Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sắc màu cơm rang trứng

Phiên bản Dịch · 1048 chữ

Chương 15

Ngô Quân lúc này mới bật cười, nói: "Giải quyết vụ án cứ từ từ, không cần gấp đâu. Dù sao tất cả đều là án tồn, một hai ngày cũng không là gì...”

Ông cố tình ngắt lời. Dù sao thì Nghiêm Cách và Vương Chung cũng đều là cảnh sát truy vết chuyên nghiệp trong đội, nhưng Giang Viễn là nhân viên pháp y và là người học việc của ông. Để hai cảnh sát chuyên về truy vết nhìn một thanh niên trẻ làm công việc truy vết vân tay cũng không hay lắm.

“Đúng đấy, hai anh hôm nay cũng mệt với cái thi thể rồi, cứ từ từ thôi”

Nghiêm Cách cũng cười và kéo Vương Chung đi.

Ngô Quân đợi hai người ra khỏi cửa, bưng tách trà uống một ngụm, nói với Giang Viễn: "Không cần phải gấp, sắp đến giờ nghỉ trưa rồi, thu dọn rồi ăn cơm thôi, hôm nay, cậu còn làm cơm rang như trước không?"

Giang Viễn thật sự cũng không vội, hỏi:" Trong căng tin của đội mình có tự rang cơm được không chú?"

Ngô Quân xua tay: “Không cần vào đó, đội cảnh khuyển cũng có nhà bếp”

Giang Viễn: ????.

…..

Chú cảnh khuyển thuộc đội cảnh khuyển của Phòng cảnh sát hình sự huyện Ninh Đài có tên Đại Tráng, một chú chó Rottweiler khoảng 4 tuổi, có vóc dáng to khỏe và mặt bị trụi lông, tiêu chuẩn ăn mỗi ngày là 45 tệ.

So với Hắc Tử, chú cảnh khuyển ở huyện Long Lợi bên cạnh, Đại Tráng trẻ khỏe đẹp hơn. Nhưng chính vì còn ít tuổi mà nó chưa có huân chưuowng nào, nên mỗi ngày tiêu chuẩn ăn của nó ít hơn Hắc Tử 30 tệ.

Đại Tráng không biết chuyện này nên tầm trạng vẫn rất ổn định, khi nhìn thấy có người đi tới, trong mắt hiện lên vẻ hạnh phúc thuần khiết, đuôi khẽ ve vảy.

“Đại Tráng, ngồi xuống” Người huấn luyện có lẽ thấy được cảnh khuyển vẫy đuôi có chút mất mặt, liền đi từ góc nhà bên kia tới, quát một câu.

Giang Viễn theo tiếng nói nhìn về phía đó, thấy một nữ cảnh sát dong dỏng cao, đôi chân thon dài, eo thon lưng thẳng.

Ngay lúc đó ... Giang Viễn cảm thấy khuôn mặt của cô ấy trông rất giống Rottweiler.

Khuôn mặt trái xoan, lông mày cong cong, tai cụp, đôi mắt hạnh nhân nâu sẫm và có vẻ gì đó đượm buồn.

“Lý Lợi, cho tôi dùng nhờ bếp rang cơm một chút, có cơm nguội và trứng không?” Ngô Quân đon đả chào hỏi, nhân tiện giới thiệu Giang Viễn nói: “Đây là đồ đệ của tôi, làm cơm rang khá ngon”.

Lý Lợi Lễ phép gật đầu với Giang Viễn, sau đó nói: "Chú cứ lấy trứng trong giỏ của Đại Tráng, trong đó còn có thịt. Buổi chiều tôi sẽ bảo người đưa đồ bổ sung

Đại Tráng nghe tên của mình, liền ngồi xuống.

Đây không phải là lần đầu tiên Ngô Quân đến chỗ Đại Tráng, ông nở nụ cười và sau đó hỏi, "Ăn cơm chưa? Chúng ta cùng nhau ăn cơm rang?"

"Vâng." Nữ cảnh sát Lý Lợi vui vẻ nhận lời ngay, nói: "Vừa vặn, cũng cũng đến giờ nấu cơm cho Đại Tráng"

Ba người vừa nói chuyện vừa tiến vào phòng bếp của tiểu đội cảnh khuyển.

Về cơ sở vật chất thì điều kiện của đội cảnh khuyển còn kém hơn cả đội cảnh sát hình sự, sân tập cho cảnh khuyển là đất cứng, tường sân xung quanh cũng là gạch đỏ và xi măng đơn giản, nhìn kiểu này, hông chừng là nhân viên đội cảnh khuyển tự xây.

Nhà bếp của biệt đội cảnh khuyển chỉ là hai căn nhà gỗ có khi xây từ những năm 80, 90. Chỉ có thể nói rằng một tiểu huyện thành như huyện Ninh Đài cũng không được ưu ái gì lắm trong cái thời đại cạnh tranh này.

Thiết bị trong nhà bếp ngược lại rất đầy đủ, đặc biệt là có nồi lớn và cả bếp ga công nghiệp, nhìn rất chuyên nghiệp nhưng Lý Lợi chỉ vào cái bếp nhỏ bình thường bên cạnh và nói: "Anh dùng cái đó. Cái này để nấu cho Đại Tráng. Anh cần bao nhiều thịt? "

"Tôi không cần thịt. Tôi sẽ làm cơm chiên chay" Giang Viễn nói: "Trứng, cơm, một ít hành lá thái và dầu ăn. Cô có muốn làm thêm cho cảnh khuyển không? "

“Không cần đâu. Cơm rang của anh không đủ dinh dưỡng, không thể cho chó ăn.

Lý Lợi nói rồi lấy nguyên liệu từ tủ lạnh ra. Cô chia ít cơm nguội, trứng gà, hành cho Giang Viễn còn xương gà, cà rốt, súp lơ xanh thì toàn bộ ném vào bát của chó...

Tiêu chuẩn ăn của cảnh khuyển là 45 tệ, chỉ là tiền mua thức ăn. Cũng giống như tiêu chuẩn bữa ăn 75 nhân dân tệ cho chú cảnh khuyển Hắc Tử và tiêu chuẩn 19,3 nhân dân tệ cho những con chó mới, đây cũng là chi phí thực phẩm thuần túy, không bao gồm nước, điện và khí đốt và nhân viên phục vụ. Như vậy sẽ đủ ăn.

Theo tiêu chuẩn, cơm chiên trứng của chú mười bảy, ba người dùng một cân gạo, chi phí là 1,2 tệ; nửa quả trứng, chi phí là 0,5 tệ; dầu thực vật, hẹ tây, gia vị, v.v., chi phí là 0,8 tệ - theo tính toán, tổng chi phí của Giang Viễn và những người khác cho bữa ăn này là 2,5 nhân dân tệ và tiền ăn bình quân đầu người là khoảng 0,8 nhân dân tệ ...

Nhưng công thức cơm chiên trứng LV3 của Chú mười bảy vẫn khiến bữa ăn này trở nên no nê màu sắc và hương vị.

Ngược lại, kỹ năng nấu nướng của Lý Lợi có lẽ thậm chí còn không bằng LV1, có thể đoán được điều này khi nhìn cách Đại Tráng vừa ăn vừa ngửi và trạng thái ăn ngấu nghiến của Lý Lợi đã có thể đoán được.

Bạn đang đọc Pháp Y Quốc Dân (Bản dịch) của Chí Điểu Thôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.