Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người chết online

Phiên bản Dịch · 2340 chữ

Hôm đó, khi tôi đang dùng máy tính ở nhà, zalo ở góc dưới màn hình bên phải bỗng chớp sáng liên tục, ở ra xem thì phát hiện đó là tin nhắn tới từ nhóm chat của lớp.

“Hôm nay là ngày Độc thân, tớ khởi xướng một đợt bỏ phiếu trong nhóm, nam nữ gì cũng phải tham gia. Các cậu hãy chọn ra người nào mà bản thân mình cảm thấy sẽ đào hoa nhất trong suốt ba năm trung học, rồi bỏ phiếu cho người đó, ai có số phiếu cao nhất thì sẽ bị phạt. Thời hạn là mười phút, mọi người nhanh chọn đi.” Nick của Trần Phong gửi tin nhắn tới nhóm.

Sau đó, nhóm bắt đầu bỏ phiếu, những cái tên từ từ nhảy lên, tất cả đều là tên của những nam sinh trong lớp.

“Này, ai chẳng biết lớp trưởng Trần là nam sinh vạn người mê chứ, bạn gái nhiều đếm không xuể, anh em nghe theo tôi đi, đồng loạt bỏ phiếu cho Trần Phong!” Tề Giai Vỹ đùa, mọi người cũng nhao nhao hưởng ứng. Ai cũng nói rằng Trần Phong là một soái ca giàu có đẹp trai nhất nhì trong lớp chúng tôi, nữ sinh thầm ngưỡng mộ cậu ấy cũng không ít hơn vài cô.

“Chính xác, thống nhất bỏ phiếu cho Trần Phong, bắt cậu ấy phải bù đắp cho đám độc thân chúng ta!”

“Các anh em, thời điểm báo thù đã đến rồi!”

Mấy cậu con trai của nhóm hô lên không ngừng, theo đó, số phiếu bầu chọn cho Trần Phong ngày càng tăng. Đây vốn dĩ chỉ là một trò đùa vui nên ai cũng không quá nghiêm túc, rất nhiều người đã chọn Trần Phong, tuy tôi không thân lắm với các bạn học cùng lớp, nhưng thấy trò này cũng vui nên đã tham gia bỏ phiếu cho cậu ấy.

Đợt bỏ phiếu kết thúc rất nhanh, với kết quả Trần Phong dẫn đầu về số phiếu. Trần Phong biết mình không thể tránh được tảng đá nặng này, nên chỉ đành gửi một icon khóc hu hu vào nhóm.

Ngày hôm sau, Trần Phong vừa bước vào lớp thì đã bị chặn lại, các bạn nam sinh vây kín lấy cậu ấy. Lúc này Trần Phong vẫn chưa nhớ ra chuyện gì, sắc mặt thắc mắc, hỏi: “Các cậu làm gì vậy?”

“Lớp trưởng của chúng ta, có chơi có chịu, đừng quên kết quả bỏ phiếu ngày hôm qua.” Tiểu Vũ cười bí hiểm.

Cao Chấn cũng nói thêm: “Đúng, đừng có giả vờ. Hôm qua chính cậu đã nói, người nào có số phiếu cao nhất thì phải chịu phạt mà.”

“Đúng rồi đúng rồi. Chúng ta phạt cậu ấy đi! Bắt cậu ấy phải chịu sự trừng trị!”

Cả bọn hùa theo ồn ào, không khí vô cùng huyên náo.

Trần Phong dở khóc dở cười, nhìn xung quanh tìm kiếm đồng minh, nhưng cuối cùng đành bất lực: “Được, tớ chịu thua, thế các cậu tính phạt tớ cái gì?”

“Hôm qua là ngày Độc thân, nên chúng tớ phạt cậu trong ba năm học này không được phép cặp bồ.” Lương Tiểu Nhã, nữ sinh xinh xắn nhất lớp la lên. Sau đó, những người còn lại cũng nhao nhao đồng ý.

“Này, bắt tớ không được cặp bồ chẳng khác nào kêu tớ đi chết. Được rồi, mọi người đừng ồn ào nữa.” Trần Phong cười trách móc xong thì vung tay gạt mọi người ra, đi tới ngồi xuống chỗ của mình.

Những người còn lại cũng cảm thấy hết hứng thú, nên mạnh ai nấy tản ra về chỗ. Tất thảy đều đã ổn định, không ai còn thấy quan trọng nữa, dù sao đây cũng chỉ là một trò đùa vui mà thôi.

Thầy giáo bước vào lớp, tiết học bắt đầu. Hai tiết tiếp theo cũng chẳng có gì khác thường. Giáo viên là người luôn khiến cho học trò buồn ngủ, thế nên tôi bắt đầu nói chuyện với bạn học cùng bàn.

Xong hai tiết, cũng đã đến giờ giải lao. Thầy giáo rời khỏi lớp, chúng tôi dụi mắt tính đi ra sân vận động một lát.

Đúng lúc này, giọng của một bạn nữ vang lên đầy lo lắng: “Trần Phong, cậu sao vậy? Sao sắc mặt tệ vậy chứ?”

Ánh mắt mọi người lập tức dồn lên người Trần Phong, mặt Trần Phong tái mét, thần sắc cũng hơi hoảng hốt, hắn lắc lắc đầu: “Tớ không sao, chỉ thấy khó chịu chút thôi.”

“Hay là tới phòng y tế nghỉ chút đi.” Một bạn nữ quan tâm nói, cô ấy tên là Vương Đan, thầm mến Trần Phong đã lâu rồi, chuyện này ai ai cũng biết.

Trần Phong lảo đảo đứng lên, mặt tái đến phát sợ. Đột nhiên, cậu ấy run rẩy đưa tay lên, bắt đầu xào xé cổ họng của chính mình trước ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người.

“Này, Trần Phong, cậu làm gì thế?” Vương Đan đứng bên cạnh vội giữ tay của Trần Phong lại, tính ngăn cản hành động kỳ lạ của cậy ấy, nhưng Trần Phong chẳng màng tới, hai tròng mắt đờ đẫn, từ cổ họng phát ra những tiếng gào thét như dã thú. Lúc này bộ dạng của Trần Phong quái dị, tinh thần sợ hãi, hai mắt vô hồn, hít thở khó khăn, còn hai tay thì không ngừng cào vào cổ họng.

“Dừng tay lại mau, rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?” Người bên cạnh vội hét lên, lớn đến mức vang ra khỏi phạm vi của lớp, khiến mọi người chú ý chạy tới.

Sắc mặt Trần Phong đầy hoảng loạn, hai tay cào cổ không ngừng, máu tươi đã bắt đầu tuôn ra, ngón tay thọc sâu vào họng, miệng không ngừng khạc ra máu.

Cả bọn chứng kiến cảnh này thì không chịu nổi, vội lao tới chụp lấy tay Trần Phong, nhưng không còn kịp, cổ của Trần Phong đã bê bết máu, động mạch chủ ở cổ cũng đã đứt lìa, máu tươi phun tung tóe đến rợn người.

Vương Đan nhất thời không kịp phản ứng, bị máu bắn trúng, cả người và mặt đỏ tươi, trông thật đáng sợ.

“Á!” Vương Đan kinh hãi tới mức chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất. Còn Trần Phong thì đang bị mọi người giữ chặt, mặt giật giật mấy cái rồi cũng đổ ào xuống, cùng với tiếng chạm đất, cơ thể của cậu ấy đã không còn nhúc nhích.

“A, chết người! Trần Phong chết rồi!” Một nữ sinh không nén được kinh hãi mà hét lên, những bạn nữ còn lại cũng sợ phát ngất, còn mấy cậu nam sinh cũng sững người trước thảm kịch trước mắt, mặt ai cũng đầy hoảng hốt, một lúc sau mới có phản ứng.

“Sao lại như vậy được? Chết người ư?”

“Ai có điện thoại không, mau gọi cảnh sát đi.” Một nam sinh lên tiếng, ngay lập tức có người bừng tỉnh, lấy điện thoại gọi cho cảnh sát: “Cảnh sát phải không ạ? Chỗ chúng tôi có người chết, các anh mau cử người đến đây đi!”

Rất nhanh, cảnh sát đã có mặt, pháp y cũng nhanh chóng tiến hành kiểm tra thi thể của Trần Phong. Toàn bộ học sinh chúng tôi phải ra khỏi phòng học, cả đám đứng ở bên ngoài khiếp đảm nhìn vào bên trong. Trong phòng học, giáo viên chủ nhiệm đang trình bày với cảnh sát, cảnh sát cũng đang yêu cầu lấy lời khai của người chứng khiến.

Mỗi người chúng tôi đều cảm nhận được sự sợ hãi mà trước nay mình chưa từng trải qua, chụm đầu lại nhỏ giọng bàn luận với nhau, tại sao Trần Phong lại có hành động gớm ghiếc như vậy, ở trước mặt đông người, tự xé cổ họng của mình.

“Sao Trần phong lại làm vậy? Chết một cách quá tàn nhẫn như thế?”

“Có khi nào cậu ấy bị điên hay không, hồi nãy tớ thấy tinh thần của cậu ấy cũng không được tốt cho lắm.”

“Không thể nào, Trần Phong học chung lớp với chúng ta cũng hơn một năm rồi, đâu ai thấy cậu ấy bị gì đâu.”

Cảnh sát rất nhanh đã bước ra, cho chúng tôi một lời giải thích.

“Kết quả kiểm tra cho thấy, Trần Phong bị mắc bệnh động kinh, bệnh tột nhiên phát tác lúc đang đi học, vì vậy mới khiến thần trí hỗn loạn, tự sát mà chết.”

Chuyện này nhanh chóng kết thúc, thi thể Trần Phong cũng đã được đưa đi. Còn cả bọn chúng tôi không ai dám quay lại lớp học, vì ở đó có một người vừa mới chết. Giáo viên không những không ép mà còn cho mọi người nghỉ học buổi chiều, chỉ cần vận động ở bên ngoài.

Bước đi trên sân trường, tâm trạng của tôi vẫn chưa thể nào bình ổn được, vừa rồi lúc Trần Phong tự sát, tôi ở sát bên, khi ấy, thái độ của Trần Phong rõ ràng không phải là thần trí hỗn loạn, mà hệt như có một người nào đó bóp chặt cổ của cậu ấy từ phía sau. Còn Trần Phong vì muốn thoát ra nên mới vùng vẫy không ngừng, còn đưa tay cào cấu cốt để gỡ bỏ bàn tay đó, thế nên mới khiến cậu ấy tử vong.

Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy nổi da gà. Tôi lắc lắc đầu, cố gắng xua tan cái suy nghĩ vớ vẩn này đi, nhưng nó vẫn cứ bám riết lấy tôi như hình với bóng, khiến bản thân tôi luôn cảm thấy bất an.

“Này, Trương Vỹ, cậu không sao chứ?” Đột nhiên có người vỗ vai tôi, làm tôi giật bắn mình. Thì ra là bạn học ngồi chung bàn, Lý Mạc Phàm. Lý Mạc Phàm không chỉ là bạn ngồi chung bàn, mà còn là bạn thân nhất của tôi thời trung học.

“Không sao, tớ chỉ sợ chút thôi.” Tôi lắc đầu trả lời.

“Đúng thật, ai mà ngờ Trần Phong lại chết đột ngột như thế chứ.” Lý Mạc Phàm nói.

“Thôi, tụi mình qua bên kia nói chuyện đi.” Tôi rủ.

Tôi nói chuyện phiếm với Lý Mạc Phàm suốt cả buổi chiều. Cái chết của Trần Phong giống như một cơn bão lan xa, không có điểm dừng. Trước khi phòng học được dọn dẹp cọ rửa sạch sẽ, cũng chưa có ai dám quay lại. Còn các bạn lớp khác thì bàn tán nhao nhao, một bầu không khí quỷ dị bao bọc cả trường cho đến tận khi tan học.

Về tới nhà, sau khi cơm nước qua loa, tôi liền nằm trên giường nghịch điện thoại. Đúng lúc này, zalo có thông báo, lại là tin nhắn từ nhóm chat ở lớp. Sau khi thờ ơ mở tin ra xem, sắc mặt tôi trở nên xám ngoét, tôi cảm thấy toàn thân lạnh băng, cả người không ngừng run lên bần bật.

Là tin nhắn của Trần Phong gửi tới nhóm chat của lớp, nick chat lẽ ra đã tắt lại đột ngột sáng lên, lại còn là ‘đang soạn tin...’.

“Tớ chuẩn bị mở ra một đợt bỏ phiếu mới, ai đang học lớp mười một đều được tham gia. Người có số phiếu cao nhất sẽ phải thực hiện nội dung đợt bỏ phiếu trong vòng hai mươi bốn giờ, không thì sẽ bị phạt.”

“Chuyện này là sao?” Tôi lẩm bẩm một mình, cảm thấy lạnh sống lưng. Sáng nay, Trần Phong đã tự sát một cách quỷ dị, vậy mà tối đến cậu ấy lại online. Sau tôi, những bạn khác cũng đã phát hiện, nhóm chat bắt đầu ầm ĩ.

“Cậu là ai? Sao lại dùng tài khoản của Trần Phong?” Là tin nhắn của lão Vương, cậu ta tên là Vương Vũ, lớp phó thể dục, chơi rất thân với Trần Phong.

“Tóm lại cậu là ai, sao lại lấy tên Trần Phong?”

Cả nhóm hỏi dồn, nhưng Trần Phong vẫn không trả lời, thay vào đó, cậu ấy bắt đầu gửi nội dung bỏ phiếu, chủ đề chỉ có một câu:

‘Chọn một trong hai lựa chọn sau đây:

Lựa chọn thứ nhất: Lý Vũ Tuyền phải bắt chước chó sủa cho mọi người xem.

Lựa chọn thứ hai: Trương Văn Tĩnh phải bày tỏ với đối tượng mình thầm mến ở nơi công cộng.’

Thời gian hiển thị trên đợt bỏ phiếu là bốn giờ, sau bốn giờ, công cụ bỏ phiếu sẽ tự động ngừng và hiển thị kết quả, người bỏ phiếu được ẩn danh, hay nói cách khác là không ai biết ai lựa chọn cái gì.

Lý Vũ Tuyền là hoa khôi của lớp chúng tôi, gương mặt mỹ miều, thân hình đầy đặn. Còn Trương Văn Tĩnh cũng xinh xắn, là một cô gái điềm tĩnh hệt như tên của mình, trong lớp cũng có rất nhiều ban nam để ý cô ấy.

“Đừng có đánh trống lãng, rốt cuộc mày là ai? Dám dùng nick zalo của Trần Phong để đùa, có ngon thì xuất hiện đi, có tin tao giết chết mày hay không?” Đây là tin nhắn của Vương Vũ.

“Ai mà lại ác như vậy chứ, bạn học Trần Phong của chúng tớ đã mất rồi, mà còn lấy níck của cậu ấy để đùa giỡn nữa?” Đây là tin nhắn của Tề Giai Vỹ, cậu ấy là một công tử con nhà giàu đẹp trai, cũng là một nam sinh nổi bật trong lớp chúng tôi, đương nhiên, vì vậy mà không thân với Vương Vũ lắm.

“Lại còn bày trò bỏ phiếu gì nữa, quản trị viên mau xóa đi.” Tiêu Nam trả lời.

Bạn đang đọc Phòng Học Tuyệt Vọng của Vong Ký Ly Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy30046049
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 240

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.