Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vương Ty Mạt

Phiên bản Dịch · 1689 chữ

Nhìn thấy người đánh đàn, Tần Phong hơi bất ngờ.

Cứ nghĩ người đánh ra tiếng đàn mỹ diệu như thể hẳn là một cô nàng xinh đẹp.

Không ngờ lại là một ông lão đã ngoài bảy mươi.

Nghĩ lại cũng đúng.

Có thể tấu ra tiếng đàn như vậy, cầm nghệ phải rất cao siêu, nếu không phải nghiên cứu tận mấy mươi năm, làm sao có được kỹ thuật như thế.

Cái gì mà nghe tiếng đàn gặp mỹ nữ, chẳng qua chỉ là tình tiết trong truyện tiểu thuyết mà thôi.

Đến gần đình viện, Tần Phong tìm một chỗ ngồi xuống.

Kỹ thuật đánh đàn của ông lão rất điêu luyện.

Nếu phải đặt lên bàn cân so sánh, hẳn là còn nhỉnh hơn một chút so với sư phụ hắn.

Lúc sinh thời sư phụ rất thích đánh đàn, nên Tần Phong cũng có chút kiến thức về phương diện này.

Kỹ thuật đánh đàn của sư phụ sở dĩ cao siêu là nhờ thêm vào tinh thần lực.

Mỗi một tu sĩ phong thủy đều tìm cho mình một sở thích riêng biệt khiến bản thân bình tâm tĩnh khí.

Tựa như Tần Phong thích trà đạo và thư pháp.

Trà đạo chỉ am hiểu sơ sài.

Thư pháp là vì hỗ trợ vẽ bùa chú.

Tuy ông lão trước mặt chỉ là người thường, nhưng tiếng đàn tấu ra lại mang theo lực lượng tinh thần trong đó.

Khiến người nghe bất tri bất giác sa vào trong ý cảnh.

Ngồi ngay ngắn giữa đình, Tần Phong nhắm mắt chìm đắm trong tiếng đàn tuyệt mỹ.

Tu sĩ phong thủy rất quan tâm đến tâm cảnh của mình.

Mà tâm pháp của Thiên Cơ Môn có rất nhiều quan điểm giống với ‘Đại Học’ (1) trong Kinh Lễ.

‘Đại Học’ giảng: “Muốn noi theo các bậc thánh hiền tạo phúc cho thiên hạ, trước tiên phải biết trị quốc (lo toan việc nước); muốn trị quốc, trước phải tề gia (chấn chỉnh gia đình); muốn tề gia, trước phải tu thân (hoàn thiện bản thân mình); muốn tu thân, trước phải chính tâm (chính trực); muốn chính tâm, trước phải thành ý (thành thật); muốn thành ý, trước phải suy nghĩ thấu đáo, nhận rõ phải trái đúng sai; rõ đúng sai, mới có thể suy nghĩ thấu đáo; suy nghĩ thấu đáo, mới có thể thành thật; có thành thật mới chính trực liêm khiết; có liêm khiết, mới tu thân, hoàn thiện khuyết điểm; bản thân hoàn thiện rồi mới có thể tề gia; tề gia rồi mới trị quốc; trị quốc tốt thì thiên hạ mới thái bình.”

Tiếng đàn này giúp Tần Phong rèn luyện tâm cảnh, có thể tu thân dưỡng tính, khiến người nghe tâm bình khí hòa.

Trong Tương Thị có một tòa trà lâu cổ kính đã rất hiếm thấy.

Trong trà lâu lại có một kỳ tài đánh đàn càng hiếm thấy hơn.

Tiếng đàn du dương.

Tần Phong nghe như mê như say.

Nhưng lúc này, tiếng ầm ĩ bất chợt vang lên phá hủy bầu không khí.

“Ông chủ trà lâu này là ai? Buôn bán kiểu gì vậy? Hôm nay không cho tôi một lời giải thích thì đừng hòng yên chuyện!” Một giọng nói cực kỳ phách lối vang lên.

Tiếng đàn dừng lại.

Tần Phong mở mắt ra, sắc mặt có chút khó chịu.

Hắn quay đầu nhìn lại, một người đàn ông đi ra từ trong bao sương, đeo kính gọng vàng, mặc âu phục, trông như một quý ông lịch lãm.

Chỉ là, người này mắt ưng mày nhọn, vừa nhìn vào liền khiến người ta không có hảo cảm.

“Tôi chính là ông chủ ở đây. Không biết vị tiên sinh này tìm tôi có chuyện gì?” Ông lão đánh đàn đứng dậy, từ tốn hỏi.

Nam nhân đeo kính có hơi ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới ông chủ trà lâu lại lớn tuổi như thế.

Ngập ngừng vài giây, hắn hung dữ nói: “Ông chính là chủ trà lâu? Trong trà ông bán có rơi mấy con bọ màu đen, thế mà dám đem ra cho khách uống?”

Tần Phong và ông chủ trà lâu nghe xong đều ngớ người ra.

Bầu không khí xung quanh trở nên lúng túng.

Tần Phong coi như là người khá am hiểu về trà, nhanh chóng hỏi: “Vị tiên sinh này, anh gọi trà Phổ Nhĩ (2) thượng hạng, đúng không?”

Nam nhân đeo kính không nghĩ tới Tần Phong lại bắt chuyện cùng hắn, nhìn Tần Phong một cái rồi nói: “Đúng vậy, tôi gọi chính là trà Phổ Nhĩ thượng hạng, một bình trà gần 1000 đồng tiền, thế mà bên trong lại có bọ, người anh em, cậu nói thử xem, buôn bán như thế coi được không?”

“Khụ khụ, vị tiên sinh này, anh có lẽ đã hiểu lầm rồi! Nói thế này đi, trà Phổ Nhĩ thượng hạng, cây trà càng lâu năm, bọ trà bên trong càng nhiều. Về bọ trà, thật ra có một cách diễn giải như thế này.”

Tần Phong nhìn thoáng qua ông lão đánh đàn, thấy hắn không ngăn cản mình nói, mới tiếp tục: “Bọ trà có hai loại, một loại màu trắng, loại này thật ra không tính là bọ trà, chỉ là loài sâu bọ ăn giấy, thích gặm giấy gói trà. ‘Bọ trà’ chân chính có màu xám đen, vòng đời ngắn ngủi, đa số đều chết trên bề mặt lá trà, lâu dần liền hợp thành một thể với trà.”

“Theo như lời một số người thưởng trà lâu năm, ‘bọ trà’ cực kỳ bổ dưỡng, thường xuất hiện trong các gói trà Phổ Nhĩ chất lượng tốt, chúng chuyên môn ăn trà, đặc biệt là trà ngon, sau khi chúng chết liền trở thành một phần dinh dưỡng trong trà, nghe nói hương vị của loại trà này còn tuyệt vời hơn loại trà có tuổi đời 50 năm.”

Tần Phong nói xong, nam nhân đeo mắt kính liền bẽ mặt.

Lời nói của Tần Phong rõ ràng đang ám chỉ hắn thiếu kiến thức.

Mất mặt hai lần, không biết nói gì hơn, hắn liền lủi thủi trở về bao sương.

Lúc này, có vài người đến hóng chuyện.

Bọn họ đều đi ra từ bao sương.

Nhưng không ai đứng lên phản bác những gì Tần Phong vừa nói.

Hiển nhiên Tần Phong nói là sự thật, không hề sai.

Hóng chuyện xong rồi, mọi người đều quay về bao sương.

Giữa đình lúc này chỉ còn lại Tần Phong và ông lão đánh đàn.

. . .

--- Truyện được dịch bởi Đô Quân Ngân Châm trên trang TruyenYY.

Vui lòng ghi rõ tên người dịch và nguồn khi mang truyện đi nơi khác. ---

. . .

“Anh bạn trẻ, đa tạ.” Ông chủ trà lâu lịch sự nói.

“Chuyện nhỏ mà thôi.” Tần Phong bình đạm nói, ngồi lại chỗ cũ.

Hắn có ý định giao hảo với ông lão này.

Bởi vì tiếng đàn của ông lão giúp tu vi Tần Phong tiến bộ rất lớn, có thể rèn luyện tâm cảnh.

“Anh bạn đây hẳn là rất am hiểu trà đạo, trà Phổ Nhĩ thượng hạng trong trà lâu của tôi đều có tuổi thọ từ 50 năm trở lên, nếu vị kia không phải khách quý, tôi tuyệt đối sẽ không lãng phí trà ngon như vậy cho hắn.” Ông lão thong dong nói.

“Chỉ là chút kiến thức hạn hẹp mà thôi! Không biết quý danh của ông chủ là gì?” Tần Phong khiêm nhường nói.

Mục đích của hắn chính là kết giao với ông chủ trà lâu, quen biết rồi, mới có thể thường xuyên tới nghe ông ấy đánh đàn.

“Lão hủ họ Vương, tên Ty Mạt.” Vương Ty Mạt đáp.

“Vị ty vị cảm vong ưu quốc (3)! Tên hay!” Tần Phong tán thưởng một tiếng.

Ông chủ trà lâu này hẳn là người có chuyện xưa.

“Anh bạn trẻ học thức uyên bác. Tiện danh mà thôi, nào dám sánh với câu thơ nổi tiếng của thầy Lục Du (4).” Vương Ty Mạt bình đạm nói.

Lời tuy khiêm tốn, nhưng trong giọng nói vẫn chứa một tia hãnh diện.

Nghe cách nói chuyện của Vương Ty Mạt, Tần Phong càng muốn kết giao cùng lão.

“Vãn bối tên Tần Phong, lão Vương cứ gọi tôi là Tiểu Tần. Cầm nghệ của lão Vương quả nhiên cao siêu trác tuyệt, vãn bối khâm phục.” Tần Phong thật lòng ngưỡng mộ nói.

“Được, vậy tôi không khách khí nữa, Tiểu Tần.” Vương Ty Mạt cũng nhận ra ý tứ muốn giao hảo của Tần Phong.

Thời buổi bây giờ, rất hiếm người trẻ tuổi có thể hiểu chuyện giống vị trước mắt này.

Tới lui đều là khách, Vương Ty Mạt suy nghĩ trong chốc lát, cũng đồng ý tiếp nhận Tần Phong.

--- Chú thích ---

(1) Đại Học là chương thứ 42 trong Kinh Lễ (Lễ Ký), được viết thành sách trong khoảng thời gian từ thời chiến quốc đến thời Tần Hán, được xem là một trong những sách chủ yếu của Nho gia. Tác giả của Đại Học là ai hiện nay vẫn chưa xác định rõ, có giả thiết cho rằng là học trò của Khổng Tử viết.

(2) Trà Phổ Nhĩ là một loại trà đen được lên men theo phương pháp truyền thống của người dân tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Trà Phổ Nhĩ là một trong những loại trà đắt nhất thế giới bởi những phẩm chất khác lạ của nó. Loại trà này còn một vài tên gọi khác như: Trà Kim Qua Cống, Nhân Đầu Cống.

(3) 'Vị ty vị cảm vong ưu quốc' (Thấp hèn chẳng quên lo nước trước) là một câu thơ trong bài  'Bệnh khởi thư hoài' (Ốm dậy tả nỗi lòng) của nhà thơ Lục Du.

(4) Lục Du làm quan thời Nam Tống, đồng thời là một nhà thơ yêu nước nổi tiếng thời Nam Tống.

--- Hết Chương 24 ---

Bạn đang đọc Phong Thủy Đế Sư [Bản dịch] của Tinh Phẩm Hương Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐôQuânNgânChâm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.