Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Kiếm Vô Danh

Tiểu thuyết gốc · 2095 chữ

Rất lâu về trước ở Kiếm Tông...

"Sư phụ! Kiếm là gì vậy ạ?"

"Anh Danh à! Kiếm là tâm. Tâm là kiếm. Tâm hữu hợp pháp, kiếm vô vi."

"Nói vậy nghĩa là không cần cầm kiếm trên tay, chỉ cần kiếm trong tâm là đủ. Có đúng vậy không sư phụ?"

"Ngươi tu luyện kiếm đạo đến mức thượng thừa, sẽ không còn cần kiếm, tay ngắt ngọn cỏ cũng thành kiếm, ý động vạn vật thành kiếm chiêu."

"Sư phụ! Sau khi kiếm ở trong tâm thì còn cảnh giới nào cao hơn không?".

"Kiếm ở trong tâm theo đó tâm kiếm hợp nhất, người là kiếm, kiếm là người. Đây chính là cảnh giới Thiên Kiếm".

"Cảnh giới Thiên Kiếm ư? Đệ tử chưa từng nghe qua có cảnh giới này".

"Vi sư nỗ lực một đời mới có thể tiếp cận được lòng dạ của Thiên Kiếm. Kiếm đạo mênh mông quả là vô cùng vô tận".

... Đó là toàn bộ những lời tâm huyết nhất của ân sư khi còn sống đã nói với ông ta, đến bây giờ những lời đó vẫn luôn còn được ghi nhớ trong đầu của người ấy.

Trên cõi đời này luôn có hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi "thế nào, vì sao" được đặt ra.

Đã có người hỏi thì tất sẽ có người trả lời, duy chỉ có một điều là có trả lời chính xác hay không mà thôi.

Người...

Một chữ chỉ có vài nét, tuy chỉ là một chữ vô cùng đơn giản, nhưng cũng là một chữ mang nhiều buồn đau nhất.

Nơi này là nơi thể hiện rõ nhất sinh lão bệnh tử, bần cùng ti tiện, cơm ăn không đủ no, áo mặc chẳng đủ ấm.

Trong nhân gian, ở đâu có người là ở đó tràn ngập những đau khổ.

Những nỗi khổ trong thế gian nhiều không đếm xuể.

Đặc biệt là ở nơi sinh ra sự đau khổ cùng cực, sự đau đớn của xác thịt, là nơi hội tụ của mọi tội ác man rợ trên đời.

Đó là nhà lao.

Nếu như tội ác sinh ra trên đời, thì nhà lao chính là nơi giam giữ những kẻ thân mang tội ác.

Kẻ gây tội ác thì phải chịu đền tội, chính vì vậy nhà lao xây dựng lên để trừng phạt những kẻ phạm tội.

Nhà lao ở châu huyện, hay nhà lao ở kinh thành, tuy là to nhỏ khác nhau nhưng đều là nơi khiến cho người ta phải khiếp sợ.

Thiên lao cao lớn hiên ngang với hai cánh cửa sắt dựng đứng lạnh lùng tàn nhẫn, họa tiết hoa văn trên cửa khô cứng, cửa làm bằng thiết sừng sững vút tầm mắt làm người ta cảm tưởng khi bước vào trong, thì sẽ không còn cơ hội để quay trở ra được nữa.

Đằng sau hai cánh cửa tỏa ra mùi chết tróc giống như lối dẫn vào địa ngục ấy, có hai hành lang kéo dài hun hút. Càng sâu vào bên trong thì càng lạnh lẽo đáng sợ.

Giống như khi xuống 18 tầng địa ngục vậy, càng đi sâu xuống các tầng phía dưới, mọi sự dày vò hành hạ sẽ càng kinh khủng khiếp hơn những tầng phía trên đầu rất nhiều.

Đằng sau hai hành lang đó có chứa thứ gì thì không ai biết, có thể là có một lối nào đó thông xuống địa ngục. Vậy thì có ai muốn xuống địa ngục để khám phá 18 tầng chết tróc chứ.

Không ai biết cuối hành lang sâu thẳm đó thông đến đâu, chỉ biết thi thoảng vẫn có tiếng kêu khóc văng vẳng theo gió bay ra.

Sự lãnh lẽo kinh tịch ấy tỏa ra khiến mỗi người khi bước vào đây đều hoảng sợ, duy chỉ có một căn phòng là không lạnh như thế.

Ánh nến lay lắt tỏa ra xuyên qua những song sắt cứng chắc, đan xen nhau tầng tầng lớp lớp. Kỳ lạ là từ gian phòng này lại phát ra những tia sáng ấm áp, làm đẩy lùi cái bóng tối cùng cái lạnh lẽo trong Thiên Lao tịch mịch này.

Sau song sắt đó có thứ gì mà làm cho bóng tối cũng phải lùi lại đến khiêm nhường như thế.

Trong đó có một thanh kiếm.

Dường như không phải.

Trong đó chính xác là có một người.

Ông ta là kiếm, kiếm chính là ông ta.

Trên đời thực tồn tại một người như kiếm, tâm là kiếm thì chỉ có duy nhất người ấy mà thôi.

Thiên Kiếm Vô Danh.

Người khi mới sinh ra và cất tiếng khóc chào đời, cha mẹ đứa trẻ sẽ đặt cho nó một cái tên. Cái tên này sẽ theo hài tử đó đến hết cả cuộc đời, tên để có cái người ta gọi nó, để người ta nhắc đến và nhớ đến nó, để sau khi dương thọ hết con cháu còn dựa vào đó để đặt bài vị thờ cúng.

Vậy thì người mà không có tên thì đó có lẽ là người mang đầy sự bất hạnh.

Ông ta tên là Vô Danh, đó có phải thực sự là một cái tên.

Là một cái tên, nhưng là một cái tên không có ý nghĩa.

Bởi vì ngay đến ông ta cũng không nhớ mình tên là gì nữa.

Cuộc đời ông ta là những ngày tháng bi ai, thắng bại vinh nhục, sinh tử ái ố đều đã trải qua không ít.

Bằng chứng rõ ràng nhất chính là mái tóc đã điểm sương, những sợi đen, sợi trắng bay lất phất hòa quyện với nhau. Giống như đang tượng trưng cho cuộc đời vinh quang nhưng đầy bi thống của ông ta.

Ánh nến hiu hắt đang chiếu vào khuôn mặt của một người, ông ta vẫn được gọi với bốn chữ mà mọi võ giả đều ao ước đạt đến.

Thần thoại võ lâm.

Vị thần thoại có cái tên đặc biệt Vô Danh này tuy đang bị giam giữ trong Thiên lao, nhưng cửa của phòng giam này lại không khóa. Ngược lại còn được mở rất rộng.

Thật kỳ lạ, vì sao phòng giam giữ phạm nhân mà lại không chốt giữ.

Bởi vì cai ngục cũng biết rằng tường đồng vách sắt của thiên lao này, vốn không đủ khả năng để giam giữ ông ta.

Ông ta nếu không muốn ở đây thì đã không vào nơi này. Và ông ta muốn rời đi chắc chắn cũng chẳng có ai đủ sức để ngăn cản.

Trong căn phòng giam yên tĩnh này, chỉ có kê vẻn vẹn một chiếc bàn, kế bên chiếc bàn bằng gỗ đơn giản kia, cũng được kê một chiếc ghế ngay ngắn. Trên bàn có bố trí sẵn một ấm trà, bên cạnh ấm trà thì đương nhiên là có một đôi ly dùng để đựng nước trà rồi.

Ngay đến đồ vật còn có đôi có cặp, giống như con người cũng phải có vợ có chồng vậy.

Ông ta cũng từng có vợ, một người vợ ông ta hết mực yêu thương, nhưng rồi một ngày nàng ấy tự dưng bị người ta hại chết.

Vô Danh khi tìm ra thi thể nàng, tìm hoài vẫn không tìm ra được manh mối của tên hung thủ. Phẫn uất vì nỗi đau cùng cực ấy, ông sáng tạo ra một chiêu "Bi Thống Mạc Danh". Chính chiêu kiếm mang theo bi thống của kẻ mang nỗi đau không có tên này, đã góp phần đưa Vô Danh lên đỉnh cao của kiếm đạo.

Có câu "lầu cao vốn cô tịch" kẻ vô địch thì phải chịu kiếp sống cô đơn. Trên đời không cái gì có được mà không phải trả giá, không phải đánh đổi cả.

Hoàng Ảnh năm xưa chẳng phải vì danh xưng Đông Doanh Đệ Nhất Đao, mà phải hy sinh gia đình sự nghiệp đấy sao.

Vô Danh cũng vậy vì "Thiên Kiếm" mà ông cũng phải mất đi hiền thê yêu dấu.

Đó chưa phải là điều đau buồn bi thống nhất trong đời ông ta.

Vì còn một thứ nữa khiến ông ta day dứt, hối tiếc vì phải đánh đổi, trên con đường kiếm đạo của mình.

Đó là tình huynh đệ.

Người nghĩa huynh ấy là người từng có một thời, hai người cùng mang chung một họ.

Họ Mộ.

Mộ Ứng Hùng và Mộ Anh Danh hai con người khác dòng máu, nhưng cùng mang trung một họ.

Nếu Kiếm Thần là duyên phận sư đồ thì Mộ Ứng Hùng chính là huynh đệ tình như thủ túc.

Hai mối lương duyên quý trọng nhất trong cuộc đời Vô Danh, lại chính là hai nỗi bi ai làm ông khổ tâm nhất.

Kiếm Thần là ái đồ đầu tiên được vô Danh toàn lực bồi dưỡng, hy vọng hắn sẽ tỏa sáng như ánh bình minh, ấm áp nhưng không chói lóa.

Nhưng đến cuối cùng, đồ nhi thân thiết nhất lại vung kiếm sát sư.

Bi ai thay cho một người thầy tận tâm.

Nhiều khi không phải cứ hết lòng tận tâm với một việc gì đó là có thể nhận lại được những điều mà mình mong muốn, nhất đâu là với một người thì quả thật càng khó nắm bắt, càng khó để sắp đặt. Bởi vì người không phải là một cái cây, muốn uốn nắn như thế nào cũng được.

Nếu nói sự ảnh hưởng lớn nhất trong đời Vô Danh thì chính là từ người sư huynh Mộ Ứng Hùng.

Anh Hùng Kiếm có hai thanh nhưng chỉ có thể tồn tại một thanh duy nhất.

Thiên Kiếm cũng vậy chỉ xứng đáng dành cho một người.

Đó là vận mệnh.

Đã là vận mệnh thì không thể nào, hay làm cách nào để trốn tránh điều đó.

Đã không thể trốn tránh thì chỉ còn cách đối diện mà thôi.

Sau bao năm biệt tích, Mộ Ứng Hùng bỗng dưng xuất hiện, thay vì huynh đệ trùng phùng hoan hỉ lâm môn. Thì người nghĩa huynh này trở về lại mang theo một trận chiến.

Trận chiến định mệnh.

Trên Kiếm Phong hai người thuận theo vận mệnh quyết chiến, trận chiến không thù oán, không danh vọng, đơn giản chỉ là vì số mệnh mà thôi.

Một trận quyết chiến giữa hai huynh đệ nghĩa nặng tình thâm, họ chiến đâu không phải vì danh vọng, càng không phải vì sang hèn, mà chỉ có một mục đích duy nhất đó là truy cầu cảnh giới cao nhất trong Kiếm Đạo.

Cuối cùng họ đã làm được, Thiên Kiếm và Tuyệt Kiếm đối quyết, hai bậc thầy kiếm đạo lừng danh thiên hạ, trận chiến của họ có thể xem là trăm năm có một, đủ sức đột phá mọi quy tắc thường thấy từ trước đến nay trong đạo dùng kiếm.

Những nỗ lực quên thân của hai người cũng đã được đền đáp, khi cả hai sử ra kiếm chiêu mạnh nhất, dùng chiến ý đốc thúc lên cao nhất, uy lực cắt phá hư không đã mở ra một thế giới quan mới trong kiếm đạo đó là Vô Cực Kiếm Giới.

Một đời luyện kiếm của Thiên Kiếm và Tuyệt Kiếm đã không uổng phí, hai người họ đã đặt chân vào bên trong Kiếm Giới điều mà kiếm thủ thiên hạ bao đời nay không làm được. Đã ứng với mục đích trận kiếm quyết long trời lở đất của bọn họ, mở ra được một tư tưởng mới, cảnh giới mới trong kiếm đạo giang hồ.

Tuy nhiên điều mà Vô Danh vạn lần không muốn nghĩ tới nhất, không muốn điều đó xảy ra. Thì lại chẳng thể nào tránh khỏi, dù biết trước nhưng vẫn không thể nào không đau lòng, không thể nào không bi thương.

Cuộc chiến nào cũng phải có mất mát đau thương, không ngờ bao nhiêu năm Vô Danh mới gặp lại được nghĩa huynh Mộ Ứng Hùng.

Không ngờ lần gặp này cũng là lần cuối. Tình huynh đệ nhiều năm sâu nặng, cuối cùng vì một trận chiến mà phải chia xa. Vô Danh lại phải một lần nữa trong đời tự mình tiễn biệt một người thân yêu về bên kia thế giới.

Âu đây cũng là số mệnh của Vô Danh.

Số mệnh của Thiên Kiếm.

Bạn đang đọc Phong Vân Quyển 4 sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 967

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.