Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 918 chữ

Cứ như vậy mà cho mình sao?

Chỉ trả lời một câu hỏi thôi.

Căn bản không cần phải suy nghĩ, người đàn ông kia đã vội vàng cúi người nhặt tiền lên, khuôn mặt tràn đầy ý cười thích thú và nịnh bợ.

“Cảm….cảm ơn anh Lý!”

Người kia kích động đến mức giọng nói cũng thay đổi, không ngừng cúi người cảm ơn Lý Phàm, sau đó cầm theo tiền cút đi.

Sau đó, trước mặt mọi người Lý Phàm cứ trắng trợn như vậy đá mấy sấp tiền qua, giống như đang chơi đùa vậy.

Không cần Lý Phàm nói điều gì, những người anh em kia cỉa Triệu Long, toàn bộ đều kích động run rẩy cúi người nhặt tiền.

“Cảm ơn anh Lý!”

“Cảm ơn anh Lý!”

Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, những người anh em mà Triệu Long dựa vào kia đều chạy mất.

Tan đàn xẻ nghé.

Bọn họ cũng sẽ không có trở ngại với tiền bạc.

Những vị khách đứng xung quanh để quan sát, cũng hoàn toàn ngạc nhiên.

Đúng là quá dã man rồi!

Chơi tiền thành như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.

Thổ hào!

Đây chính là cách người có tiền thường làm sao?

Bọn họ rất ngưỡng mộ, người đàn ông có tiền như vậy, không khiến người khác ghen tỵ là điều không thể.

Mà tất cả những điều này, Cố Bội Sam và những người bạn thân của cô ta đều không nhìn thấy.

Nếu như bọn họ nhìn thấy cảnh này, sẽ nịnh bợ Lý Phàm như thế nào?

Lúc này cả người Triệu Long đều run rẩy.

Anh ta quả thật không dám tin điều mình mới nhìn thấy.

Tất cả huynh đệ của mình, lại có thể vì mấy trăm triệu mà bỏ anh ta mà đi.

Hóa ra tên tiểu tử này lại có tiền như vậy!

Triệu Long đã hoảng loạn, sợ hãi.

Em trai của mình rốt cuộc đã chọc phải người như thế nào!

Lý Phàm bình tĩnh nhìn tất cả cảnh tượng này, sau đó ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Triệu Long đang hoảng loạn, lo sợ, nói: “Ông nghĩ xem tôi sẽ đối phó với ông như thế nào?”

Một câu nói đã dọa Triệu Long sợ đến mức mồ hôi chảy như thác.

Phù!

Dường như chỉ trong chốc lát, Triệu Long đã quỳ xuống đất, không ngừng cúi đầu lạy Lý Phàm, nói: “Anh Lý, tôi sai rồi, là tôi hồ đồ, có mắt không nhìn thấy thái sơn, cầu xin cậu bỏ qua cho tôi, bỏ qua cho em trai tôi.”

Bịch bịch bịch!

Một loạt tiếng đập đầm vang lên.

Triệu Hổ ở bên cạnh, cả người xụi lơ, lúc anh ta nhìn thấy Lý Phàm dùng tiền để đánh, anh ta đã hiểu ra, tối nay Triệu Long sẽ phải bị tổn thất ở đây.

Quả nhiên, đôi giày đá bóng bình thường trước mặt, thậm chí có chút bẩn.

Anh ta sợ hãi ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng, vội vàng quỳ xuống, cầu xin nói: “Anh…anh Lý, tôi thật sự sai rồi, là mắt tôi bị mù, tôi sai rồi, tôi đáng chết, cầu xin anh trừng phạt tôi.”

“Vẫn là câu nói kia, ai xúi giục làm như vậy?”

Khuôn mặt Lý Phàm lạnh lùng, nghiêm nghị, hỏi.

“Cố Tuấn Hào, Cố Tuấn Hào của nhà họ Cố.”

Lúc này Triệu Hổ bị dọa đến mức hai tay run rẩy, không chút do dự buột miệng nói ra.

Lông mày Lý Phàm nhíu chặt lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Tên tiểu tử Cố Tuấn Hào này, thật sự dám ra tay, đúng là tìm cái chết mà!

Anh ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời, sau đó quay người, lạnh lùng nói với Sở Trung Thiên: “Chào hỏi hai người bọn họ thật tốt, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ còn có thể đứng lên để nói chuyện.”

Sở Trung Thiên lập tức gật đầu nói: “Vâng, anh Lý!”

“Anh Lý, anh Lý, cầu xin anh bỏ qua cho tôi, cầu xin anh bỏ qua cho em trai tôi!”

Triệu Long quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, trên đầu đều là vết sứt tràn đầy máu.

“Cậu là cái thá gì, cũng muốn cầu xin anh Lý? Đắc tội với anh Lý, cậu nên biết mình sẽ có kết cục như thế nào!”

Sở Trung Thiên bước lên chính là một bước chân.

Lý Phàm quay người lại, không quan tâm những chuyện này.

Trở lại bệnh viện, Lý Phàm đang chuẩn bị đi về phía phòng bệnh của con gái, phía sau truyền đến một tiếng chế giễu.

“Haha, Lý Phàm, không ngờ anh vẫn còn sống?’

Lý Phàm quay đầu lại, nhìn thấy Cố Bội Sam và mấy cô gái xinh đẹp, đang nhìn mình với ánh mắt chế giễu.

Cố Bội Sam cũng không ngờ đến, lại có thể nhìn thấy Lý Phàm hoàn hảo không chút tổn thất.

Lẽ nào, lúc nãy không bị người ta đánh chết?

Thật là kỳ lạ.

Lý Phàm cau mày, không muốn để ý đến Cố Bội Sam, quay đầu lại đi về phía trước.

Điều này khiến Cố Bội Sam vô cùng tức giận, ở nhà họ Cố, cô ta chính là viên ngọc quý trong lòng bàn tay, là mỹ nữ nổi danh của Hán Thành.

Bạn đang đọc Ông Chủ Thần Bí (Bản Dịch) của Phi Điểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.