Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chàng Đàn Em Trẻ Tuổi

Tiểu thuyết gốc · 1989 chữ

Sau khi từ cửa hàng thời trang của Hà Ân về nhà. Diệp Anh có ghé sang siêu thị mua một ít thực phẩm về làm bữa tối. Cô biết là bản thân mình chưa tốt nên mới dẫn đến lỗi lầm ngày hôm nay. Tình cảm dành cho anh vẫn như ngày đầu tiên, chỉ là trong lòng cô cứ cảm giác nó không còn nồng nhiệt. Dần dần ngọn lửa yêu cứ le lói, nhỏ bé dần kể từ khi biết được người đàn ông ấy đã không còn là của riêng mình nữa.

  • Cạch *

Đặt bát canh xuống bàn, Diệp Anh mỉm cười nhìn những món ăn thịnh soạn do chính tay mình chuẩn bị. Ngô Quang rất thích dùng cơm nhà nên ít khi nào ăn uống bên ngoài, trừ phi đi gặp đối tác. Nên vì thế ngày nào cũng vậy, dù có bận việc ở trường ra sao thì cô vẫn tranh thủ về nhà nấu bữa tối cho chồng.

Thời gian cứ trôi qua không cách nào ngừng nghỉ. Chẳng mấy chốc trời cao từ chiều đã trở thành nhá nhem tối, những thức ăn trên bàn đã hoàn toàn nguội lạnh. Gần đây đến kỳ thi nên Diệp Anh phải thức khuya dậy sớm, thiếu ngủ đến mức gục đầu xuống bàn ăn từ lúc nào không hay.

  • Reeng... Reeng... *

Tiếng chuông điện thoại reo lên liên hồi khiến Diệp Anh giật mình tỉnh giấc. Một tay dụi mắt, một tay cầm điện thoại lên xem. Nhìn thấy tên của Ngô Quang hiện lên, cô vui vẻ lướt nút xanh rồi áp vào tai.

" Em nghe đây, anh xong việc chưa vậy? "

" Anh vừa họp xong, bây giờ phải đi dùng cơm với đối tác. Em cứ ăn tối trước, đừng đợi anh. "

" Dạ, anh nhớ về sớm. "

" Uhm, yêu em. "

Diệp Anh ngắt máy, từ trong đáy mắt bắt đầu hằn lên những tia tuyệt vọng. Nhìn những món ăn đã thôi nghi ngút khói, cô buồn bã đứng dậy quay về phòng ngủ.

Bàn tay siết chặt điện thoại, lưỡng lự một lúc rồi cô soạn một tin nhắn gửi đi. Nhờ người này nên mới phát giác được việc Ngô Quang ngoại tình. Bây giờ cũng phải nhờ người ấy thì cô mới biết rằng anh có thật lòng hay đã buông lời lừa dối.

  • Ting *

Rất nhanh chóng đã nhận được tin nhắn trả lời. Diệp Anh hít một hơi thật sâu rồi mở ra xem.

" Cuộc họp chiều nay được hội đồng quản trị dời sang sáng mai rồi chị. Còn hợp đồng của đối tác đã được ký kết vào hôm qua. "

Thất vọng ngồi phịch xuống, ánh mắt đỏ hoe ngước nhìn bức ảnh cưới được treo cẩn trọng ở đầu giường mà nước mắt vô thức trực trào. Cuộc hôn nhân này liệu có đúng đắn hay không? Nếu như anh nói thẳng một lời thì cô sẽ sẵn sàng ly hôn. Chứ đừng ngấm ngầm sau lưng lừa dối như vậy. Trên môi một tiếng hai lời đều là yêu thương vợ, vậy mà lại ra ngoài vui vẻ với nhân tình. Chuyện này quả thật cô không thể nào ngờ đến.

" Chị! Huy chương này chị cứ giữ lấy. Tôi lấy nó vì chị nên nhờ chị giữ hộ tôi. "

Bỗng chốc lời nói tám năm trước của một cậu thanh niên văng vẳng bên tai, hình ảnh về cậu ấy cũng hiện rõ mồn một trong đầu. Cứ mỗi khi trầm tư một mình thì trong tâm trí lại nhớ về ký ức đó, chiếc huy chương vàng kia đến nay vẫn còn được cất giữ kỹ càng. Đối với cô thì cậu ta chỉ là một đứa trẻ nhưng bao năm trôi qua không thể nào cô quên được dáng người, ánh mắt và giọng nói trầm ấm như khoảng trời vào xuân.

Nhớ lại là thế nhưng cô luôn xem cậu ấy là đàn em của mình, không hề có một chút tình cảm riêng tư. Trong lòng Diệp Anh chỉ có mỗi Ngô Quang, yêu anh sâu đậm đến mức khắc cốt ghi tâm hình bóng ấy. Nhưng bây giờ đã khác, hình ảnh người chồng mẫu mực một lòng yêu thương gia đình đang dần mờ nhạt. Cô muốn tiếp tục yêu thương anh lắm chứ. Chuyện cứ xảy ra như thế này thì sao cô tiếp tục được đây?

- Ngô Quang, anh muốn em phải làm gì đây?

...

  • Ồn ào, ồn ào,... *

Ở sân bay rộng lớn của thành phố. Do Ngô Quang đã đi từ đêm vẫn chưa về nên Diệp Anh cùng Hà Ân đến sân bay đón Trang Đài vừa đáp chuyến bay về nước. Tuy trong lòng không hề vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn cố tươi cười để người bạn thân của mình không mảy may nghi ngờ gì.

- Thôi mà, cậu bình tĩnh đi đã. Có gì từ từ rồi tính sau.- Hà Ân ôm lấy bả vai vỗ về an ủi.

- Uhm!

Diệp Anh gật đầu và mỉm cười nhẹ nhàng. Cố ngậm đắng nuốt cay, đáng ra cô không nên nói chuyện này cho ai nghe cả. Họ không nên vì cô mà lo nghĩ thêm điều gì.

- Cậu đừng nói chuyện này cho ai nghe nha, mình tự thân lo liệu được.

- Biết rồi mà. Cậu đừng có lo, anh Quang không có xấu mặt đâu.

Hai người vỗ về nhau rồi chờ đợi Trang Đài từ lối ra dành cho hành khách. Chẳng bao lâu thì có một người phụ nữ đẩy một xe hành lý to bước ra. Cả người sang trọng, đồ hiệu đắt đỏ. Với dáng vẻ mảnh mai kèm làn da trắng trẻo thì ít ai nghĩ cô ấy đã sấp sỉ tuổi ba mươi. Dương Trang Đài, người bạn thân còn lại trong nhóm bạn của Diệp Anh thời đại học.

- Trang Đài! Tụi mình bên này nè!- Hà Ân vẫy tay gọi.

Tháo kính đen to bảng trên mặt, Trang Đài mỉm cười đi về phía họ. Đã bao lâu chưa gặp lại, bây giờ được trông thấy hai người khiến cô vui mừng rất nhiều. Vừa buông xe đẩy, Trang Đài đã vươn tay ôm lấy cả hai vào lòng.

- Trời ơi, mình nhớ hai cậu quá đi.

- Mình cũng nhớ cậu lắm!- Diệp Anh mỉm cười ôm chặt cô bạn.

- Được rồi, hôm nay đã vui như vậy thì đến nhà mình đi. Chúng ta nấu gì đó ăn uống một bữa cho no nê ha.- Hà Ân vui vẻ rủ rê.

- Cũng được đấy!- Trang Đài gật đầu rồi nhìn Diệp Anh trêu chọc.- Nhưng Diệp Anh có gia đình rồi, đi như vậy lỡ chồng giận thì sao đây.

- Không sao đâu, anh ấy đang bận lo chuyện công ty. Để chốc nữa mình gọi xem nếu qua được thì gọi anh ấy qua cho vui.

- Vậy thì đi thôi!

Trang Đài lấy hành lý rồi vui vẻ cùng hai người đi ra xe.

Từ lối ra của hành khách cũng xuất hiện một người con trai đang kéo một chiếc vali to đi ra. Dáng người cao ráo, nam tính. Chăm chỉ với bộ môn đá bóng lại thường xuyên tới lui phòng gym luyện tập. Nhìn anh đúng kiểu chàng trai xuân sắc độ tuổi hai mươi ba.

Rời đi đã bảy năm mới quay lại. Khi xưa là do anh yếu đuối, không dám đối mặt với hiện tại. Tuy nhiên không khi nào anh không dõi theo từng lối đi nước bước của người phụ nữ ấy. Nhưng bây giờ đã khác. Tình yêu mà bản thân chôn giấu suốt những năm qua đã đến lúc bắt đầu. Những khổ ải, đớn đau mà cô phải chịu bao nhiêu thì anh sẽ bù đắp lại bấy nhiêu.

- An Vũ! Tao ở đây!

Ở bên ngoài hàng rào có một người con trai đang vẫy gọi anh. Giương mắt tìm kiếm bạn mình, vừa trông thấy anh ấy thì An Vũ lập tức đi đến.

- Hey, chịu về nước rồi à?

Kỳ Nam vừa đưa bàn tay ra thì An Vũ đã đưa tay lên đập vào.

- Đương nhiên!

- Đi thôi, giờ muốn đi đâu khuây khỏa hay là về nhà?

- Về nhà trước đã.

Chiếc ôtô chạy về khu dân cư toạ lạc tại một quận với những ngôi biệt thự đắt đỏ. Trần An Vũ không đơn thuần là ông chủ nhỏ của một quán cafe mà mẹ của anh còn là người đứng đầu một tập đoàn lớn. Bảy năm trước chính vì cô ấy nên anh mới xảy ra hiềm khích với mẹ và kéo dài đến tận ngày hôm nay. Chưa bao giờ có ý định về công ty nhà phát triển kinh tế mặc dù ngành nghề mình theo học là quản trị kinh doanh. Mọi thứ anh có hiện tại đều do một tay tự gầy dựng nên, những đồng tiền mẹ gửi sang nước ngoài đều được anh gửi hết vào một thẻ tín dụng, không hề thiếu một xu.

  • Kít *

- Tối nay muốn đi đâu không?- Kỳ Nam hỏi.

- Chưa biết, có lẽ chỉ ở nhà thôi.

- Vậy cũng được. Khi nào có hứng thì cứ đến bar của tao chơi, dạo này kinh doanh thuận lợi nên náo nhiệt lắm.

- Uhm! Vào đây.

An Vũ xuống xe lấy vali rồi đi vào bên trong ngôi nhà. Nơi này đã mua được hai năm, những món đồ cũ của mình ở nhà mẹ đều được anh chuyển hết qua đây và tự tay bày trí lại tất cả. Không ở nhà thường xuyên nhưng có thuê người giúp việc dọn dẹp theo giờ nên mọi ngóc ngách đều sạch sẽ tinh tươm. Trước nhà có một khoảng sân nhỏ với bãi cỏ xanh mướt mềm mại, xung quanh còn trồng rất nhiều loại hoa khác nhau, nhất là loài hoa tulip mà cô ấy thích. Chúng đang được chăm sóc rất tốt nên cứ thay phiên nhau nở rộ như là chào đón chủ nhân của mình trở về vậy.

Mang hết đồ đạc đến trước phòng ngủ. Vừa mở cửa phòng ra thì bức ảnh to treo ở đầu giường của người ấy hiện ra trước mắt. Yêu thích đến mức mọi thứ trong cuộc sống của anh đều xoay quanh cô ấy. Mục tiêu sống, thành công của hiện tại, sở thích, thói quen,... Mọi thứ đều do cô mà ra cả.

Bước chân vào trong, mỗi khi được nhìn thấy nụ cười tựa ánh ban mai ấy bên trái lồng ngực liên tục trở nên rộn ràng. Từng huy chương giải thưởng bản thân đạt được đều đặt bên cạnh nó một bức ảnh khi cô cũng đạt được những huy chương giống như vậy. Nó như chứng minh một điều rằng cô bước đến đâu đều có anh đồng hành đến đó. Động lực để anh bước tiếp là vì người con gái ấy. Vậy nên nếu có một cơ hội, chắc chắn anh sẽ dành cho cô thứ tình cảm chân thật, vĩnh cửu hằng tồn tại trong lòng mình bấy lâu nay.

Cầm lấy bức ảnh được đóng khung gọn gàng đặt ở tủ đầu giường lên. Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng sờ lên gương mặt hiền hoà với nụ cười tươi tắn. Lần đầu tiên trong đời được nhìn thấy một cô gái toả sáng như vậy. Lần đầu tiên trong đời anh nguyện dâng trọn con tim không một chút nghĩ suy. Nuối tiếc nhất là cô ấy đã lập gia đình trước khi anh kịp trưởng thành. Nếu được sinh ra sớm hơn vài năm thì có lẽ anh sẽ được bên cạnh bảo vệ cho cô đến trọn đời.

Bạn đang đọc Phải Lòng Trai Bao sáng tác bởi TrixVN

Truyện Phải Lòng Trai Bao tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrixVN
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.