Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thúc

Phiên bản Dịch · 4679 chữ

Doãn Quang Huy chưa từng nghĩ tới, có một ngày anh sẽ ghét mùa hè.

Mùa đông lạnh lẽo kéo dài cũng kết thúc. Mùa xuân mưa dầm liên tục cũng bắt đầu. Tình trạng của cha vợ ở viện điều dưỡng càng ngày càng khá hơn, tự mình xuống giường, chống gậy cũng có thể đi được vài bước, cũng có thể mở miệng nói vài câu đơn giản.

Lăng Lỵ dọn vào căn hộ của anh một lần nữa. Cô vẫn làm công việc người mẫu trên mạng, tiếp tục quảng cáo sản phẩm cho trang web đấu giá và tạp chí. Với tư cách là người phát ngôn của ‘Lệ Ảnh’, cô không những khiến cho con số tiêu thụ của mỹ phẩm bão dưỡng tăng vùn vụt, mà còn tăng thêm tiếng tăm cho chính mình, tiếp xúc với nhiều loại công tác phong phú nhiều hơn so với lúc trước. Ví dụ như… người phát ngôn quần áo lót Xuân Hạ.

Phải, chính là áo lót Xuân Hạ. Màu sắc tươi sáng, vải vóc mỏng manh, có loại không có dây đeo, cũng có loại dây đeo chuyển đổi, có loại dây đeo, đủ kiểu đủ loại áo lót Xuân Hạ.

Doãn Quang Huy biết đây là một loại nhãn hiệu áo lót mới trên mạng. Ngoại trừ áo lót ra, tiệm bán sản phẩm còn có đồ tắm, áo ngủ, thậm chí còn có cả quần lót. Gần đây, những tiệm thương mại điện tử tranh nhau quảng cáo bừng bừng khí thế.

Anh quả thật cảm thấy kiêu ngạo vì sự thành công của vợ mình. Chỉ là, điều đó không có nghĩa là anh có thể bình tĩnh, thản nhiên, thờ ơ khi thấy vợ mình công khai phơi bày vóc người thon đẹp trên sàn diễn.

Là ai đã khiến đàn bà con gái mặc những thứ ít vải này vào mùa hè vậy? Mát mẻ, cợt nhã, cố ý lộ ra dây đeo hoặc bả vai, rốt cuộc là muốn quyến rũ ai vậy?

Phải, anh biết đây chính là trang web nữ trang. Người tiêu thụ chủ yếu là đàn bà con gái, người xem trang mạng cũng đa số là phụ nữ.

Nhưng mà, ai biết được có người nổi sắc tâm, nhàm chán đi dạo trang web bán đồ lót phụ nữ, chọn ngay đúng trang web có hình vợ xinh đẹp của anh, nảy sinh mơ mộng không nên có chứ? Giống như anh vậy?... Không đúng! Làm gì mà giống như anh chứ?!

Lăng Lỵ là vợ của anh, anh vốn là nên quan tâm công việc của vợ. Hơn nữa, coi như là anh mơ tưởng tới Lăng Lỵ thì đã sao? Anh hiểu rõ hơn ai hết dáng người xinh đẹp của vợ khi ở dưới thân anh, vì anh mà nở rộ, vì anh mà động lòng người, quyến rũ như thế nào.

Anh mơ tưởng đến vợ anh thì sao, cũng là chuyện bình thường lắm thôi!

Doãn Quang Huy khẽ xua đi dục vọng đang kéo dài, rồi lại cảm thấy tức giận vì dục vọng đột nhiên bùng nổ.

Đàn ông khác thế nào cũng ảo tưởng tới vợ của anh, thậm chí cũng sẽ vì hình của vợ anh mà chịu không nổi rồi làm chuyện bậy bạ…

“Quang Huy, anh vẫn còn ở trong phòng không? Ra ăn cơm đi.”

Lăng Lỵ mặc tạp dề, đứng ở trước cửa thăm dò, kêu Doãn Quang Huy. Hôm nay cô và Doãn Quang Huy đều được nghĩ phép, đồng ý ở nhà, không muốn đi đâu hết.

Đưa lưng về phía cô, người đàn ông không biết đang nhìn cái gì trong máy vi tính, không trả lời cô. Lăng Lỵ nghi ngờ đi vào trong phòng, ngoài ý muốn, phát hiện những hình ảnh trên màn hình vi tính, và bộ mặt xanh mét của người đàn ông.

“Anh đang giận hả?” Từ trước tới giờ, Doãn Quang Huy chưa từng hỏi qua công việc của cô, cũng ít khi cho ý kiến, cho nên trước đó Lăng Ly không có báo trước cho Doãn Quang Huy chuyện cô muốn chụp hình quảng cáo áo lót.

Cô cũng không hề cho rằng Doãn Quang Huy sẽ để ý chuyện người quảng cáo áo lót. Nhưng hôm nay sắc mặt của anh rất tệ.

“Anh không có.” Âm thanh nghe rõ sự giận dữ bừng bừng.

“Anh không thích em tiếp tục chụp quảng cáo áo lót?”

Lăng Lỵ cúi đầu hỏi Doãn Quang Huy, nhưng vẻ mặt của Doãn Quang Huy lạnh tanh, mắt vẫn dán chặt trên màn hình vi tính, không biết tức giận cái gì, cũng không ngước mắt nhìn cô.

"Không phải! Đó là công việc của em, anh không thể can thiệp.” Nói thì nói vậy thôi, thế nhưng giọng nói rõ ràng như là muốn móc hết mắt của người nào đã xem qua hình. +DĐ+le.quy.don+DN+

Doãn Quang Huy tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình vi tính, tiếp tục tự mình cáu kỉnh.

Quần lót thêu voan mỏng, xé một cái là rách chết tiệt…

“Cô ấy nhìn đẹp hơn em sao? Anh nhìn cô ta không chớp mắt, không để ý đến em… em phải giận.” Bộ dạng không được tự nhiên của Doãn Quang Huy khiến Lăng Lỵ cảm thấy buồn cười, học anh giả đò giận dỗi.

“Đương nhiên không phải.”

Cuối cùng Doãn Quang Huy cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn Lăng Lỵ. Anh thật không nghĩ đến tầm mắt vừa nhìn thấy cô thì gò má tự nhiên nóng lên, không thể kìm chế, bụng dưới bắt đầu xao động khó nhịn.

Mặc dù mỗi ngày đều nhìn thấy cô, anh vẫn cảm thấy cô xinh đẹp vô cùng. Rõ ràng đêm qua bọn họ náo loạn gần như cả đêm bởi vì hôm nay được nghĩ phép, mà hình như vẫn còn chưa đủ…

Doãn Quang Huy chợt đưa tay ra, kéo cô ngồi lên đùi của anh, ngước mặt lên nhìn cô để cô nhìn thấy bộ dáng đáng thương của anh.

“Anh ghen.” Hai tay anh ôm gọn thân thể mảnh mai xinh đẹp của cô, nói một cách rất thẳng thắn.

“Ghen cái gì? Chỉ là hình mà thôi, trình bày sản phẩm thôi mà.” Lăng Lỵ cười cười, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng.

Anh vẫn luôn rộng rãi như vậy, thừa nhận yêu thích cô, hào phóng đến nỗi đạt đến trình độ mỗi ngày ba bữa lời ngon tiếng ngọt nói hoài. Anh thật đáng yêu, rất ngọt ngào, rất phiền phức, đôi khi lại ngây thơi như một đứa bé. Nhưng mà lúc ở công ty, anh lại tràn đầy tinh anh, lão luyện; ở công việc bong bóng bay thì lại nhiệt tình, phóng khoáng, tràn đầy sức sống; thậm chí lúc ở trên giường, anh làm chủ một trăm phần trăm, có lúc cuồng dã thô lỗ, có lúc cưng chìu, thong thả ung dung, nâng cô lên *….

Anh có rất nhiều tướng mạo không giống nhau, rất nhiều vẻ mặt không giống nhau, nhưng mỗi một kiểu, đều khiến cô yêu thích không thôi.

Lăng Lỵ mong mỏi nhìn Doãn Quang Huy, ánh mắt tràn đầy tình cảm, khiến anh sinh tình động ý.

Doãn Quang Huy bắt được tay cô, ánh mắt sâu thẳm quấn quýt ánh mắt của cô, giọng nói khàn khàn, quyến luyến.

“Đó không chỉ là hình chụp. Sản phẩm là em. Có người sẽ nhìn em. giống như anh, sẽ nghĩ đến chuyện bậy bạ.” Anh cầm tay cô, đặt lên khát vọng của anh để cô hiểu rõ ý của anh.

“Chỉ có anh mới nghĩ như vậy thôi.”

“Không phải chỉ có anh mới nghĩ như vậy. Em không hiểu đàn ông rồi.”

Cô lại bắt đầu kéo kéo tóc trên má. Cử chỉ lúc khẩn trương dễ dàng tiết lộ tâm tư của cô, khiến anh yêu thích vô cùng. Doãn Quang Huy khẽ hôn lên má cô một cái.

“Em không cần hiểu biết đàn ông. Em chỉ cần hiểu anh thôi là đủ rồi.” Lăng Lỵ phản đối.

“Không hiểu à? Vậy để anh hỏi ngược lại em một chút coi, bây giờ anh đang suy nghĩ cái gì?” Doãn Quang Huy cười cười, trên mặt lộ ra lúm đồng tiền thật đáng yêu rất trẻ con. Nhưng mà anh đang kéo tay của cô, nắm chặt lấy vật đó của anh, di chuyển tới lui vô cùng ác liệt. Còn phải hỏi anh đang suy nghĩ cái gì hay sao?

Anh đã, đã, đã…..

Dáng dấp rõ ràng đáng yêu nhue thế, nhưng cũng rất xấu xa, rất vô lại, vùi đầu ăn loại dấm chua không thể nào giải thích được…. Lăng Lỵ vòng tay ôm lấy cổ của anh, lồng ngực căng cứng vì cảm thấy hạnh phúc dâng đầy, khẽ thở ra một hơi, chôn vùi gương mặt thật sâu vào trong cổ của Doãn Quang Huy.

“Quang Huy, em không muốn làm người mẫu trang web cả đời, cũng như công việc bóng bay của anh vậy. Em thật sự đang tiến hành một kế hoạch, muốn phát triển sự nghiệp của mình một cách đàng hoàng. Về sau, em sẽ không chụp hình nữa, cũng như không nhận quảng cáo.” Cho dù cô có thích làm người mẫu mạng, nhưng cô hiểu rõ có một ngày khi tuổi thanh xuân không còn nữa, sắc đẹp cũng phai tàn, làm người mẫu mạng không phải là kế hoạch lâu dài.

“Thật sao? Sự nghiệp gì? Anh chưa bao giờ nghe em nhắc tới.” Doãn Quang Huy kinh ngạc liếc cô.

“Em muốn thành lập một nhãn hiệu thời trang của chính mình, giống như đường lối thương mại điện tử, giá cả phải chăng. Trên thực tế về phương diện này, trong khoảng thời gian làm người mẫu mạng. em đã gom góp rất nhiều quan hệ. Chỉ cần có đủ tiền bạc và thời cơ thích hợp, một khoảng thời gian nữa thôi thì có thể nước chảy thành sông rồi.”

“Em nhất định không cần anh giúp đỡ phải không?” Doãn Quang Huy hỏi. Thật ra thì cô không cần lo lắng chuyện tiền bạc.

“Dĩ nhiên là không rồi.” Cô muốn dựa vào sức của mình để dựng nên sự nghiệp mà, Lăng Lỵ gật đầu.

“Được rồi, em không cần anh giúp. Vậy thì em có thể ‘giúp’ anh rồi.” Không muốn gây thêm áp lực cho cô, cũng như không muốn cô áy náy, Doãn Quang Huy cười với cô một cách xấu xa, hơi nhích cái mông một chút, chuyển sang đề tài khác, một câu hai nghĩa.

“Em vào là để gọi anh ra ăn cơm, không đứng đắn….” Lăng Lỵ xấu hổ, thúc cùi chỏ lên ngực anh.

Giúp cái gì đây…..

“Em mới không đứng đắ. Em mặc tạp dề đi vào, rõ ràng là muốn dụ dỗ anh.” Doãn Quang Huy cười, hôn lên môi cô một cái.

“Không phải!”

Lăng Lỵ muốn nhảy xuống từ trên đùi của Doãn Quang Huy thì bị người nào đó kéo lại. Doãn Quang Huy nắm gáy của cô xoay lại, trên đùi nhảy xuống, lại bị một thanh kéo về đi. Doãn Quang Huy kéo qua sau gáy cô, quang minh chính đại hôn lên cái miệng còn đang phản đối.

Môi của cô mềm mại ngọt ngào, có mùi thơm rất đặc biệt. Doãn Quang Huy liên tục bú mút môi của cô, lại không thoả mãn, liền đút lưỡi vào khoang miệng thơm tho của cô.

Môi miệng cô ngọt ngào, mỗi một tấc đều dụ dỗ anh tham muốn nhiều hơn, khiến anh ngấu nghiến không muốn dừng lại; Doãn Quang Huy kéo xuống cái nơ bướm đằng sau tạp dề của cô, thọc tay vào trong vạt áo của cô.

……….

Lăng Lỵ rên nhẹ, âm thanh khiến người mê đắm, đánh bại hoàn toàn lý trí của Doãn Quang Huy.

Anh ôm cô về giường, dùng đủ loại tư thế cuồng dã thu thập cô. Cho đến khi anh không còn chỗ để phát tiết ghen tuông và tức giận thì anh mới buông tha cho cô, để cô chìm vào giấc ngủ.

“Lăng Lỵ, chọn một ngày, chúng ta trở lại nhà hàng vườn hoa nơi anh làm cuối tuần để tổ chức tiệc mừng có được không?” Anh vuốt mái tóc ướt nhẹp bởi vì quá kích tình của cô, thì thầm một cách thương yêu bên tai cô.

“Tại sao?” Mắt Lăng Lỵ bắt đầu nhắm lại.

“Còn tại sao nữa? Dĩ nhiên là vì chúng ta đã chính thức bắt đầu ở đó mà. Không cần mời quá nhiều người đâu, chỉ mời mấy người bạn thân của chúng ta là được rồi. Anh không có tổ chức lễ cưới cho em, cũng không đãi tiệc, không có trăng mật, phải từ từ bù lại mới được.”

Cô vẫn luôn muốn làm một người phụ nữ bình thường, đơn giản. Như vậy thì cô cũng nên có những gì một cô dâu bình thường, giản dị nên có; mà nếu như cô muốn những gì một cô dâu bình thường không thể có, cô cũng sẽ có. Doãn Quang Huy tiếp tục vuốt ve mái tóc của cô, cử chỉ tràn đầy yêu thương.

Tuổi thơ của cô đã có quá nhiều đau khổ, chịu quá nhiều khó khăn. Bây giờ cô đã là người của anh thì không phải cũng nên cùng anh được phúc tinh chiếu cố, cùng nhau hưởng phúc sao? Anh sẵn lòng dâng tặng tất cả những gì tốt đẹp nhất cho cô.

“Doãn Quang Huy.” Lăng Lỵ lười biếng nhướng mi, lên tiếng gọi anh.

“Ừ?”

“Đó không phải là nơi bắt đầu của chúng ta.” Lăng Lỵ mở mắt ra, mỉm cười ngọt ngào với anh.

“Ý của em là sao?” Doãn Quang Huy ngừng tay vọc tóc cô.

“Ý của em chính là, đó không phải là nơi chúng ta bắt đầu.”

“Vậy thì chúng ta bắt đầu ở đâu?”

“Không nói cho anh nghe.” Lăng Lỵ cười thần bí.

“Tại sao?” Doãn Quang Huy bị đả kích lớn.

“Ai mượn lúc trước anh gạt em? Anh giấu em nhiều chuyện như vậy, bây giờ em muốn giấu lại anh, coi như là huề.”

“Ê, lời vậy mà cũng nói được hả? Vợ chồng không phải như chim rừng sao? Tại sao em có thể….. Này! Lăng Lỵ, em không lễ phép chút nào, anh còn chưa nói xong, sao em có thể ngủ chứ?”

Cô mới không cần nói với anh. Ai bảo anh uống giấm bậy bạ. còn khiến cô mệt như thế này….

Lăng Lỵ vùi mặt vào trong chăn, thật sự đụng gối là ngủ liền.

Cô nghĩ, bùa bắt mộng quả thật khiến người ta ngủ rất ngon. Hôm nào cô nên mua một cái để treo lên đầu giường của cha….

Bên cạnh Doãn Quang Huy đang phản đối, Lăng Lỵ từ từ trôi vào mộng đẹp, khoé môi mỉm cười, mang theo một bí mật thầm kín.

☆ Ngoại truyện: Tình yêu, cất cánh.

Ngày ấy, Lăng Lỵ chụp quảng cáo cho một trò chơi trên mạng.

Trên mặt cô trang điểm rất đậm so với ngày thường. Lông mi giả, tròng mắt màu xanh, son môi thật đỏ, trên đầu còn đội một bộ tóc giả kiểu Bob màu trắng.

Trên người cô mặc một bộ trang phục màu bạch kim theo kiểu thời trang tương lai, bên ngoài khoác một cái áo choàng dài. Thừa dịp giờ cơm trưa không có gì làm, cô đi dạo đến một cửa hàng nho nhỏ gần đó, chờ đến khi ông kính bắt đầu.

Cửa hàng rất nhỏ, bên trong sản phẩm trưng bày toàn là vật phẩm gởi bán. Hàng hóa rất nhiều nhưng độc đáo, rực rỡ đủ màu, khiến người đi coi hoa cả mắt. Lăng Lỵ đảo mắt nhìn xung quanh thì nhìn thấy búp bê Nga đặt ở một góc.

Búp bê Nga làm bằng gỗ màu vàng kim, một nhóm gồm mười con tất cả, từ trái sang phải, từ lớn đến nhỏ. Búp bê nhỏ nhất cao khoảng gần bảy móng tay của ngón út, tất cả được vẽ rất tinh xảo, màu sắc trơn bóng, sáng lấp lánh, xem ra thủ công bằng tay.

Lăng Lỵ với tay muốn lấy, nhưng vì giá tiền quá mắc nên cau mày do dự một giây. Thế là có một bàn tay đàn ông đưa ngang qua mặt của cô, trong nháy mắt, chồng hết mười con búp bê lên với nhau, rồi lấy từ trên kệ trưng bày xuống.

Một bên mắt của Lăng Lỵ và tầm mắt của người đàn ông bên cạnh giao nhau thì giật mình rất đổi kinh ngạc.

Cô biết, trang phục lúc này của cô có hơi khoa trương, nhưng người đàn ông bên cạnh cũng không thua kém bao nhiêu.

Trên đầu anh đội một cái mũ làm bằng bong bóng bay, trên người mặc một cái áo vest cũng bằng bong bóng bay. Thậm chí trên lưng còn đeo một thanh kiếm, cũng làm bằng bong bóng bay. Eo của anh đeo một túi đựng dụng cụ làm bóng bay; tay phải cầm một đống bóng bay, tay trái cầm búp bê Nga mới vừa lấy từ trên kệ xuống.

Kiểu người màu sắc rực rỡ của anh giống như là một nhân vật từ trong truyện cổ tích bước ra, mộng ảo tốt đẹp, thật không chân thật tí nào. Khi Lăng Lỵ nhìn thấy anh lúc đó, ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu chính là, ‘sẽ phá vỡ’.

Phá vỡ?

Cái gì sẽ bị phá vỡ? Là bóng bay trên người của anh? Hay là cảm giác đồng thoại tỏa ra trên người của anh? Ý niệm đột nhiên xuất hiện khiến cô bật cười.

“À? Thật xin lỗi, cô muốn mua búp bê này sao?” Vừa rồi bong bóng bay che lại tầm mắt của anh, cho nên mãi đến khi Lăng Lỵ chếch mắt nhìn anh, anh mới hậu tri hậu giác phát hiện bên cạnh anh còn có người khác, vội vàng đưa búp bê Nga trong tay ra, hỏi Lăng Lỵ. Khi anh vừa nhìn thấy cô thì đột nhiên ngẩn người ra.

Cái gì? Tóc bạch kim? Mắt xanh lam?

Cách ăn mặc cấp tiến và cảm giác khoa học kỹ thuật, cô be này giống như là đến từ tương lại vậy. Đây là suy nghĩ đầu tiên khi Doãn Quang Huy nhìn thấy Lăng Lỵ.

“Không có, tôi không mua.” Ý thức được Doãn Quang Huy đang nói chuyện với cô, Lăng Lỵ lắc tay.

Không sai, cô thật thích bộ búp bê Nga này, nhưng cô không mua, không thể mua, mắc quá, tương đương với chi phí mấy ngày sinh hoạt của cô.

“Vây thì tôi đi tính tiền đó.” Xác định một lần nữa là cô không mua, Doãn Quang Huy nói với Lăng Lỵ

“Ừ.” Lăng Lỵ trả lời. Thật ra cô có chút không hiểu vì sao anh lại muốn nhấn mạnh một lần nữa. Cô chỉ là một người không quen biết mà thôi, anh cần gì lo lắng đoạt đồ của cô như vậy?

Lâu nay cô không thích trò chuyện với người xa lạ. Nhưng mà ánh mắt của người đàn ông trước mặt thật là trong suốt, thoạt nhìn rất trong sáng, rất thoải mái, giảm bớt cảm giác không tự nhiên của cô và người xa lạ.

Lăng Lỵ tiếp tục đi dạo trong cửa hàng. Doãn Quang Huy cầm búp bê Nga tới quầy tính tiền; Lăng Lỵ ở lại trong cửa hàng một lát rồi cũng bỏ đi; rồi lại gặp Doãn Quang Huy lần thứ hai ở trước cửa một nhà hàng.

Đây hẳn là tiệc khai trương của nhà hàng. Vì muốn thu hút người qua lại, nên nhà hàng đã mời nghệ sĩ bóng bay đứng trước cửa để phát bóng bay.

Đúng rồi, người đàn ông ăn mặc kiểu như thế này đương nhiên là nghệ sĩ bóng bay rồi.

Lăng Lỵ từ từ đi đi ngang trước mặt Doãn Quang Huy. Sau lưng có một loạt tiếng bước chân chạy ào ào tới khiến cô ngập ngừng, dừng chân lại.

Nhìn kỷ lại, đó mà cô bé khoảng chừng ba, bốn tuổi, trong tay cầm chùm bóng bay, hấp ta hấp tấp, phấn khởi đang chạy về hướng này, vụt qua mặt cô.

Hình như cô bé muốn cầm chùm bong bóng khoe với mẹ đứng cách đó không xa. Không ngờ còn chưa chạy tới bên cạnh mẹ thì bong bóng đã bị một luồng gió mạnh thổi bay đi.

Bong bóng bay càng ngày càng cao, càng ngày càng nhỏ dần, trong nháy mắt, biến mất ở cuối chân trời. Không biết làm thế nào, cô bé khóc òa lên một tiếng, khóc nhiều tới nổi tay chân của Lăng Lỵ cũng bắt đầu cuống lên.

Làm sao đây? Cô có nên đi tới dỗ dành cô bé không? Mẹ của bé cũng nên chạy tới đi chứ?

Lăng Lỵ còn chưa kịp phản ứng thì Doãn Quang Huy đã nhìn thấy sự kiện vừa rồi, đang từ từ đi tới bên này.

“Anh bóng bay, bong bóng anh cho em bị bay mất tiêu rồi…” Cô bé vừa nhìn thấy Doãn Quang Huy thì nước mắt lưng tròng kể khổ, khóc thút tha thút thít.

“Bóng bay mất tiêu không sao cả. Đừng khóc nữa, anh sẽ làm cho em một cái khác.” Doãn Quang Huy ngồi xỗm xuống, xoa xoa đầu của cô bé, đem một bong bóng khác nhét vào tay của cô bé, lên tiếng dặn dò: “Lần này cầm cho thật chặt nhé, nếu không lại sẽ bay mất đó.”

“Nhưng mà, nhưng…” Có lẽ vừa rồi trơ mắt nhìn bong bóng bay đi, còn chưa kịp hoàn hồn, khóc lên khóc xuống, mặc dù trong tay đã có một bong bóng khác.

Doãn Quang Huy lại xoa xoa đầu của cô bé, kiên nhẫn dỗ dành em.

“Ngoan, đừng khóc! Bong bóng bay rất cao nè, em xem, mặc dù chung ta dùng sợi dây để cột vào tay, nhưng bong bong vẫn bay cao giống vậy, có đúng không?”

Cô bé chớp chớp mắt, không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Hình như cô bé hiểu chút chút những lời của anh bóng bay nói, nhưng lại không hiểu nhiều lắm. Chỉ là, tạm thời cô bé không còn khóc nữa.

“Tháo dây ra thì bong bóng sẽ bay thật cao, khoảng cách của bầu trời sẽ được thu ngắn lại, rất gần với mặt trời, chắc là bong bóng sẽ rất vui vẻ. Em đừng khóc, em đã làm một chuyện rất tốt mà.”

Doãn Quang Huy tiếp tục an ủi cô bé, mĩm cười dịu dàng với em ấy. Đến lúc này, Lăng Lỵ mới chợt phát hiện, thì ra lúc Doãn Quang Huy cười, trên má hiện ra cái lúm đồng tiền nhàn nhạt…

“Thật sao? Bong bóng sẽ vui lắm hả?” Cô bé suy nghĩ một lát, có chút nghi ngờ.

“Đúng vậy! Bay đến một nơi rất cao, bong bóng không những thật vui vẻ mà còn có thể nhặt được một thiên sứ nhỏ bẻ ở trong bầu trời, vô cùng hạnh phúc.” Doãn Quang Huy thường xuyên chung đụng với nhiều em nhỏ tuổi tác khác nhau, cho nên hình như anh có vài cách đối phó rất hữu hiệu với em bé này, nói y như thật.

“Thật hả? Vậy để em đi nói với mẹ! Bái bai anh bóng bay!” Trong chớp mắt, ánh mắt cô bé sáng lên, nhanh như một làn khói, vui vẻ chạy đi.

Doãn Quang Huy đứng dậy, phát hiện Lăng Lỵ vẫn còn đứng ở chỗ này, trong mắt như có điều gì suy nghĩ.

Thoáng cái anh đã nhận ra Lăng Lỵ là cô gái mà anh vừa mới gặp trong cửa hàng, đi đến trước mặt cô, thuận tay chọn ra một cái bong bóng.đưa cho cô một cái bóng bay.

“Cái này cho cô.” Doãn Quang Huy cười cười, đưa bong bóng trong tay cho Lăng Lỵ. Anh chọn một quả bong bóng bay màu vàng cho cô, màu sắc rất giống búp bê Nga kia.

“Hả?” Lăng lỵ đang thất thần, dĩ nhiên bị hành động của Doãn Quang Huy làm cho hết hồn. “Không, tôi không cần, tôi không cần.” dienđanlequydonduyniệm Mặc dù cô không ghét bóng bay, nhưng cũng không biết lấy để làm gì.

Vừa mới nghe Doãn Quang Huy nói, cô đột nhiên nhớ tới lúc nhỏ, mẹ cô cũng thường hay nói, trên trời có rất nhiều thiên sứ.

Cô biết, đây chỉ là lời nói dụ dỗ con nít. Chỉ là có nhiều khi, cô rất muốn tin những vào hư cấu tốt đẹp này…

Không mua, không cần, không cần…

Trong một thời gian ngắn, cô bé này đã liên tiếp nói ba lần ‘không’ với anh.

Hình như cô có thói quen cự tuyệt người khác. Chỉ là ánh mắt của cô nhìn thấy bong bóng trong tay của anh y hệt như ánh mắt của mấy đứa trẻ nhìn thấy những cái này, rất cẩn thận dè dặt, rất háo hức, rất khát khao….

“Không cần nói nhiều, thả dây ra đi, đưa bóng bay tới cho những thiên thần nhỏ.”

Bởi vì ánh mắt của cô rất trẻ con, Doãn Quang Huy rất tự nhiên, dùng cách đối đáp với con nít mà trả lời cô.

Lăng Lỵ sững sờ, không biết tại sao và lúc nào cô đã nhận lấy bong bóng, rồi lững thững bỏ đi một đoạn xa.

Đợi đến khi cô chợt tỉnh lại, thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Doãn Quang Huy đứng trước cửa nhà hàng nữa. Lăng Lỵ ngạc nhiên nhìn bóng bay trong tay, những lời Doãn Quang Huy vừa nói ra, đnag từ từ lên men trong lòng cô.

“…. Mặc dù chúng ta cột bóng bay vào cổ tay, nhưng bóng bay vẫn bay rất cao, có phải không?”

“Buông sợi dây ra thì bong bóng sẽ bay thật cao, khoảng cách của bầu trờ sẽ được thu ngắn lại, rất gần với mặt trời….”

Bay rất cao…… khoảng cách của bầu trời sẽ được thu ngắn lại…. rất gần với mặt trời…. tháo dây ra…..

Giọng nói của Doãn Quang Huy không ngừng vang lên ở bên tia của cô, giống như bị thôi miên, Lăng Lỵ buông tay thả sợi dây ra, ngước đầu nhìn bóng bay màu vàng kia từ từ biến thành chấm đen nhỏ rồi biến mất trong đám mây.

Từ lúc chào đời cho đến nay, đây là lần đầu tiên cô có ý nghĩ muốn phản nghịch, buông tay cái gọi là sợi dây tình thân, để nó bay cao lên tận bầu trời.

Mấy tuần lễ sau, Lăng Lỵ đang ở lân cận nhà hàng vườn hoa thì gặp Doãn Quang Huy một lần nữa.

“Anh bóng bay!”

Anh vẫn mặc bộ đồ nghệ sĩ bóng bay, vẫn là ‘anh bóng bay’ trong miệng của bọn nhỏ.

Không biết có một động lực nào đó từ đâu nảy sinh, khiến Lăng Lỵ bắt đầu lặng lẽ rình rập theo dõi anh. Sau mấy tuần lễ quan sát, lấy hết can đảm, nơm nớp lo sợ mở lời với anh…..

“Xin hỏi, anh có thể kết hôn với tôi hay không?”

Dùng hết tất cả sự phản loạn từ trước tới giờ, cô hướng về phía Quang Huy bước tới.

Hết trọn bộ.

Bạn đang đọc Ông Xã Diễn Kịch Quá Giỏi của Chanh Nặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.