nên các tông môn kia coi như chuyện này chỉ là xui rủi, không trực tiếp chĩa mũi nhọn về phía Hành Đạo Môn để mà phân chia.

Xong việc, Hồng Liên không dám chậm trễ liền dẫn theo đám đồ đệ của mình cùng nhau đến thỉnh an, rước Tử Vân về môn phái.

Hồng Liên nhớ sự việc trước đó nên không dám lỗ màn hành sự mà đáp ngay rước nhà của Trần Lập nhẹ nhàng gõ cửa, đại đồ đệ mà nàng dẫn theo lần này tên Triệu Viên Tiêu năm nay hai mươi mốt tuổi, là một đồ đệ do Hồng Liên nhặt trước môn phái, thấy sư phụ mình kỳ quái gõ cửa nhà của một phàm nhân như thế thì liền rất khó chịu nói:

- Sư phụ, sao người không hô to một tiếng để người ta đến mở cửa cho sư phụ, mắc chuyện gì mà phải gõ cửa.

Lâm Hải Long mặc dù không phải đệ tử nội môn, chỉ là một để ngọa môn chạy việc vặt mà thôi, nhưng so về trải nghiệm trần thế, hắn tự cao rằng mình có thể hơn sư huynh của mình mấy bậc liền nói:

- Sư huynh cẩn thận mồm miệng, tiểu gia không phải là người mà môn phái chúng ta có thể đắc tội được đâu.

Bạn đang đọc Nương Tử Phản Diện sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 104

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.