Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phương Ngọc Linh

Tiểu thuyết gốc · 1512 chữ

Về đến biệt thự.

La Thiên được trải nghiệm cuộc sống nhà giàu chưa biết đến bao giờ.

Hầu gái, quản gia đón tận cổng, ăn có người bê tận nơi, quần áo có người thay giúp, khi tắm có hai cô gái hầu hạ hết nữa chứ.

La Thiên rất không quen với kiểu đó, nhất là khi trong phòng tắm, hai cô nữ hầu trẻ đẹp không kém Trần Vân Yên của hiện tại kì cọ cho hắn không sót chỗ nào, bao gồm…

Họ còn chỉ mặc mỗi đồ tắm, khiến tiểu đệ của hắn chào cờ suốt quá trình. Hai cô gái có đỏ mặt xấu hổ nhưng vẫn cứ làm như đã quen lắm rồi.

Ở lâu thêm chút nữa hắn không chắc mình sẽ nhịn được. Độc thân 22 năm rồi…

Hiện tại hắn đã nằm trên giường và hai cô nữ hầu đó đang hầu hạ ở bên.

“Thiếu gia ngủ ngon, ngày mai còn phải đến trường nữa đấy ạ!” Một cô nữ hầu nói, cô gái này tên là Hồng Xuân Nhi.

Còn cô kia tên là Hồng Xuân Nhan, bọn họ là một đôi chị em được mẹ hắn mua từ cô nhi viện về để chăm sóc mọi thứ trong cuộc sống hàng ngày.

Xuân Nhan là chị, 22 tuổi. Em Xuân Nhi thì 20 tuổi, đã ở bên hắn từ năm năm trước.

Theo thiết lập thì La Thiên thấy hai chị em này chưa đủ đẹp nên không động vào, tấm thân xử nữ vẫn còn đó…

La Thiên thầm mắng tên nhân vật phản diện ‘La Thiên’ đó, hai chị em này xinh đẹp như vậy mà chướng mắt.

Phải hắn chỉ cần một trong hai người thôi là đã hạnh phúc cả đời rồi.

“Ừm, ta biết rồi, hai người đi xuống đi!” La Thiên nói.

“Vâng thưa thiếu gia, chúc ngài ngủ ngon!” Hai chị em đồng thanh nói rồi đi ra khỏi phòng ngủ.

Đi trên hành lang, hai chị em ghé đầu nói thầm với nhau.

“Chị Nhan, hình như thiếu gia đang có hỏa trong người phải không, chỗ đó nó..to lên như vậy. Bình thường có như vậy đâu!” Hồng Xuân Nhi hơi đỏ mặt nói.

“Có lẽ thế, nhưng mà thiếu gia vẫn không thích chúng ta, nếu không thì vừa nãy…!” Hồng Xuân Nhan có chút buồn trong giọng nói.

“Không sao…!” Hồng Xuân Nhi ôm lấy chị của mình an ủi, nhưng ánh mắt cô không khác Hồng Xuân Nhan chút nào.

“Phù, đúng là khó chịu!” La Thiên nhìn lên trần nhà lẩm bẩm.

Từ vừa nãy tiểu đệ của hắn vẫn đang chào cờ rất cao, cả người khó chịu nóng nực.

Không có cách nào, một thanh niên độc thân 22 năm thấy ở ngay trước mặt mà không thể ăn, lúc này những dục vọng đã bị kìm nén từ lâu bộc phát ra, trong thời gian ngắn không thể hạ xuống được.

“Chủ nhân có thể dùng tay mà!” Đúng lúc này một giọng nam không ra nam nữ không ra nữ vang lên trong đầu.

“Hệ thống, ngươi còn biết đùa nữa à!” La Thiên đen mặt nói.

“Tại sao hệ thống lại không biết đùa, hệ thống biết tất cả mọi sự việc trên thế giới này, không chỉ biết đùa như người mà còn có thể diễn hóa thành một con người bình thường!”

“Rồi rồi ngươi là nhất, đừng có trêu ta!”

“Đương nhiên hệ thống là nhất rồi, ai lại bình thường như túc chủ chứ!”

Nghe thấy vậy thì La Thiên rất muốn lôi hệ thống này ra đánh cho một trận để hạ hỏa.

“Im im, để đi ngủ!” La Thiên tức giận kéo chăn đắp lên.

Ở không gian nhiều màu sắc nào đó, có một cô bé nhìn khoảng 13-14 tuổi đang che miệng cười khẽ.

Trước mặt cô bé là nhiều loại màn, trong đó có một cái hiện lên tình cảnh hiện tại của La Thiên.

“Túc chủ lần này thật là hài hước, không dâm dê như mấy tên trước!” Cô bé lẩm bẩm.

Một đêm trôi qua.

La Thiên từ từ mở mắt, ngồi dậy vươn vai ngáp to một cái.

“Chào buổi sáng thưa thiếu gia!” Hai giọng nói ngọt ngào vang lên một lúc.

La Thiên giật mình mở to mắt.

Sau đó hắn thấy chị em Xuân Nhan Xuân Nhi đang đứng ở cửa phòng.

Trên tay chị Xuân Nhan bê một chậu trước, em Xuân Nhi cầm bàn chải đánh răng và khăn rửa mặt.

Lại được hầu hạ tận giường rồi…

“Chào buổi sáng!” La Thiên nói.

Hắn vừa nói ba chữ này ra thì hai chị em đang đứng ở cửa trợn to mắt, đứng ngây ra đó.

Thiếu gia vừa chào buổi sáng hai chị em mình ư??

5 năm! Đây là lần đầu hai người được nghe nó từ miệng thiếu gia đó, cảm thấy…hạnh phúc làm sao.

“Hai người bị sao đấy!” Thấy hai người đứng đơ ra đó La Thiên lên tiếng hỏi.

“Kh…Không sao thưa thiếu gia, chỉ là quá đột nhiên, ngài chưa từng nói vậy với chị em tiểu Nhan bao giờ..!” Hồng Xuân Nhan tỉnh lại rồi nói.

Nghe được chị nói thì Hồng Xuân Nhi cũng gật gật đầu.

La Thiên hơi giật mình, thiết lập của mình là không để ý đến hai chị em này sao…

Thôi, có lẽ không sao cả.

“Có gì đâu, chỉ là lời chào thôi mà!” La Thiên bình thản nói, như không để ý.

“Mời thiếu gia đánh răng rửa mặt!” Hai chị em mỉm cười đi đến, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.

La Thiên nhận lấy bàn chải rồi bắt đầu đánh răng, sau đó hai chị em giúp hắn thay đồ rồi xuống ăn sáng.

Hôm nay phải đến trường học, không biết kịch bản sẽ như thế nào, mong không khó lắm.

Ăn xong bữa sáng dưới sự hầu hạ của hai chị em Xuân Nhan và Xuân Nhi rồi lên xe đi đến trường học.

“Kịch bản tiếp theo đã mở ra!”

‘Chương 4-7: Hôm nay thiếu gia La Thiên sẽ mua hoa tỏ tình giáo hoa Phương Ngọc Linh cũng là bạn từ nhỏ mà bản thân đang muốn tán tỉnh.

Đến nơi tỏ tình bị từ chối nhưng thiếu La Thiên vẫn cứ dây dưa với Phương Ngọc Linh không cho cô đi, lúc này nhân vật chính Diệp Phàm chuyển lớp đến đó thấy cảnh tượng này đã giật lấy hoa rồi ném xuống đất ngăn cản chuyện này.

La Thiên rất tức giận, lại là tên hôm qua dám phá mình tiếp. Gọi bảo tiêu đến đánh nhân vật chính Diệp Phàm nhưng không đánh được còn bị ăn một cái tát.

Chiêu này của Diệp Phàm đã chiếm được hảo cảm đầu tiên của Phương Ngọc Linh, sau đó hai người đã đi ăn cơm trưa với nhau.’

La Thiên ngồi trên xe xem tóm tắt kịch bản tiếp theo.

[ Hôm nay phải giả vờ tỏ tình Phương Ngọc Linh cho nhân vật chính trang bức, mà chưa có hoa, phải đi mua đã! ]

“Đến nơi bán hoa gần nhất!” La Thiên nói với lái xe.

“Vâng thưa thiếu gia!”

Lúc này ở trong một lớp học.

Một cô gái ngồi dưới hàng ghế đang cau mày lại, chỉ thấy xung quanh cô gái có rất nhiều nam sinh muốn làm quen nhưng không bị để ý.

Cô gái này chính là Phương Ngọc Linh, giáo hoa của trường đại học, cũng chính là mục tiêu của thiếu gia La Thiên.

Từ hôm qua đến giờ trong đầu cô cứ vang lên một giọng nói, cô nhận ra giọng này là của người bạn La Thiên từ nhỏ của mình.

Trong lòng cô có chút ghét hắn ta vì chuyên đi hại những thiếu nữ vô tội.

Giờ đây trong đầu mình lại có tiếng nói của hắn, nghe hắn nói thế giới này chỉ là thế giới tiểu thuyết và bản thân cần phải diễn gì đó để cho tên gọi là nhân vật chính trang bức.

Trong lòng Phương Ngọc Linh rất không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hôm nay cô muốn hỏi rõ về mọi chuyện.

Nếu đây thật sự chỉ là thế giới tiểu thuyết thì…không dám nghĩ đến.

Lúc này có tiếng ồn ào vang lên trong lớp học.

“Tên kia là ai, cầm hoa đến đây định tặng cho giáo hoa sao??”

“Suỵt, đó là thiếu gia của La gia ở thủ đô đấy, cẩn thận cái miệng hại cái thân!”

“Ở tận thủ đô mà đến đây, làm gì chứ??”

“Chính là vì Phương giáo hoa chứ còn gì nữa!”

“…”

Nghe mọi người bàn luận La Thiên đã đến thì Phương Ngọc Linh quay ra phía sau.

Quả nhiên đã thấy La Thiên đang cầm một bó hoa to mỉm cười đi đến…

Bạn đang đọc Phản Diện: Kịch Bản Sụp Đổ Do Nữ Chính Nghe Được Lời Trong Lòng Của Ta sáng tác bởi Bất_Hủ_Phàm_Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bất_Hủ_Phàm_Nhân
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 253

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.