Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân tướng

Tiểu thuyết gốc · 1656 chữ

“Grừ…” Tại một góc trống trải trong khu rừng, tiếng gầm gừ của dã thú là âm thanh duy nhất trong đêm yên tĩnh. Xung quanh, tiếng chim chóc, côn trùng thường ngày giờ đây cũng không thấy.

Một người áo đen đang bị đàn sói vây quanh, bốn phía là vô số ánh mắt sắc xanh lạnh lẽo.

Hắn nhíu chặt mày, tuy hắn võ công cao cường, nhưng một mình đối phó với cả đàn sói cũng không dễ dàng gì.

Nghĩ đến việc để cho mục tiêu trốn thoát, trong lòng hắn lúc này khó chịu. Mình vậy mà phán đoán sai lầm. Điều làm hắn càng khó chịu hơn là vì sao hắn lại bị đàn sói vây quanh, nhìn sắc của chúng hung tơn hơn bao giờ hết. Theo lẽ thông thường với sự nhạy bén của sói, sẽ không trêu chọc một kẻ như hắn.

Hừ lạnh một tiếng, bàn tay khẽ chuyển, hăn rút một con dao ngắn treo ở hông ra.

“Vụt…” Trong chớp mắt, con dao đã gâm sâu vào cổ của một con sói ở gần nhất. Tay hắn vẫn nắm chặt chuôi dao. "Xoẹt" máu tươi văng tung tóe, hắn rút mạnh con dao để lại một vết thương sâu hoắm. Sau đó chớp mắt hắn đã hướng về mục tiêu tiếp theo. Đàn sói lập tức trở nên càng phẫn nộ hơn, đồng loạt lao lên.

Chỉ có một con sói có thân hình to lớn đứng trên mõm đá cao gần đó, nó chăm chú nhìn vào tên người áo đen, ánh mắt linh động lướt qua những vị trí mà người áo đen để lộ ra sơ hở. Nó muốn một kích lấy mạng địch thủ.

Tiện tay rút con dao, xác một con sói ngã xuống. Lúc này, người áo đen cũng ngẫng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau. hắn biết muốn nhanh chóng thoát khỏi đàn sói này thì chỉ cần giết chết thủ lĩnh của bọn nó.

Hắn liếc nhìn xung quanh một vòng, trong bất giác, đã có khoảng mười xác sói nằm la liệt trên mặt đất, mùi máu tỏa ra cay nồng.

Hắn kiểm tra thân thể một chút, không có vết thương nào đáng ngại, nhưng hắn cũng đã thấm mệt, không thể trì hoãn thêm.

Nếu có người bình thường ở nơi này chắc chắn sẽ trợn mắt há hốc mồm, vì đây là cảnh tượng chỉ trong phim mới có mà thôi, con người còn có thể trở nên lợi hại như vậy sao.

Biết mình đang dần kiệt sức, người áo đen biết nếu không nhanh chóng thoát khỏi đây thì sớm muộn gì cũng bị vây công đến chết.

Trong lòng chợt động, hắn muốn ra đòn tuyệt sát. Ánh mắt hắn trở nên sắc bén, hắn thủ thế, hai tai hợp lại ngang hông, giống như một kiếm khách đang trong tư thế xuất kiếm vậy.

Hắn vung mạnh cánh tay. Bỗng lúc này một con sói từ đầu ẩn nấp trong bóng tối thừa cơ lao lên cắn một khẩu vào hông phải của hắn. Người áo đen bị bất ngờ nhưng động tác không vì vậy mà dừng lại, một ánh sáng bạc lóe lên,lao nhanh với tốc độ mà mắt thường khó thấy được.

“Bụp” - tiếng của thứ gì bị xé toạc ra, cả bầy sói yên tĩnh lại.

Con sói đầu đàn lúc này hai mắt ngưng đọng, nó vẫn còn sống nhưng tai trái của nó đã biến mất, máu đỏ từ vị trí đó chạy xuống, chảy xuống mắt, xuống miệng nó. Huyết tính của nó hoàn toàn bộc phát. Hai mắt nó dần dần chuyển sang màu đỏ, không những không tiến lên, mà còn lùi mình ẩn nấp vào trong u tối.

Người áo đen lúc này kinh hãi, hắn biết không phải con sói đầu đàn muốn chạy trốn, mà nó muốn từ trong bóng tối một kích lấy mạng hắn. Hắn không ngờ một đòn tất sát của mình thất bại, lại rước một phiền toái lớn hơn. Con sói vừa rồi tập kích hắn lúc này đã sớm nằm trong vũng máu.

Hắn biết hắn sắp phải đối mặt với một trận chiến sống còn rồi…

...

Lục Phong cùng Lục Linh sau một hồi nghỉ ngơi dưỡng sức cạnh gần suối. Bầu trời lúc này cũng đã hừng đông, khu rừng không còn cảm thấy lạnh lẽo, u tối nữa. Hiện bọn họ đang đi tìm một con đường có thể xuống núi. Nhưng điều làm bọn họ thất vọng là đã đi hai, ba hướng tất cả đều là vách núi cao vạn trượng.

Lục Phong khua tay dẹp tán lá sang hai bên. Trước mắt hắn sáng lên.

Nhìn xung quanh Lục Phong thở dài:

-Lại là vách núi.

Ánh mắt Lục Linh đầy thất vọng.

-Chẳng lẽ chỉ có một lỗi đi duy nhất hay sao.

Cô bé lí nhí nói.

Nếu không phải từ nhỏ bọn họ được cha mẹ cho rèn luyện căn cốt, để chuẩn bị cho việc học võ sau này thì lúc này đã sớm đi không nổi, gục ngã ở đâu đó rồi.

Lục Phong chỉ biết lắc đầu. Hăn xoay người nói

-Trước mắt tìm một chỗ có thể trú ẩn, bên ngoài chưa chắc đã an toàn, chúng ta tạm thời ở lại sơn cốc này lánh nạn đi.

Vừa dứt câu, hắn đột ngột dừng lại không di chuyển, cơ bắp cả người cứng đơ.

Lục Linh lúc này vẫn còn đang tiếc núi nhìn khoảng không ngoài vách núi, nhận thấy có điều kì quái. nàng hỏi:

-Anh, có chuy…

Vừa quay đầu, nàng đã hiểu vì sao Lục Phong lại đứng như trời trồng như vậy.

Trước mặt hai người, một hắc y nhân cả người là máu, trước ngực hắn có 3 vết cào sâu thấy cả xương sườn, khuôn mặt lúc này đã không còn bị che đậy. Một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn. Lục Linh ánh mắt hoảng loạn lẩm bẩm:

-Không thể nào, Chú Hắc Tử.

Thì ra là vậy. Lục Phong trong mắt xẹt qua một tia hiểu ra.

Cha hắn bị giết một cách dễ dàng như vậy, hẳn là cha không hề có suy nghĩ đề phòng người này, phải là người thân tín. Mà những người đêm nay đi cùng cha ra ngoài chỉ có một.

LÝ..HẮC..TỬ - Ánh mắt hắn lăng lệ, âm thanh rít qua kẽ răng.

Lý Hắc Tử là bạn tốt của cha, thay cha quản lí thế lực ngầm, dù sao cha hắn là người đứng đầu cả một thành phố, có dính liếu trực tiếp đến xã hội đen thì không hay cho lắm.

Trước nay Lý Hắc Tử được người nhà hắn đối xử rất tốt, hắn cũng thường xuyên đến nhà dùng bữa cùng gia đình, cha coi hắn như người thân. Nhưng không hiểu sao, lâu dần về sau, Lục Phong nhìn về ánh mắt của Lý Hắc Tử lại có chút cảm giác khó chịu. Hắn nhìn ra được tham vọng, rất lớn tham vọng.

-Thì ra người đã dự mưu từ sớm.

Lý Hắc Tử ánh mắt ngạc nhiên nhìn về Lục Phong. Trong lòng có chút tán thưởng – Không hổ là con trai của Lục Kình Thiên.

- Ngươi giết cha ta, hẳn là muốn đoạt quyền đi, cũng không cần đuổi cùng giết tận như thế chứ. – Lục Phong lạnh lùng nói.

Lý Hắc Tử nhìn Lục Phong nhàn nhạt trả lời:

-Giết các người chỉ là tiện tay. Giao linh thạch ra đây!!

Ồ?? Lục Phong bất đưa tay sờ vào viên đá đeo trên cổ, hắn nhíu mày. Đây là viên đá mà cha cho hai anh em bọn họ, chỉ có tác dụng tăng cường thể chất, tăng hiệu quả của việc tập luyện mà thôi.

Lục linh lúc này cũng rất ngạc nhiên, kìm chế xúc động muốn sờ vào viên đá đeo trên cổ bên trong lớp áo.

Lý Hắc Tử từng bước ép tới, muốn ra tay cướp đoạt linh thạch. Hai người bọn họ cũng bị bức lùi về phía vực sâu, lúc này chỉ bờ vực 1, 2 mét mà thôi.

Vào thời khắc này, sau lưng Lý Hắc Tử có một tiếng gầm gừ tức giận. Một vật màu đen từ trong bụi cây phóng vụt ra, mục tiêu Lý Hắc Tử.

-Vừa rồi đã cho ngươi một đao chí mạng, không ngờ ngươi vẫn còn sống.

Lý Hắc Tử phản ứng cũng không chậm. Hắn mượn lực đả lực, nắm lấy chi trước liền ném con sói về phía vách núi. Bất quá lần này không đơn giản như vậy. Con sói lúc này đã có ý muốn liều chết, bày đàn đều bị diệt sạch nó phải báo thù.

Trong lúc bị Lý Hắc Tử ném đi, nó đã cắn chặt lấy ống thay áo của hắn, nó tiếp thêm sức lực, uốn mình lao xuống vách núi.

Lý Hắc Tử biến sắc, hắn cùng con sói đầu đàn chiến đấu một đêm, đã sức cùng lực tẫn, không trở tay kịp liền bị một cỗ lực lượng khổng lồ kéo theo ném ra ngoài khoảng không.

Mà Lục Linh cùng Lục Phong lúc này đang đứng chắn hướng vách núi, bọn họ vội vàng tránh sang một bên nhưng đã chậm. Bờ vai Lục Linh bị cơ thể to lớn của hai bóng người va phải, lảo đảo ngã về sau hướng vách núi.

Lục Phong hoảng hốt cầm chặt tay em gái, nhưng hắn đã một ngày một đêm không chợp mắt, cơ thể cũng đã trống không, cầm cự được một lúc cũng liền bị sức nặng mang theo kéo xuống.

Bốn bóng người cứ thế biến mất khỏi mặt đất, trả lại yên tĩnh cho nơi này.

Bạn đang đọc Phong Tiên Ký sáng tác bởi Phanthinh106
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phanthinh106
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.