Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ký ức

Phiên bản Dịch · 1167 chữ

Chương 18

Hơn nữa lại là dấu vân tay đứng thứ 91 trong danh sách, thành công với xác suất thấp này mang lại cảm thành tựu tuyệt vời.

Giang Viễn dựa vào lưng ghế, cầm cốc lên, uống một hơi cạn sạch, cảm thấy sảng khoái như vừa uống hết một chai bia lạnh trong ngày 39 độ, đầu vẫn còn ong ong do làm việc đầu óc quá độ.

“Có kết quả rồi à?” Ngô Quân từ phía bàn đối diện nhìn sang, thấy bộ dạng của Giang Viễn nên suy đoán.

Giang Viễn cười tự đắc, sau đó khiêm tốn nói: “Cháu vừa tải lên, còn phải chờ chuyên gia xác minh

“Vậy thì có khả năng cao. Ngô Quân thực sự kinh ngạc, nhìn Giang Viễn rồi nói: "Thực ra, vụ này là của huyện chúng ta. Nếu so khớp thì có thể báo cáo trực tiếp với trưởng phòng Hoàng. Cậu không cần phải qua chuyên gia xác minh”

"Đợi xác minh lại một chút, để tương đối yên tâm, dù sao vân tay bị biến dạng cũng tương đối nghiêm trọng" Giang Viễn dừng lại một lúc, sau đó mỉm cười: “Đợi thêm 1 ngày cũng không vội”.

“Đúng vậy” Ngô Quân thở phào nhẹ nhõm nói: “Nếu lần này so khớp, có nghĩa là cậu đã trực tiếp giải quyết một vụ án gây thương tích nghiêm trọng”

Giang Viễn cười hiền lành.

Án cố ý gây thương tích không thể so sánh với vụ án mạng, nhưng đây cũng là một trong 8 vụ án hình sự trọng điểm, lại là án tồn nên bất cứ cảnh sát nào giải quyết được vụ án đó, ít nhất là ngôi sao trong đội cảnh sát hình sự.

Bản thân Ngô Quân cũng chỉ là một nhân viên pháp y bình thường, dựa vào kinh nghiệm dày dặn và cũng là nhân viên pháp y duy nhất của huyện trước khi Giang Viễn đến, cũng từng có những giờ phút huy hoàng, lúc này nhìn Giang Viễn, ông không khỏi có cảm giác hâm mộ, mới còn rất trẻ mà đã giỏi thế này, hơn nữa còn cao, đẹp trai nữa chứ, không biết có lấy được một người vừa vừa ngoan, hiền, biết nấu nướng, không đòi cầm thẻ lương của chống không?

“Về nhà thôi.” Ngô Quân nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy.

Đã 6 giờ 30 phút tối, qua cả giờ tan làm, nhưng trong phòng làm việc của bộ phận khoa học Phòng Hình sự, nhiều cảnh sát vẫn đang âm thầm làm việc.

Hai người ra khỏi phòng giám định y khoa nhìn nhau, nhón gót rồi khóa cửa.

“Nếu không có tử thi, thì về thôi, hôm nay tôi phải về giặt quần áo. Pháp y Ngô bước đi nhẹ giọng nói.

Giang Viễn gật đầu nói: “Cháu cũng phải về nhà ăn lễ cúng”

“Suỵt. Ngô Quân kéo Giang Viễn xuống cầu thang, sau đó tâm trạng thoải mái nói chuyện phiếm: “Cúng ai vậy?”

“Ăn giỗ cho chú mười bảy. Giang Viễn nhìn Ngô Quân, sau đó anh mời "Chú có đến không?"

“Nhưng chú cũng mổ chú ấy mà”

"Đó cũng là .." Ngô Quân nghẹn lời, sau đó giải thích:

"Tôi đã làm nhân viên pháp y trong nửa đời người và đây là lần đầu tiên tôi được một khách hàng mời.

"Đi không chú?"

Ngô Quân bất đắc dĩ lắc đầu, móc túi quần nói: "Giúp tôi đặt lễ đi, đặt lên một bao... À nửa bao thuốc cho anh ta”

Giang Viễn cất nửa bao thuốc Ngô Quân đưa, vẫy tay chào rồi đến chỗ đậu xe và lái chiếc xe điện của mình về nhà.

…..

Tiểu khu thôn Giang Gia

Chưa kịp tới cửa đã nghe thấy tiếng pháo nổ đì đùng.

Huyện Ninh Đài là một huyện nhỏ, mặc dù có thể đi xe điện từ trung tâm tỉnh đến chân núi Tư Ninh, nhưng qua sông Đài Hà thì tính là vùng nông thôn rồi, đó là vùng nông thôn và lệnh cấm của thành thị cũng vô ích.

Khẩu hiệu tuyên truyền tại ngã tư của tiểu khu vẫn là “Ủ rơm cho ruộng, đất sẽ tốt”, nhiều không gian xanh gần đó cũng đã bị biến thành ruộng rau, các gia đình vẫn muốn giữ lối sinh hoạt như xưa.

Mấy năm đầu khi nhà cửa bị di dời, còn có ông già nhớ ruộng đến mức lái chiếc Land Cruiser mà con trai mình mới mua ra đồng, rồi về bực bội chửi bới. Những năm gần đây đất đai bị lấy nhiều hơn, có lẽ quen dần nên tâm lý mọi người cũng dần bình hòa hơn, mọi người dần mua xe từ Land Cruiser, Cayenne đến Continental.

“Giang Viễn đã trở về. Bên ngoài cửa hàng nhỏ ở lối vào tiểu khu, có hơn chục người đang ngồi buôn chuyện. Đây là những người dân làng thậm chí còn lười cả đánh mạt chược, nhìn thấy Giang Viễn từ xa đã lớn tiếng hỏi "Hôm nay mổ ai đấy em, người chết ở nơi nào?”

Giang Viễn giảm tốc độ xe, thuận miệng nói: "Hôm nay em không khám nghiệm tử thi.

"Vậy cả ngày em làm gì vậy? "

“Không khám nghiệm tử thi thì không làm gì, thích làm gì thì làm thôi” Việc so dấu vân tay là do Giang Viễn tự nguyện làm, không thể coi đây là công việc pháp y.

Mấy người đàn ông rỗi việc và cả mấy bà cô ngồi trước cửa quán tấm tắc: "Làm nhà nước thích thật, người ta đi làm, từ sáng đến tối không cần làm gì vẫn được lĩnh lương, nào giống như đám làm công, giống như mấy thanh niên thuế nhà phía trước ấy, đến tối mịt mới được về, còn có đôi vợ chồng trẻ sáng sớm đã ra khỏi nhà, tối muộn mới về, cả người đều đen nhẻm”

"Cái cậu trẻ thuê phòng của tôi cũng vậy, cậu ta có vài cái xe đạp, mà đi còn không nhanh bằng tôi. "

"Vẫn là nên làm quan chức....”

Giang Viễn nghe họ buôn chuyện vừa thấy quen vừa thấy lạ, cảm giác như trở lại trong thôn. Anh đã sống tại ký túc xá từ khi còn học cấp hai và khi học xong đại học về nhà thì là lúc người dân thôn Giang Gia thoát khỏi nghèo đói và trở nên giàu có.

Anh lịch sự mỉm cười, sau đó chậm rãi đi qua cửa hàng tạp hóa nhỏ, rồi lại đi qua quảng trường nơi có một đám bà cô đang tụ tập, sau đó còn đi qua điểm chuyển phát nhanh có một đám thanh niên đứng đó rồi mới đến nhà mình.

Tại từ đường công cộng hơi chếch phía đối diện với nhà anh, lễ tang đang được tiến hành một cách trật tự.

Bạn đang đọc Pháp Y Quốc Dân (Bản dịch) của Chí Điểu Thôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.