Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị Cự Tuyệt

Phiên bản Dịch · 930 chữ

Vốn hai ngày nay, nhiệt độ có chút giảm xuống.

Nhưng sau sự kiện nhảy lầu ngày hôm qua...

Trên thực tế cô cũng thật oan uổng, lúc ấy Tôn giáo hoa vừa vặn đi ngang qua hành lang bên ngoài lớp học ở tầng hai, vô tình nhìn thấy nam sinh đưa thư tình cho mình đang đứng ở lầu một.

Chỉ trách ngay lúc đó ánh nắng quá chói, Tôn giáo hoa bỗng nhiên cảm giác nam sinh kia đứng dưới ánh mặt trời, phảng phất trên thân còn phát ra ánh sáng, thế nhưng lại có một chút hương vị đẹp trai.

Tôn giáo hoa ghé vào trên lan can nhìn lén, thò người ra dò xét một chút, sau đó cặp mắt kính của cô lại đột nhiên rơi xuống, cô vì chụp lại mắt kính, nên mới vương mình ra ngoài lang cang...

Sau đó liền có sự kiện nhảy lầu.

Giáo hoa nhảy lầu, ngã lên người con trai đã viết thư tình cho cô.

Có thể biết được, chuyện này nhất định sẽ trở thành tiêu điểm bàn luận trong trường vào ngày mai.

Đây có phải là sự biến chất của con người, hay là sự sụp đổ của đạo đức.

Tôn giáo hoa bực bội bắt đầu trở mình, rất muốn đem bức thư tình này xé toang. Nhưng đến trước mắt, không hiểu sao lại có chút luyến tiếc.

Dĩ nhiên không phải bởi vì nam sinh kia.

Chỉ là bởi vì... Cái này là bức thư tình đầu tiên mà cô nhận được trong cuộc đời mười bảy năm nha.

Chỉ có thể nói, tâm tình thiếu nữ luôn luôn...

Ngụy trang.

...

Nghỉ giữa giờ, Trần Nặc ngồi tại vị trí lúc trước, dùng bút bi viết gì đó trên sách bài tập.

Nhóm bạn học xung quanh vẫn đang đánh nhau đùa giỡn. Nữ sinh ở hàng đầu đang thì đang thảo luận nội dung bộ phim ‘Blue Dynamic Love’, tranh luận về Song Seung-Heon cùng Won Bin đến cùng là ai đẹp trai hơn.

Nam sinh ở hàng sau tranh luận xem bên trong đội Lakers thì Sharks mạnh hơn hay Corby mạnh hơn.

Thời điểm nghe được một nam sinh lớn tiếng nói cú sút của Corby đẹp như tranh vẽ, Trần Nặc không thể không ngừng lại động tác trên tay.

Mà vừa lúc này, một thân ảnh xuất hiện ở trước mặt Trần Nặc, mà âm thanh ồn ào từ bốn phía, cũng bất tri bất giác dừng lại tại thời điểm này.

Trần Nặc ngẩng đầu, nhìn thấy Tôn giáo hoa đang đứng ở trước mặt mình.

Các bạn học trong lớp 11 ban 6 trong nháy mắt tiến vào hình thức buôn dưa, trên những khuôn mặt trẻ trung này đều viết đầy sự kích động cùng bát quái.

"Có chuyện gì sao?" Trần Nặc thở dài.

"Có."

Trần Nặc nhíu mày, nhìn bạn cùng lớp xung quanh đang xem trò vui: "Cần ta cùng ngươi ra ngoài rồi nói sao?"

Tôn giáo hoa suy nghĩ một chút: "Không, nói ngay tại đây càng tốt."

"Được, vậy ngươi nói đi." Ngữ khí của Trần Nặc vẫn y nguyên bình đạm.

Ngữ khí của nam sinh trước mặt, khiến cho Tôn giáo hoa bỗng nhiên có chút hoảng hốt, thế nhưng nàng vẫn lấy dũng khí, đem lời nói đã ấp ủ từ tối hôm qua nói ra.

"Mấy ngày trước ngươi đã đưa ta bức thư tình kia, ta xem qua, nhưng rất xin lỗi, ta không thể tiếp nhận được."

Trần Nặc hơi hơi nhướng mày.

Nha? Kiếp trước của mình, còn rất có loại cua con gái của thầy chủ nhiệm?

Tú Nhi, là ngươi sao?

"Ta đang nói chuyện với ngươi, ta nói, ta không thể tiếp nhận."

"A, biết."

"Về sau xin ngươi đừng tại làm những chuyện tương tự."

"Ừm, được rồi."

"Chúng ta đều là học sinh, nhiệm vụ của học sinh hẳn là lấy học tập làm chủ."

"Ngươi nói đúng."

Ngữ khí của Tôn giáo hoa càng ngày càng dồn dập, mà ngữ khí của Trần Nặc vẫn là lười biếng không chút nào vội vàng.

Tôn giáo hoa có chút bối rối.

Tình huống này, có chút không đúng.

Bất quá mặc kệ, vốn dĩ hôm nay bản thân đến đây là vì muốn giải trừ ảnh hưởng.

"Về sau, chúng ta tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách."

"Ừm, ta cũng nghĩ như vậy." Trần Nặc rốt cục mở mắt ra nhìn thoáng qua đối phương, ngữ khí cực kỳ khách khí: "Còn có chuyện khác sao?"

Tôn giáo hoa có chút đỏ mặt: "Ta hiện tại chỉ muốn đem toàn bộ tinh lực dành cho học tập."

"...Kỳ thi thử giữa kỳ ngươi đạt hạng bao nhiêu?" Trần Nặc cười, bỗng nhiên hắn minh bạch dụng ý của thiếu nữ trước mắt.

"... Một trăm chín mươi sáu." Trong mắt giáo hoa lóe ra một tia xấu hổ giận dữ.

Ân... Trần Nặc nhớ kỹ niên cấp tổng cộng không tới 300 người.

Thế là hắn rất nghiêm túc gật đầu: "Kia đúng là cần phải học tập thật giỏi."

Nói xong, thiếu niên đứng lên, đối với Tôn giáo hoa vươn tay: "Chúc ngươi học tập thật tốt, mỗi ngày đều tiến bộ."

"..."

Ánh mắt Tôn giáo hoa ngẩn ngơ ra, bỗng nhiên kịp thời phản ứng.

Vừa rồi... Là ta cự tuyệt hắn đúng không?

Tại sao cảm giác giống như ta mới là người bị cự tuyệt?

Bạn đang đọc Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch) của Khiêu Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuảĐàoNhỏ
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 17
Lượt đọc 1456

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.