Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Hỏi Thần Đao Được Làm Từ Gì?

Tiểu thuyết gốc · 2319 chữ

Nhận được nhiệm vụ từ hệ thống, Trần Lập liền giở ra một mánh giả heo ăn thịt hổ trong truyền thuyết. Lâu rồi hắn chưa được làm, hay nói đúng hơn là điều kiện trước của hắn không cho hắn không thể giả nghèo để mà bất ngờ vả mặt đối thủ được, lần này hắn phải tận dụng cơ hội thật tốt để mà thi triển tuyệt kỹ.

Hắn ôm quyền cung kín nói:

- Nếu rồng đã đến nhà tôm thì thượng tiên nếu không vội thì có thể vào nhà con để mà dùng cơm, tuy là cơm canh có phần đạm bạc, nhưng ở nhà con có ủ một bình rượu quý hơn trăm năm, hẳn sẽ làm thượng tiên hài lòng.

Trương Lý Minh nghe thế thì thích lắm, hắn không ngờ được cái bãi rác hạ giới từ lâu đã không nối thông với thiên giới như thế mà vẫn có người biết được thực lực của bọn hắn, không những thế còn cung kính mời hắn nữa chứ, làm cho Trương Lý Minh thấy mình là một nhân vật đại quan trọng.

Đối lập với Trương Lý Minh, thì Tử Vân bên cạnh thì lo lắng đến mồ hôi lạnh chảy ra nườm nượp, thầm kéo tay Trần Lập nói:

- Trần Lập, ngươi sao lại mời bọn hắn dùng cơm rồi? Không phải ngươi đã đáp ứng ta rồi sao?

Trần Lập đưa ngón trỏ lên môi biểu thị im lặng, hắn thầm nói với Tử Vân:

- Thượng tiên ngài không biết mà thôi, gia gia ta lúc trước từng sống sót trong thời đại hạ giới đại chiến thiên giới. Gia gia trước khi lâm chung có dễ cho ta một kiện thuốc độc có thể đầu độc vạn tiên, chỉ cần bọn hắn không cẩn thận nhấp môi liề mất đi tiên thể trở thành người phàm.

Tử Vân nghe thế thì bất ngờ nói:

- Ngươi vậy mà...!

Nhưng chưa kịp nói xong thì Trần Lập đã bịt miệng nàng lại tránh làm kinh động đám người Trương Lý Minh.

Tử Vân nhận ra mình thất thố liền thầm nói:

- Ta xúc động rồi.

Trần Lập an ủi nói:

- Thượng tiên không sao đâu.

Nhưng trong lòng của Trần Lập thì lại nghĩ khác:

- Xúc động như thế thì chưa phải lúc, bổn đại gia ta mà còn sát chiêu phía sau còn chưa tung ra mà, lúc đấy xúc động vẫn chưa muộn.

Trần Lập vào ra vườn nhổ vài loại củ, hái vài cọng rau hẹ, rồi đi đến chuồng heo, chọn một con heo già nhất đem ra. Hắn cầm dao lên, nguyên là một kiện tuyệt thế thần binh đến cả Thiên Đế nhìn cũng phải thầm ngưỡng mộ, chém duy nhất một đường không ngắt nhịp là con heo kia liền chia thành năm phần vừa ăn.

Đối với những thần thú này hắn không hề tiếc một chút nào, đối với hắn bọn chúng chỉ đơn giản là cách hắn giải trí mấy ngày không tung hoành tam giới mà thôi, giết đi thì hắn lại chờ con khác sinh ra, chả có gì khác biệt.

Dùng đao pháp thượng hạng, lại dùng cảm ngộ đối với tinh hoa nhật nguyệt trong trời đất mà phối hợp thượng đỉnh linh dược tạo thành gia vị tuyệt xuất mà nấu nướng.

Chỉ trong chốc lát, hai món mặn heo xào cà chua, tốp mỡ chiên giòn lên dĩa kèm theo một đĩa rau luộc, cùng với nước dùng. Nhìn tuy đơn sơ nhưng nguyên liệu tạo nên nó đều là thần vật, cách chế biến cũng là động tác ẩn chứa vô số hàm nghĩa, chỉ cần nhìn ra cũng có thể giúp kẻ ngốc cũng có thể cảm ứng được con đường thành đạo của bản thân mình.

Hắn bày ra lên trên bàn cùng với một niêu ngọc trời nói:

- Mời ba vị thượng tiên thưởng thức.

Ngửi thấy mùi thương từ món ăn, hai tên thuộc hạ bên cạnh Trương Lý Minh liền không nhịn được mà giục hắn ăn.

Trương Lý Minh là thượng tiên trên trời hiển nhiên là hơn đám thuộc hạ của hắn rất nhiều, nên hắn mơ hồ cảm nhận được bốn thứ được đặt trên bàn ẩn chứa cái gì.

Hắn lấy hết can đảm của mình mà cầm bát cơm của mình lên mà xúc một đũa bỏ vào miệng. Trương Lý Minh thấy trong người mình được gột rửa, hết tất thảy ý niệm bụi trần của hắn toàn bộ bị phủi sạch, chỉ có duy nhất hắn tinh khiết trệt trụi đối diện với tiên cảnh phía bên trong tiềm thức của mình.

Hắn thầm nói:

- Cái này... Linh dược thượng cấp! Thế mà dưới hạ giới này lại có linh dược thượng cấp.

Hắn bất chợt đứng dậy, hầm hầm mặt nói:

- Phàm nhân, ngươi như thế nào mà có được những món này?

Trần Lập giả vờ ngu ngu hỏi:

- Có được những thứ này như thế nào à? Chả phải con cũng làm theo những người khác đấy thôi, gieo xuống đất rồi tưới tiêu chăm bón, đợi ngày lớn mà nhỏ lên thôi.

Trương Lý Minh cũng không vòng vo nữa mà nói:

- Vậy ngươi có thể san lại căn nhà cùng với mảnh vườn này lại cho chúng ta được không? Ta sẽ giới thiệu cho tổ tiên ngươi với thiên đình, khi đấy cả nhà ngươi dù có ở tầng 18 của địa ngục cũng được lên thiên giới an hưởng một đời vinh hoa phú quý.

Trần Lập nở ra một nụ cười tà dị, hắn nói:

- Muốn sang nhượng căn nhà thôi à... Vậy thượng tiên có kể thiếu Tiệt Thần Đao được rèn bằng tinh nguyên thạch lấy từ trong hư không hỗn độn, trải qua bảy bảy bốn mốt bước gia công tinh xảo, được bọc trong cái vỏ được làm bằng da của thượng cổ thần linh hay không?

Hắn cầm lên con dao bếp của mình, nó liền chấn hưng quang đại tỏa ra hào quang bảy sắc sáng khắp căn nhà nhỏ.

Trương Lý Minh bất ngờ nói:

- Cái gì? Tiệt Thần Đao? Đây rõ ràng chỉ là truyền thuyết thôi mà? Làm sao nó có thể tồn tại được?

- Chỉ có mỗi Tiệt Thần Đao thôi sao? Mắt ngươi nhìn chưa rõ à? Nơi đây là thánh điển chuyên nuôi trồng các thiên địa linh căn của tam giới, đằng sau là chuồng nuôi nhốt thượng cổ thần thú khó tìm cực kỳ quý hiếm

Trần Lập nhẹ nhàng phẩy tay một cái, hóa giả ẩn trận che giấu mảnh đất của hắn. Vô số cổ tinh khí tinh thuần bay quanh nhà hắn, mấy con heo mấy con gà cũng hiện lên sát khí đằng đằng của loài thượng cổ thần thú.

- Không thể nào? Thôn Thiên Phệ Trư? Bạch Phượng Hoàng? Đây là địa phương nào thế?

Trần Lập nỏ ra một nụ cười tàn ác, nói:

- Vậy thượng tiên có muốn mua lại cái nhà này không? Cái, giá, hơi, chát, đấy.

Trương Lý Minh liền lập tức quỳ rạp xuống mặt đất cùng với hai tên thuộc hạ nói:

- Tiểu nhân không biết tôn thượng ở đây, xin tha mạng, xin tha mạng. Chúng tiểu nhân sẽ không làm ảnh hưởng tới cuộc sống của tôn thượng nữa.

Trần Lập nói:

- Tiếc quá, tiếc quá, ta đang định bán cái nhà này cho các ngươi, chỉ có điều các ngươi khoe mẽ làm màu quá độ khiến ta vô cùng ghen tị... Nên ta lấy giá cao hơn một chút. Cái mạng của các ngươi được không?

Nghe thế Trương Lý Minh cắn răng chống lại uy áp chỗ này mà đứng dậy, hắn cầm thương chỉa thẳng mặt Trần Lập nói:

- tôn thượng chúng tiểu nhân đã biết lỗi rồi, chúng tiểu nhân cũng chả làm gì tôn thượng chỉ bắt giải phạm nhân về mà thôi, xin tôn thượng nói tiếng người.

Trương Lý Minh từ trước đến giờ vẫn luôn kiêu ngạo như vậy, mặc cho đó là chiến trường tàn khốc nhất thiên giới, hắn vẫn không nao núng, bởi vì bất kể ai cũng không thể nào ngăn cản hắn được, kể cả tiên nhân có cấp bậc cao hơn hắn. Tiếc là hôm nay hắn gặp một tên không nói tiếng người.

Trần Lập cười lạnh một tiếng nói:

- Ta mà nói tiếng người à? Xem bảo đao mà đến cả gia tài của Thiên Đế cũng không thể nào mua nổi đây.

Nhẹ nhàng phẩy một cái, pháp lực kinh thiên động địa của Trần Lập đã tỏa ra tứ phương tám hướng, đánh động những nơi hiểm sâu nhất trong âm giới, loãng tới những phương trời xa xôi nhất ở nam phương, bắc phương, chấn kinh những thế lực đã ngủ say, khiến cho bọn chúng tỉnh dậy.

Một trảm của hắn thiêu đốt ba hồn bảy phách của Trương Lý Minh, đem hạ giới cùng với thiên giới đánh thủng một lỗ.

Hắn gác dao lên vai nhìn tác phẩm của mình tạo ra liền nói:

- Lâu rồi mới một trảm mở hư không thế này. Sảng khoái, sảng khoái!

"Ký chủ đúng là đầu lượn, làm gì cũng quá tay. Nhưng lần này hệ thống công nhận ký chủ làm rất tốt, thể hiện uy danh của mình rất hay, chỉ là một tiếc mục giả heo ăn thịt hổ kia vẫn còn kém, vẫn còn nhiều. Ban thưởng cho ký chủ mười viên đan"

Vừa nhận được mười ken Đăng Phong Đan thì Trần Lập lienf nhìn thấy Tử Vân phía sau mình quỳ xuống hành lễ, noi:

- Tiền bối, xin lỗi, tiểu nữ có mắt không tròng không biết tiền bối, đã hành động thất thốt với tiền bối rồi.

Nhìn thấy Tử Vân như thế, Trần Lập cảm thấy kỳ quái, với tính tình dịu dàng này của nàng ta sao có thể thiết lập trở thành một nhân vật phản diện nguy hiểm được cơ chứ?

Hắn tận tay, dìu nàng đứng dậy nói:

- Không cần đa lễ, lúc trước không phải thượng tiên cũng nói với ta như thế ư?

Tử Vân đứng lên, nhưng vẫn không chịu buông quyền hành lễ, nói:

- Lúc trước Tử Vân thất thố, không biết tiền bối nên mới trốn xuống nhà tiền bối. Tiền bối không để bụng mà còn bảo hộ Tử Vân qua được kiếp nạn lần này, Tử Vân thực không biết nên trả lễ thế nào cho tiền bối.

Thấy nàng ta nói như thế Trần Lập cũng ngại, hắn nói:

- Mặc dù ta không muốn nhưng phần ân lễ này của ngươi, ta nhận. Ngươi muốn trả lễ cũng được, chi bằng ở lại cùng ta, bầu bạn trở thành một vị nương tử hiền thục như thế nào.

Tử Vân không đoán được cái tiền bối trước mặt nàng, như thế mà lại không cần mặt mũi đề nghị chuyện tế nhị đến như vậy. Nhưng bây giờ nàng chỉ là cá trong rổ, tùy tiện để người đến lấy, vị tiền bối kia sở hữu nhiều thần vật đến như vậy chỉ cần phất tay một cái là có thể đem nàng quay trở về rồi. Nàng muốn trốn cũng vô dụng.

Thế là mỹ nữ Tử Vân từ từ cởi áo ra nói:

- Tiểu nữ cam nguyện....

Trần Lập thấy như thế liền ngăn lại nói:

- y, ây không phải ý ta như vậy, ta không thèm muốn cơ thể của ngươi, ta ăn chay. Chỉ là mấy năm nay ta ở hạ giới này tìm ý trung nhân của mình, chưa gặp được ai, chỉ gặp được ngươi là hoàn mỹ hợp ý với ta nhất. Nào, ngươi có muốn trở thành nương tử với ta không?

Tử Vân nghe nói như thế liền ngập ngừng nói:

- Chuyện này, có chút nhanh rồi phải không tiền bối? Ta với tiền bối chỉ mới vừa biết được tên nhau thôi mà?

Trần Lập quả nhiên vì muốn tái xuất giang hồ sớm đã phát điên rồi, hắn nói:

- Không nhanh đâu. Về sau chúng ta sẽ còn tìm hiểu nữa mà.

Tử Vân nhìn kỹ lại tiền bối trước mặt, hắn quả thực có nhan sắc, khi nãy xuất ra uy lực của mình còn rất ngầu nữa, gia sản lại giàu, quả nhiên là một người tuyệt vời để mà tìm kiếm trượng phu của đời mình.

Nàng nhẹ nhàng nói:

- Đều nghe theo tiều bối.

Hệ thống hiện lên và bảo:

"Ký chủ không ngờ lại may mắn đến như thế, nói năng tấn công như thế mà vẫn có thể câu dẫn được con gái nhà người ta như thế, ta quả thực nể ký chủ rồi đấy. Được rồi, nhiệm vụ bảo vệ nương tử của ký chủ chính thức khởi động, phần thưởng đã nói, đó chính là nhiệm vụ ở ẩn vô thời hạn sẽ được hoàng thành"

- Tuyệt!

Hắn cầm lấy tay Tử Vân đưa nàng vào trong nhà, bắt nàng ngồi trên giường. Trong tim Tử Vân lúc này đập rộn hết cả lên. Lúc nãy rõ ràng Trần Lập nói không muốn sao bây giờ lại hành sự như thế rồi? Quả nhiên là hắn quá vội vàng.

Nhìn thấy hai má Tử Vân đỏ như thế, Trần Lập liền tinh ý nhận ra nói:

- Tử Vân, nàng nghĩ nhiều rồi, quân tử ta nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt nhiên không nuốt lời. Ta chỉ muốn xem thương thế của nàng ra sao mà thôi.

Tử Vân nhận ra rằng mình đã nghĩ bậy rồi, nên vội vàng xin lỗi:

- Tiền bối.... Ta, ta không có ý đó.

Trần Lập chỉ nói một tiếng:

- Ừ.

Bạn đang đọc Nương Tử Phản Diện sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 188

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.