Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dị giới

Tiểu thuyết gốc · 2142 chữ

Bóng tối

-Ta… còn sống sao!

-Ta đang ở đâu!

Thế giới trong mắt Lục Phong toàn là bóng tối, dơ tay không thấy năm ngón. Hắn phiêu phù giữa hư không bất định, muốn tìm một nơi thoát ra.

Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh, phía sau thân ảnh là ánh sáng chói lóa làm cho thân ảnh kia càng mơ hồ. Hắn nheo mắt lại.

Tuy không nhìn được mặt mũi người kia, nhưng chỉ cần nhìn vào dáng người quen thuộc kia, hắn đã biết đó là ai

-Linh!!

Hắn mừng như như điên lao nhanh tới thân ảnh.

Nhưng rồi.

Khi hắn đến gần thì thân ảnh đó lại bị luồng sáng bao phủ lại. Ánh sáng lụi tàn mà thân ảnh cũng biến mất.

Lục Phong ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt. Lòng đau như cắt. Người thân duy nhất của hắn chứ như vậy mà tan biến..

Nóng!!

Hắn đột nhiên cảm thấy nóng bừng bừng, như là trong trong một cái lò nung. Từng tất da thịt bị thiêu đốt truyền lại cảm giác đau xót nhất là từ vị trí cánh tay phải.

Không biết đã qua bao lâu, Lục Phong mở bừng mắt.

Ánh sáng mặt trời mãnh liệt chiếu vào khiến hai mắt Lục Phong đau đớn.

Hắn nhắm chặt mắt lại, sau đó mi mắt hé mở, dần thích nghi với ánh sáng.

-Đây là sa mạc sao.

Lục Phong ngồi dậy, bàn tay đưa lên trán che ánh mặt trời mãnh liệt mà quan sát xung quanh.

Hắn thấy được toàn là cát. Nơi hắn đang ngồi là cát là phía xa chân trời xa kia cũng là cát.

Lục Phong không biết vì sao mình lại xuất hiện ở nơi này. Trong đầu hắn lúc này là một mớ hỗn độn.

Mình là cùng Linh ở trong hang động, sau đó....

Hắn lắc lắc đầu không nghĩ tiếp nữa. Việc cấp thiết bây giờ là cùng Linh tụ họp.

Lục Phong chậm rãi đứng dậy. Cát trên sa mạc rất nóng, hắn cảm giác được bỏng rát truyền lại từ hai lòng bàn chân. Lục Phong đau đớn đang đang đứng trên bếp nướng, hắn còn thỉnh thoảng ngửi được mùi thịt khét.

Nhìn về cánh tay phải của mình, vết thương cho hắn từng hồi cảm giác tê dại. Cánh tay bê bết máu không biết đã bị mặt trời sấy khô bao lâu, giờ khắc này đã đóng một lớp vảy dày, sần sùi nhìn rất đáng sợ.

Lục Phong lúc này cũng một lần nữa nhận ra sự thay đổi của mình. Hắn cảm thấy được sự đau đớn. Nhưng đau đớn này lại không khiến nội tâm hắn rung động.

Cảm nhận đau đớn, lạnh nhạt với đau đớn. Cứ như đang hắn đang chơi một trò chơi, đứng ở một góc nhìn bên ngoài mà điều khiển nhân vật chính mình vậy.

Lần thứ nhất Lục Phong có cảm giác này là khi đã cùng đường mạt lộ lúc bị Lý Hắc Tử truy sát.

Lục Phong biết bản thân mình từ nhỏ đã khác người nhưng cái cảm giác này thực sự rất kì quái, giống như mình đã quen với những tình huống giống như vậy, đã quen với những đau đớn giống như vậy.

Gạt bỏ những suy nghĩ hoang tưởng trong đầu.

Lục Phong bắt đầu bước đi về phía trước.

Ngay khi thân hình hắn vừa chuyển. Một vật nặng màu đen từ bên hông hắn rơi xuống.

Một thanh kim loại có hình dạng của một thanh đao nhưng kích thước rất nhỏ, dài khoảng chừng 20cm.

Lục Phong cúi xuống nhìn lại, sau đó lại nhặt lên đặt vào lòng bàn tay. Là hắn lúc vô tình đã mang theo nó bên người.

Nhìn về thanh đao mà hắn ngậm ngùi không thôi, nhớ về người cha quá cố, mẹ sống chết không rõ, còn có Linh…

Hắn có thể lạnh nhạt với sự đau đớn thể xác nhưng nỗi đau khi mất đi người thân sao hắn có thể không để trong lòng.

Gạt bỏ những suy nghĩ này, hắn một lần nữa đeo thanh đao bên thắt lưng.

Vấn đề cấp thiết nhất bây giờ là tìm được em gái, rời khỏi nơi này. Nếu hắn đã xuất hiện ở đây thì chắc hẳn em gái cũng ở không xa.

Lục Phong thầm tính toán vị trí của mình.

Đất nước của ta có tất cả ba sa mạc lớn, còn lại thì chỉ có những vùng mới bắt đầu sa mạc hóa chỉ có đường kính 1, 2 cây số không đáng lưu tâm. Nếu bây giờ ta đang ở….

Suy nghĩ của Lục Phong bị cắt đứt bởi hình ảnh ở trước mắt.

Tầm mắt hắn lúc này đang hướng xa xa về phía chân trời. Một vòng mặt trời đang dần nhô lên từ biển cát vàng.

-Mặt trời, sao bây giờ mới bắt đầu mọc. Vậy cái gì đang thiêu đốt cả phiến sa mạc này.

Lục Phong hoảng hốt, chịu đựng cơn đau từ hai mắt mà ngẩng đầu lên.

-Hai…Hai mặt trời.

Không thể nào!! Lục Phong không dám tin vào hai mắt của mình.

Điều này thật sự rất đáng sợ. Một thế giới khác sao. Ai có thể tin chứ?

Mọi suy tính của hắn cứ như vậy mà bị dập tắt.

Điều này có thể sao! Là thế giới của ta đã xảy ra vấn đề hay là ta… đang ở một thế giới khác.

Hắn nhất thời không thể tiếp nhận được chuyện hoang đường như thế này.

-Ta xuyên không rồi sao.

Hắn một lần nữa nhìn về phía mặt trời thứ hai đang dần nhô cao.

Mặc kệ, ta tước tiên tìm được Linh sau đó hẵn tính.

…….

Sa mạc mênh mông

-Phỉ thúc, người thật là lợi hại nha. Hung thú ở Phượng Hoàng sa mạc này có lẽ chỉ cần một đòn liền chết dưới tay người đi.

Một tên thanh niên dáng người cao ráo, cường tráng trạc 18, 19 tuổi hướng về đại hán bên cạnh, sắc mặt hưng phấn cười nói.

Người đàn ông cười nhạt đáp lời:

-Vừa rồi chỉ là con trùng sa mạc yếu nhất trong cấp hung thú, ngươi nên may mắn vì phiến sa mạc rộng lớn này đây không có cấp bậc cao hơn hung thú, cũng đừng quá mức tự tin như vậy, có ngày sẽ rước họa vào thân.

Tên thanh niên dạ vâng coi như đã nghe lời nhưng trong lòng lại thầm cho là không đúng. Phỉ thúc lợi hại như vậy, hung thú cũng một chém là chết vậy cấp bậc cao hơn không phải là chuyện hai, ba chém hay sao.

Phía sau hai người là hai chiếc xe được một loại động vật thân giống như là trâu kéo đi, bên trên là xác của con vật khá giống với rết.

Loài hung thú này cơ thể không bóng loáng mà thay vào đó là lớp vỏ sần sùi, màu gần giống với màu cát tạo lợi thế khi chúng ẩn nấp, vị trí miệng của nó có hai cái càng dài giúp chúng dễ dàng di chuyển trong mặt đất.

Hai chiếc xe kéo lớn như vậy mà chỉ chất vừa đủ hai con. Loại trùng sa mạc này rất khổng lồ, thân hình to lớn ngang bằng thân người, dài cũng hơn hai mét.

Xung quanh hai chiếc xe là đoàn hộ tống mười người. Những người này trang phục rất đơn giản. Không có vải vóc, hai vai đến nữa thân người được bao bọc trong lớp giáp xác của động vật, phía dưới là quần được may từ da thú.

Sắc mặt người nào người nấy mệt mỏi nhưng lại vui vẻ vì thu hoạch ngày hôm nay.

Đoàn người chậm rãi di chuyển trong hoang mạc.

-Linh…Linh ngươi ở đâu!

Một thanh âm yếu ớt từ đâu vang vọng tới.

Tên thanh niên ở đầu đoàn người đột nhiên dừng lại.

-Phỉ thúc người có nghe tiếng gì không!

Phỉ thúc bên cạnh gật gật đầu, nhưng phương hướng hắn nhìn lại khác với ánh nhìn người người thanh niên.

-Linh…

Âm thanh ngày càng gần

Xa xa trước mắt đoàn người xuất hiện một dáng người nhỏ bé, đang chống lấy một khúc cây không biết nhặt được từ đâu. Vừa đi vừa hét lớn.

-Hắn là đang hét cái gì vậy, sao ta nghe không hiểu.

Một trong những thanh niên phía sau hộ tống hai chiếc xe kéo lên tiếng.

-Mọi người yên lặng một chút.

Phỉ thúc phía trước ra hiệu cho mọi người giữ yên lặng, hắn nhìn về phương hướng cách bóng người kia không xa.

Một loạt âm thành sột soạt rất nhỏ bé truyền vào trong tai của hắn. Dựa vào kinh nghiệm bao năm săn bắt trên sa mạc hắn liền biết là có chuyện gì.

-Không tốt, mọi người mau tăng tốc.

Nói xong, Phỉ thúc dẫn dầu hướng đến người chống gậy kia phóng đi.

Lục Phong đã đi mấy giờ trong cái sa mạc này, hắn không thể nhìn thấy được thứ gì ngoài cát.Vừa rồi hắn may mắn tìm thấy một cây gỗ dùng để làm gậy mới giúp hắn đứng vững được tới giờ khắc này.

-Lin.h…

Âm thanh Lục Phong đứt quảng. Hắn đã kêu như vậy hàng giờ liền. Mà theo đó, hi vọng trong lòng hắn cũng dần tiêu tan.

Giờ khắc này hắn như cái xác không hồn bước đi trong sa mạc, miệng hắn không ngừng hô hoán theo bản năng. Mà lúc này hắn không biết nguy hiểm đã đến gần.

-“Rít”

Tiếng rít sắc bén cùng với thanh âm cát bị đào lên.

Một đàn kiến không lồ cao hơn nữa mét chừng mười con vây quanh Lục Phong.

Một con trong đó không chần chừ mà vươn chi trước bén nhọn lên đâm tới. Nó muốn một kích liền đâm xuyên qua sinh vật nhỏ bé trước mắt này.

*Phập

Một lưỡi rìu không biết từ đâu bay đến cắt phăng đi đầu của nó, máu tươi màu vàng vung vãi khắp mặt đất. Cái chân dơ cao lên cũng vô lực mà rơi xuống.

-Giết!

Phỉ thúc dẫn đầu cùng đoàn người nhanh chóng lao lên muốn cứu mạng đứa trẻ kia.

Con kiến sa mạc khác thấy có người nhiều người đến, móng vuốt nhanh như mũi mâu đâm thẳng vào trán của Lục Phong.

Ánh mắt Lục Phong lúc này chết lặng, hắn như không nhận thức được mọi thứ đang diễn ra xung quanh nữa. Miệng không ngừng lẩm bẩm “Linh…Linh”.

Con kiến thấy người trước mặt không né tránh cũng đã nắm chắc con mồi này sẽ chết trong tay của mình.

Nhưng khi vuốt sắt nhọn đâm vào trong cơ thể nhỏ bé kia, nó không cảm nhận được cảm giác đâm vào máu thịt quen thuộc mà như là một kích vào khoảng không.

-Thằng nhãi này bị ngu hay sao mà không né không tránh vậy.

Thanh niên bên cạnh Lục Phỉ gào lên, hắn không ngờ lại là người có tốc độ nhanh nhất. Trong suýt soát kéo được Lục phong thoát khỏi vuốt sắt của còn kiến sa mạc.

-Giết!!

Phỉ thúc một lẫn nữa hét lớn, mà hắn lúc này cũng đến trước mặt một con kiến sa mạc. Một rìu chém xuống.

Như là chiến thần, từng còn từng còn kiến chết dưới lưỡi rìu của ông ta. Mà những người hộ tống xe kéo cũng không rãnh rỗi.

Từng người lấy ra vũ khí của mình mà chiến đấu với những con kiến sa mạc khác. Rất nhanh mười mấy con kiến đều đã để lại thể xác mà chầu trời.

Phỉ thúc chiến ý vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, đến gần người thanh niên đang ôm Lục Phong uy nghiêm hỏi

-Nó không sao chứ?

-Không bị bầy kiến gây ra thương tích, nhưng mà tình hình cũng rất nguy kịch, là những vết thương có từ trước.

Thanh niên mau chóng kiểm ra rồi trả lời.

Lục Phong lúc này cũng lấy lại được chút ý thức. Hắn khàn khàn hỏi:

-Có..thấy, một,, cô ..bé…

Giọng hắn đứt quảng, khàn đặc khó nghe vô cùng.

Hắn đang nói là ngôn ngữ gì vậy, chúng ta nghe đều không hiểu. Đám người xung quanh rì rầm.

Mà bọn họ khi nhìn vào cánh tay của Lục Phong đều phải hít một hơi thật sâu.

-Đứa trẻ này, là bị lột da sao.

Phỉ thúc lúc này lên tiếng dứt khoác.

-Thu thập xác kiến, mang hắn về làng.

Bạn đang đọc Phong Tiên Ký sáng tác bởi Phanthinh106

Truyện Phong Tiên Ký tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phanthinh106
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.