Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thờ thần thì phải kính thần

Phiên bản Dịch · 1369 chữ

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ai cũng ngạc nhiên.

Mọi người đều biết, dân gian thường truyền tai nhau, những đồ vật dơ bẩn sợ nhất là gà trống.

Cách nói này thật ra là có căn cứ.

Gà trống báo sáng, hấp thu nguồn dương khí đầu tiên của bình minh, chứa nhiều dương khí tất nhiên cũng khắc chế vật dơ bẩn.

Tần Phong bố trí trận pháp này, không chỉ có tác dụng dẫn dụ Tư Thần xuất hiện.

Mà còn có khả năng kiềm chế Tư Thần.

Dùng máu của Hắc Sơn Dương và chó mực, buộc Tư Thần hiện thân.

Lấy cá làm đồ cúng, thu hút Tư Thần.

Lấy dây thừng làm trận, vây nhốt Tư Thần.

Lại lấy Dương Trịnh Quốc làm mồi nhử, toàn bộ đều được bố trí hoàn hảo.

Một cơn gió lạnh thổi qua.

Đứng dưới ánh mặt trời, mọi người lại cảm giác được một trận ớn lạnh, cả người đều run rẩy.

Một số người thể chất yếu ớt, ngay cả đứng cũng không vững nổi.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Ban ngày, mặt trời vẫn chói chang, lòng lại lạnh căm căm, quá mức quỷ dị.

Tần Phong không quan tâm sự tình xảy ra xung quanh.

Gió âm đến, lòng chợt lạnh, đều là hiện tượng bình thường, gió âm thổi không lâu, sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe mọi người.

Toàn bộ tinh thần Tần Phong lúc này đều tập trung tại bãi đất trống.

Bảy con gà trống lúc này như gặp phải giặc cướp, nếu nhìn kỹ sẽ thấy, một hai con trong đó đã bắt đầu run cầm cập.

Nhìn sắc mặt nặng nề của Tần Phong, mọi người cũng nín thở chờ đợi.

Ngay sau đó, Tần Phong tiến lên một bước.

Không biết khi nào đã cầm ba nén hương trong tay.

Hương nhanh chóng bậc lửa, từ từ nhả khói.

Tần Phong xoay ngược hương, cắm mạnh xuống mặt đất.

Một lá bùa đột ngột xuất hiện trong tay Tần Phong, bùa chúa chặn trước hương, bị hương đâm xuyên qua, áp trên mặt đất.

Tần Phong bẻ gãy hương, lấy lá bùa bọc lại một nắm bùn đất.

Mọi người dường như nghe được một tiếng hét thảm thiết.

Sau đó liền yên lặng.

Tần Phong thở dài một hơi, nói thầm một tiếng ‘gặp may’.

Tuy nhìn như không có gì, nhưng thực tế đã diễn ra một trận đấu ngắn ngủi.

Cũng may Tư Thần này mới mở ra thần trí không lâu.

Nói đơn giản là chưa đủ trí thông minh.

Nếu thông minh hơn một chút, bằng thực lực của nó, muốn bắt lại không phải chuyện dễ dàng.

“Lão Dương, xong rồi!” Tần Phong cẩn thận lấy ra thêm một lá bùa, gói lại lá bùa trong tay.

“Đã xong rồi sao?” Dương Trịnh Quốc ngạc nhiên, có chút nghi ngờ hỏi lại.

“Đúng vậy.” Tần Phong gật đầu, chỉ vào gói bùa trong tay.

Nhìn vẻ mặt hoài nghi của Dương Trịnh Quốc, hắn nhẹ nhàng thổi gói bùa, giây tiếp theo, lão Dương liền thấy rét run cả người, lập tức kiêng kỵ nhìn gói bùa trong tay Tần Phong, hai tròng mắt tràn đầy nỗi khiếp sợ.

Một lúc lâu sau, Dương Trịnh Quốc mới khôi phục tinh thần, nói: “Tần đại sư, đa tạ.”

“Không có gì, lão Dương, lúc trước đã giao kèo, đưa cho tôi thứ kia đi.” Tần Phong cười nói.

Dương Trịnh Quốc gật đầu, lấy ra một khối ngọc giản, ngọc giản được hắn đeo trên cổ.

Tần Phong nhìn thấy cảnh này cũng ngây người hồi lâu.

Đây là do không biết nên không sợ hay là do ngu ngốc?

Một người bình thường lại dám đeo Triệu Thần Lệnh trên cổ.

May mắn Tư Thần tuy tràn ngập oán khí, lại chưa từng trú ngụ vào Triệu Thần Lệnh.

Nếu mà xui rủi nhập vào, chưa đầy năm tháng, người thường như Dương Trịnh Quốc sớm đã về miền cực lạc.

“Tần đại sư, của ngài đây.” Dương Trịnh Quốc có chút tiếc nuối.

Hắn biết, ngọc giản này rất quý giá.

Hơn bốn mươi năm trước, lão Dương nghèo túng bần hàn.

Khi đó còn độc thân, nhà chỉ có bốn bức tường.

Dương Trịnh Quốc vốn cho rằng cả đời này của hắn chỉ có thể như vậy.

Cho đến một ngày, hắn tình cờ cứu được một đạo sĩ.

Ai cũng biết vào thời kỳ đó, mọi người đều bài xích các hủ tục, mười mấy năm ấy, đạo sĩ hay hòa thượng đều như chuột chạy qua đường, bị người người đòi đánh.

Không biết vì sao đạo sĩ kia bị thương nặng, Dương Trịnh Quốc mềm lòng, tạm thời cho hắn ở nhờ.

Nhà tuy nghèo nhưng không đến mức chết đói.

Mặc dù bữa đói bữa no, nhưng đạo sĩ kia không hề than phiền.

Một tháng sau, đạo sĩ rời đi, để lại cho Dương Trịnh Quốc một khối ngọc giản, còn giúp hắn thỉnh một pho tượng thần.

Từ ngày đó trở đi, lão Dương luôn gặp may mắn.

Lúc ban đầu, thu hoạch trong ruộng tăng dần theo từng năm.

Về sau, tiền kiếm được càng ngày càng nhiều.

Nhà cũ của Dương gia có tuổi thọ mấy chục năm, cũng là từ lúc có tiền xây dựng thêm.

Mặc dù bây giờ chỉ là một ngôi nhà cũ nát.

Nhưng mấy chục năm trước chính là nhà địa chủ.

Dương Trịnh Quốc cũng biết hắn gặp may như vậy là nhờ đạo sĩ kia.

Bởi vì khi đạo sĩ đó rời đi, dặn dò hắn rõ ràng, chỉ cần giấu kỹ ngọc giản trong nhà, tương lai chắc chắn phát tài.

Bởi vì tháo dỡ nhà cũ, cả gia đình cũng chưa chuyển sang cư trú ở nhà mới, nên hắn mới đeo trên cổ.

Vốn định đặt ngọc giản bên trong nhà mới, ai ngờ Dương gia xảy ra biến cố, mới giữ bên người đến bây giờ.

“Lão Dương, chuyện đã qua, tôi cũng không nói nhiều, ông rõ ràng, tôi cũng rõ ràng, sau này làm gì cũng nên chú ý một chút.” Tần Phong nhẹ giọng khuyên.

Đem gói bùa đặt trên ngọc giản, thúc đẩy niệm lực trong cơ thể, một tia sáng yếu ớt xẹt qua, bùa chú hóa thành tro tàn trong yên lặng.

Tần Phong làm xong liền cất kỹ ngọc giản, lập tức rời đi.

Để lại Dương Trịnh Quốc đứng tại chỗ không ngừng cảm thán.

Đến khi Tần Phong rời khỏi Dương gia, mọi người xung quanh mới ồn ào trở lại.

“Chú Dương, cậu thanh niên kia là ai thế?”

“Những thứ này dùng để làm gì?”

“Đúng đúng, lão Dương, ông mau nói cho chúng tôi nghe với!”

“Có phải liên quan đến chuyện ‘phạm sát’ hay không?”

“...”

Mọi người dồn dập đặt ra nghi vấn.

Nhưng Dương Trịnh Quốc không muốn giải thích nhiều với họ.

Giờ đây, hắn càng mệt mỏi hơn.

Hắn thà rằng không có số tiền đền bù kia, cũng không muốn phá dỡ nhà cũ.

Nghĩ đến Dương gia bây giờ, Dương Trịnh Quốc hối hận vô cùng.

Thế mới nói, thờ thần thì phải kính thần!

. . .

--- Truyện được dịch bởi Đô Quân Ngân Châm trên trang TruyenYY.

Vui lòng ghi rõ tên người dịch và nguồn khi mang truyện đi nơi khác. ---

. . .

Trở về trấn nhỏ thêm lần nữa.

Tần Phong đi đến nhà ga.

Xen vào chuyện nhà họ Dương, là Tần Phong làm theo cảm tính.

Tuy thu hoạch lớn, nhưng cũng mang theo hiểm họa trong đó.

Tần Phong vuốt nhẹ ngọc giản trong tay.

Chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Tần Phong chỉ phong ấn Tư Thần trong Triệu Thần Lệnh.

Hắn còn phải tiêu trừ oán khí của Tư Thần, mới có thể sử dụng Triệu Thần Lệnh.

Mà tiêu trừ oán khí, còn nguy hiểm gấp mấy lần so với phong ấn.

Cất ngọc giản trong tay, Tần Phong nhìn đồng hồ, đi vào nhà ga.

--- Hết Chương 21 ---

Bạn đang đọc Phong Thủy Đế Sư [Bản dịch] của Tinh Phẩm Hương Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐôQuânNgânChâm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.