Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cha con Vương gia

Phiên bản Dịch · 1492 chữ

Mà người mang chính khí hạo nhiên, có thể nói là ma quỷ bất xâm.

Những vật tà ma tầm thường căn bản không có khả năng đến gần.

Cho nên đối với thỉnh cầu của Vương Ty Mạt, Tần Phong có chút ngoài ý muốn.

Vương Ty Mạt ngừng nói, sắp xếp lại ngôn từ, đứng dậy: “Anh bạn Tần, cậu chờ tôi một lát.”

Nói xong, Vương Ty Mạt liền rời đi bao sương, mấy phút sau, ôm đàn vào phòng.

Vào bao sương, đem đàn đặt xuống, hít một hơi thật sâu: “Anh bạn Tần, cậu nghe thử.”

Vừa nói xong, đôi tay già nhăn nhúm như rễ cây lướt trên dây đàn.

Khi âm thanh đầu tiên của tiếng đàn vang lên.

Tần Phong trực tiếp sững sờ.

Cả người lúc này đều choáng váng.

Đây là...

Ý cảnh!

Ý tượng!!

Chỉ qua vài tiếng đàn, Tần Phong đã đạt được khẳng định, trong tiếng đàn của Vương Ty Mạt chứa ý tượng vô cùng dày đặc.

Giống hệt thời điểm sư phụ hắn đánh đàn.

Lúc này, trong lòng Tần Phong đã hoàn toàn chấn động.

Một người bình thường, lại có thể tấu ra tiếng đàn tựa như ý cảnh, ý tượng của sư phụ.

Sao có thể không khiếp sợ?

Ước chừng mấy giây sau, Tần Phong mới phục hồi lại tinh thần.

Vương Ty Mạt cũng không đánh đàn bao lâu.

Rất nhanh liền kết thúc.

Lão nhìn sang Tần Phong: “Anh bạn Tần, cậu hiểu nỗi băn khoăn trong lòng tôi đi.”

Tần Phong nhìn Vương Ty Mạt, tinh khí thần trên người Vương Ty Mạt đang lâm vào một trạng thái vô cùng kỳ lạ.

Trạng thái này rất bình thường nếu đặt trên người một tu sĩ phong thuỷ, tựa như một vị tu sĩ phong thuỷ vừa tu luyện xong, tinh khí thần quanh thân bộc phát.

Lúc này, tinh thần của Vương Ty Mạt phấn chấn tột cùng, tựa như được ánh mặt trời rọi chiếu trên người, tỏa sáng cực kỳ.

Nhưng rõ ràng, Vương Ty Mạt không phải tu sĩ phong thuỷ, lão chỉ là người bình thường.

Một người bình thường lại gặp phải tình huống này, quả thực rất đáng thương.

Vương Ty Mạt nói tiếp: “Cả đời này của tôi, chưa từng thẹn với lòng. Cảnh giới này chính là đích đến mà tôi dùng một đời theo đuổi, nhưng khi đạt đến nó rồi, tôi lại không biết phải làm sao.”

“Anh bạn Tần, nói ra cậu đừng chê cười, con trai tôi thừa hưởng tính cách y hệt tôi, cương trực công chính, ghét ác như thù, tôi biết rõ tình huống của mình, từ khi tôi đạt tới cảnh giới này, mỗi lần đến gần con trai tôi, nó liền chóng mặt nhức đầu, thậm chí ngất xỉu.”

Nói đến đây, Vương Ty Mạt ngừng lại, nhìn thoáng qua Tần Phong.

“Tôi đã không gặp con trai mình suốt hai năm trời. Mấy năm qua, tôi vẫn luôn tìm kiếm các kỳ nhân dị sĩ, thầy pháp, tuy tìm được, nhưng vẫn không thay đổi được tình huống này. Anh bạn Tần, có cách nào giải quyết nỗi băn khoăn trong lòng lão già này không?”

Nghe vậy, Tần Phong không bình tĩnh nổi nữa.

Một nhà ra hai người lĩnh ngộ được ý cảnh, trước nay chưa từng có ai hưởng phúc phận này.

Theo cách nói trong phong thuỷ, một người bình thường, có thể lĩnh ngộ ra khí tràng ý tượng, hoặc ý cảnh thôi, có thể nói là phần mộ tổ tiên được trời thương đến bốc khói.

Nhưng Vương Ty Mạt và con trai lão đều đạt tới cảnh giới này, chưa kể khí tràng của người cha còn mạnh mẽ hơn người con.

Chỉ có thể nói là không số hưởng.

Thu lại suy nghĩ, Tần Phong nói: “Lão Vương, nếu hiện tại có thể, ông cứ gọi điện thoại cho con trai ông, bảo hắn đến đây một chút!”

“Bảo con trai tôi đến đây?” Vương Ty Mạt khó hiểu.

“Phải, tình huống của ông không khó nhằn gì, tôi có thể giải quyết dễ dàng.” Tần Phong bình tĩnh nói.

Đối với Tần Phong, tình huống này không hề khó giải.

Theo ý tứ vừa rồi của Vương Ty Mạt là muốn Tần Phong phong ấn lại khí tràng của lão.

Nhưng Tần Phong sao có thể làm thế?

Vốn dĩ muốn kết giao cùng Vương Ty Mạt là vì nhìn trúng cầm nghệ của đối phương.

Nếu phong ấn khí tràng ý tượng, ý cảnh, hiệu quả của tiếng đàn sẽ giảm mạnh, việc này đối với cảnh giới tu luyện của Tần Phong không tốt xíu nào.

Đương nhiên, Tần Phong cũng sẽ không phong ấn khí tràng của con trai lão Vương.

Dù sao người ta cũng là quan to một phương.

Phong ấn khí tràng, liền tương đương phong ấn vận khí của đối phương.

Loại chuyện này, không nói đến việc phong ấn được hay không, chỉ nói đến việc xử lý nhân quả sau khi phong ấn, đã khiến Tần Phong sứt đầu mẻ trán rồi.

“Được, anh bạn Tần, tôi đi gọi điện thoại ngay.” Vương Ty Mạt nghe Tần Phong nói, trong lòng tuy có chút mơ hồ, nhưng vẫn đồng ý làm theo.

Không phải lão mù quáng tín nhiệm Tần Phong.

Mà là thông qua quan sát kỹ càng mới đưa ra kết luận.

Thường nói gừng càng già càng cay.

Lời tuy thô nhưng thật.

Vương Ty Mạt vừa nhìn đã biết Tần Phong là người bất phàm.

Tuy không rõ nơi nào bất phàm, nhưng là một người lĩnh ngộ được ý tượng, cũng xem như trực giác nhạy bén hơn hẳn.

Đây cũng là lý do lão tin tưởng Tần Phong.

Chưa từng vì Tần Phong trẻ tuổi mà hoài nghi.

. . .

--- Truyện được dịch bởi Đô Quân Ngân Châm trên trang TruyenYY.

Vui lòng ghi rõ tên người dịch và nguồn khi mang truyện đi nơi khác. ---

. . .

Không lâu sau, cửa bao sương mở ra, một người đàn ông trung niên tiến vào, bề ngoài độ chừng 40, đây cũng chính là con trai Vương Ty Mạt.

Người đàn ông trung niên vừa vào cửa liền nhíu mày, đồng thời lúc này, Tần Phong có thể cảm giác rõ ràng, khí tràng của người đàn ông dần hỗn loạn.

Từ khoảnh khắc người trung niên bước chân vào cửa, biểu hiện đã rõ rệt.

Bởi vì, vào lúc đó, khí tràng trong cơ thể Vương Ty Mạt cũng tự động mạnh mẽ dần.

Hai người đều trở nên khó chịu.

“Đào, con qua đây!” Vương Ty Mạt mở miệng nói.

Đào là con trai của hắn, tên đầy đủ là Vương Đào.

Vương Đào nhìn cha mình, nhíu mày, cố nhịn khó chịu trong người: “Cha, có chuyện gì quan trọng nên mới gọi con đến đây phải không?”

Hai cha con đã không gặp mặt hơn một năm.

Mỗi lần nhớ nhau cũng chỉ gọi video nói chuyện.

Một năm qua, Vương Ty Mạt luôn cố gắng kìm nén bản thân, không cho mình gặp Vương Đào.

Bởi vì mỗi lần gặp nhau, Vương Đào đều trở nên rất khó chịu, nhẹ thì đầu váng mắt hoa, tinh thần sa sút mấy ngày, nặng thì trực tiếp hôn mê.

Hôm nay, Vương Đào đột nhiên bị cha gọi về, làm hắn ngỡ cha mình có chuyện gì vô cùng quan trọng muốn nói.

Cứ thế ngựa không ngừng vó chạy đến.

“Lại đây chào Tần đại sư một tiếng.” Vương Ty Mạt nói.

Vương Đào nghe vậy bèn nhìn sang Tần Phong, chần chờ đôi chút, vẫn nghe lời nói với Tần Phong: “Chào cậu, Tần đại sư.”

“Ừm.” Tần Phong gật đầu, ra hiệu Vương Đào ngồi xuống.

Cho dù gặp Vương Đào, người trung niên bằng tuổi cha mình, Tần Phong cũng không tỏ ra yếu thế, chẳng thèm để ý đến hắn là người đứng đầu một phương ở Tương Thị.

Đợi Vương Đào ngồi xuống, Tần Phong mới nói: “Lão Vương, con trai ông đã tới, vậy chúng ta liền nói vào chuyện chính.”

“Anh bạn Tần, cậu nói đi.” Vương Ty Mạt gật đầu.

“Lão Vương, lời thật mếch lòng, giải quyết vấn đề của ông không hề khó, nhưng quy củ trong giới, ông hẳn là biết.” Tần Phong vừa nói vừa móc ra một lá bùa.

Bùa trong tay hắn vừa lật, tức thì không cần lửa tự cháy.

Một cổ khí tràng dao động từ lá bùa phát ra, tạm thời ngăn cách khí tràng giữa Vương Ty Mạt và Vương Đào.

Cũng lúc này, cha con Vương gia đều cảm nhận rõ rệt biến hóa trong người.

Ánh mắt nhìn về phía Tần Phong dần thay đổi.

--- Hết Chương 26 ---

Bạn đang đọc Phong Thủy Đế Sư [Bản dịch] của Tinh Phẩm Hương Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐôQuânNgânChâm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.