Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàn thành kịch bản

Tiểu thuyết gốc · 1537 chữ

Thấy giọng điệu và nụ cười của Diệp Phàm trong lòng Trần Vân Yên có chút buồn nôn.

Nhưng mà cô quan tâm hơn là mọi thứ diễn ra đúng y như anh trai kia nói.

Nếu đúng như vậy thì thế giới này thật sự chỉ là thế giới tiểu thuyết sao!

Mà người bình thường trước mắt lại là nam chính, mình sẽ trở thành nữ nhân của hắn ta??

Không thể nào? Mình sẽ thích tên có nụ cười buồn nôn này ư??

Trần Vân Yên rất thông minh, cô đã nhanh chóng làm rõ được mọi chuyện, trong lòng cảm thấy không thể tin được.

Thấy em gái này đứng ngây ra đó thì Diệp Phàm cảm thấy đã bị mê hoặc bởi mình rồi.

Hắn rất tự tin vào mị lực của mình vì nó đã khiến bao nhiêu cô gái trong thôn dưới núi mình ở thích hắn.

Nhưng vì nhan sắc bình thường nên hắn không để ý đến họ.

Diệp Phàm ta đi theo sư phụ học võ học y ba năm đã trở về với đô thị.

Vừa xuống máy bay gặp phải tên công tử muốn bắt nạt một em gái xinh xắn hơn những cô nương trong thôn rất nhiều.

Mắt hắn sáng lên, nổi máu anh hùng cứu mỹ nhân chắc chắn sẽ khiến em gái thích mình.

Nghĩ đến đây hắn vẫn giữ nụ cười, ánh mắt khinh thường nhìn về phía La Thiên.

La Thiên suýt nữa thì không diễn nổi bởi vì thấy nụ cười của Diệp Phàm.

Nhìn có ra gì đâu, nhe răng nhếch miệng như lưu manh!

“Lên, đánh gãy chân thằng này cho bản thiếu gia, dám đoạt nữ nhân với bản thiếu phải dạy cho hắn một bài học nhớ đời!”

La Thiên làm bộ rất tức giận chỉ vào Diệp Phàm quát.

Nghe được lệnh của La Thiên thì bốn bảo tiêu xông lên ngay lập tức!

Thấy bốn người xông lên muốn đánh gãy chân mình Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.

“Chỉ là mấy tên Nội cảnh đại cấp mà dám đánh ta, chưa biết chữ chết viết như thế nào!”

Diệp Phàm xông đến chỗ bốn người.

Y như kịch bản, bốn bảo tiêu bị Diệp Phàm đánh bại rất dễ dàng, sau đó hắn nhìn về phía La Thiên, sự khinh thường trong mắt vẫn không giảm.

La Thiên làm vẻ như rất sợ hãi.

“Ngươi đợi đấy, lần sau ta sẽ cho tên nghèo nhà ngươi biết tay!”

Nói xong La Thiên chạy nhanh lên xe rồi đi mất.

“Haha, đồ hèn nhát!”

Diệp Phàm cười nhạo rồi quay lại nhìn Trần Vân Yên.

“Em gái, không sao rồi!” Nụ cười đầy mị lực của hắn lại xuất hiện trên mặt.

Nghe thấy tiếng của Diệp Phàm thì Trần Vân Yên tỉnh lại từ trong sự rung động.

“Thật sự y như anh trai kia nói!” Trần Vân Yên nghĩ.

Sau đó, cô nhìn về phía Diệp Phàm, thấy hắn đang nở nụ cười buồn nôn thì sự rung động trong lòng giảm một nửa.

“Cảm ơn!”

Cô lạnh lùng nói rồi quay người nhấc thùng hoa chuẩn bị rời đi.

Thấy mỹ nữ lạnh lùng như vậy Diệp Phàm hơi sững sờ, nụ cười trên mặt cứng lại.

Nhưng sau đó đoán rằng có lẽ em gái này đang ngại thì nụ cười còn tươi hơn.

Nhanh chân chạy đến bên cạnh Trần Vân Yên.

“Em gái à, anh vừa cứu em đó, cho anh xin phương thức liên lạc được không?!”

Trong lòng Trần Vân Yên cảm thấy rất khó chịu khi tên này đi theo mình.

“Tôi không có, cảm ơn anh đã cứu tôi, xin đừng đi theo tôi nữa!” Trần Vân Yên lạnh lùng nhìn Diệp Phàm nói.

Nghe được mỹ nữ nói như vậy thì Diệp Phàm sững sờ ngây ra tại chỗ.

“Mình bị từ chối? Đến phương thức liên lạc cũng không cho! Mị lực của mình bị giảm rồi sao??”

Diệp Phàm đứng tại chỗ nhìn bóng lưng đang bước đi của Trần Vân Yên.

Hắn đang hoài nghi cuộc sống, cảm thấy bản thân không tệ đến nỗi nào mà…

Thấy Diệp Phàm không đi theo mình nữa thì Trần Vân Yên thở phào một hơi, cô bước đi nhanh hơn.

Cô thật sự không có phương thức liên lạc, khổ đến nỗi không có tiền mua điện thoại. Mà dù có cũng sẽ không cho người như Diệp Phàm.

“Em gái à! Không cho phương thức liên lạc cũng được, mời ăn bữa cơm thôi được không!”

Diệp Phàm ở đằng sau hô lớn, hắn đoán mình bị từ chối là vì quá đường đột. Chỉ cần chậm rãi làm quen thì nhất định có thể thành công.

Hắn vẫn tin chắc vào mị lực của mình.

[ Phù, diễn xong rồi, có vẻ rất hoàn mỹ. Mong cuộc sống của Vân Yên sẽ ổn một chút với số tiền kia! ]

Đúng lúc này trong đầu lại vang lên giọng của La Thiên.

Câu này khiến Trần Vân Yên sững sờ dừng bước lại, cô nhìn vào túi mình thấy một xấp tiền to ở trong đó. Chính là vừa nãy La Thiên nhét vào túi mình.

Trong lòng cô có một thứ gì đó bị xúc động…

Diệp Phàm ở sau thấy Trần Vân Yên dừng bước lại thì tưởng cô đã đồng ý.

“A, xem ra mình đã đoán đúng! Nữ nhân, không thoát khỏi tay ta đâu!” Diệp Phàm lẩm bẩm rồi vui vẻ chạy đến bên cạnh Trần Vân Yên.

“Đi thôi em gái xinh đẹp ~ !” Nụ cười mị lực lại hiện ra trên mặt.

“Cút!!” Trần Vân Yên quay sang quát một tiếng rồi chạy đi.

Diệp Phàm giật mình, ngơ ngác đứng lại chỗ hoài nghi cuộc sống.

“Tại sao lại như vậy…”

La Thiên đang ngồi trên xe để đi về biệt thự của mình.

Ánh mắt nhìn ra cửa sổ, trong lòng suy nghĩ không biết kịch bản tiếp theo sẽ như thế nào.

“Ting, kịch bản hoàn thành 100%, ban thưởng túc chủ tố chất thân thể lính đặc chủng, 50 triệu! Tiền có thể mang về thế giới thực sử dụng!”

Hệ thống vừa thông báo ở trong đầu xong thì hắn cảm thấy cơ thể mình đang thay đổi.

Cơ bắp toàn thân đang căng dãn ra, thân hình bỗng dài thêm khiến quần áo đang mở trở nên chật một ít.

La Thiên cảm thấy cơ thể tràn đầy lực lượng, sức mạnh gấp bốn năm lần lúc trước.

Nhưng mà thứ hắn quan tâm hơn chính là số tiền 50 triệu kia.

Trong lòng hắn cực kì vui vẻ, chỉ mới diễn một lần mà đã có 50 triệu, diễn mấy lần nữa thì hoàn toàn đủ tiền chữa bệnh cho mẹ rồi.

Rung…rung…

Bỗng điện thoại trong túi rung lên, La Thiên lấy ra xem xét thấy báo tên gọi là mẹ Vương Nguyệt Dao.

Hắn hơi hồi hộp một chút, là mẹ của La Thiên ở thế giới này, hắn do dự không dám bấm trả lời vì không có cách nói chuyện giữa hai người trong kí ức.

Hệ thống chỉ cho biết tên tuổi mặt mũi và thân phận thôi…

Suy nghĩ một lúc hắn vẫn quyết định bấm nghe!

“Alo mẹ!”

“Con trai, không sao chứ, bảo tiêu vừa mới báo con ăn thiệt thòi!”

“K..Không sao đâu mẹ, chỉ là một tên nhà quê thôi không đáng quan tâm!”

La Thiên làm bộ như cách nói của con em nhà giàu.

“Nhà quê gì mà đánh ngã được tận bốn bảo tiêu Nội cảnh, con phải cẩn thận đấy, để mẹ bảo cha con phái người mạnh hơn đến. Nếu gặp lại tên kia phải dạy cho hắn một bài học vì dám động đến con trai ngoan của ta!”

Vương Nguyệt Dao tức giận nói, khí thế không hổ là mẹ của nhân vật phản diện.

“Con biết rồi mẹ, không có chuyện gì nữa thì cúp máy đây!”

“Ừm, về nhà mà nghỉ ngơi đi! À nhớ đến thăm Tần Như Nguyệt, vị hôn thê của con đấy! Không hiểu con sao nữa, có vị hôn thê xinh đẹp rồi mà cứ phải cuốn lấy đứa bé nhà Phương gia!”

{ Hãy nói ‘tình yêu của con dành cho Ngọc Linh được xây dựng từ nhỏ nên trong lòng chỉ có cô ấy thôi, những cô gái khác không thể thay thế Ngọc Linh được’!}

La Thiên đang không biết trả lời thế nào tiếng của thì hệ thống vang lên.

Hắn thở phào, nhanh chóng lặp lại.

“Tình yêu của con dành cho Ngọc Linh được xây dựng từ nhỏ nên trong lòng chỉ có cô ấy thôi, những cô gái khác không thể thay thế Ngọc Linh được!”

“Haiz, câu này mẹ đã nghe cả trăm lần rồi, thôi con thích là được, mẹ cúp máy đi làm việc đây!”

“Tạm biệt mẹ!”

Sau đó đoại thoại đã tắt.

“Hô, may mà không có gì ngoài ý muốn xảy ra!” La Thiên lẩm bẩm.

Bạn đang đọc Phản Diện: Kịch Bản Sụp Đổ Do Nữ Chính Nghe Được Lời Trong Lòng Của Ta sáng tác bởi Bất_Hủ_Phàm_Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bất_Hủ_Phàm_Nhân
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 260

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.