Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ỷ Thiên Xuất Thế Thùy Dữ Tranh Phong

Tiểu thuyết gốc · 2122 chữ

Một ông lái đò đang trở rất nhiều khách qua sông. Trên thuyền người giàu cũng có, người nghèo cũng có. Kẻ thì làm quan sai, người thì là dân thường, tuy nghề nghiệp, địa vị, thân phận khác nhau, nhưng tóm lại họ đều vì muốn qua sông mà ở trên con thuyền này.

Nước sông chảy suôi giống như đời người cứ trôi mãi, trôi mãi mà không quay ngược lại được. Lòng người có lúc tĩnh lặng, cũng có lúc nổi phong ba. Dòng sông khi thì êm ả, cũng có khi lại dậy sóng.

Con thuyền đang giữa sông thì tiết trời u ám sóng dữ nổi lên, có nguy cơ sẽ làm lật thuyền. Sóng to gió lớn khiến nhiều người hoảng sợ, cố gắng niệm Bồ Tát Quán Thế Âm để nhờ ngài cứu cho tai qua nạn khỏi.

Ông trèo đò thấy vậy liền nói: "Tất cả các vị hãy bình tĩnh, ai ngồi chỗ nào thì ngồi yên chỗ đó".

Rồi ông nói tiếp: "Đò khẳm mà trở thêm nhiều Phật và Bồ Tát quá, coi chừng chìm đó bà con ơi".

Rồi sau đó con thuyền có an toàn qua sông hay không.

Thuyền đã vượt qua được sóng to gió lớn.

Nhưng có phải do Phật tổ hay Quán Thế Âm giúp đỡ hay không.

Dĩ nhiên là không phải như vậy rồi, chẳng có thần phật nào cứu giúp cả. Mà tất cả là dựa vào kinh nghiệm lái đò lâu năm, cùng tay trèo vững vàng của ông lão lái đò mà bình an thôi.

Đó chỉ là một câu truyện ngụ ngôn được người ta kể lại như vậy.

Nhưng sâu trong câu truyện ngụ ngôn này, lại ẩn chứa rất nhiều dụng ý.

Trong đó phản ánh tâm lý yếu đuối, sợ hãi hay ỷ vào Phật và Bồ Tát của tất cả những người trên đò. Khi bình thường thì không lo niệm phật, tu tâm Bồ Tát, đến khi gặp nạn mới cầu cứu van xin.

Tâm lý đó phổ biến khắp mọi nơi trong hồng trần, bởi lúc bình thường thì chẳng ai nghĩ đến chuyện tu hành, đến khi có chuyện không may xảy đến với mình, người ta mới vào chùa lễ lạc, khấn vái, cầu xin các Ngài phù hộ cho tai qua nạn khỏi.

Những người yếu đuối, thường có tâm lý ỷ lại hay thần thánh hóa chư Phật, Bồ Tát rồi sùng bái như những bậc siêu nhiên, quyền uy tối thượng, có khả năng ban phước hay giáng họa cho con người.

Nên họ lúc nào cũng trông mong các Ngài ra tay cứu giúp, mà họ không biết rằng chính mình là chủ nhân của bao điều họa phúc.

Nếu nói theo đúng nghĩa của nó, đạo Phật không phải là một tôn giáo mà là một phương pháp chuyển hóa, nhằm giúp mọi người phá tan si mê tối tăm, mờ mịt đang che lấp tâm Phật thanh tịnh sáng suốt của mình.

Nhưng con người luôn mang trong mình tính ỷ lại, trẻ con ỷ lại vào cha mẹ, phụ nữ ỷ lại vào đàn ông, học trò ỷ lại vào thầy giáo.

Vậy thì...

Một kiếm khách ỷ lại vào điều gì?

Nhất Kiếm Bình Thiên

Mặc Cảm Bất Tòng

Ỷ Thiên Xuất Thế

Thùy Dữ Tranh Phong

Ý của bốn câu này là một thanh kiếm bình định thiên hạ, không ai là không nghe qua, Ỷ Thiên nay đã hiện thế, thì lấy gì cùng nó tranh phong.

Bốn câu mang đầy ngạo khí này được khắc trên một phiến đá lớn, trước cửa của Bá Gia Sơn Trang.

Mục đích chỉ để người qua đường nhìn thấy, biết được ở đây là nơi nào.

Nghe đồn trang chủ Bá Gia là Bá Nhất, do cơ duyên tìm được thanh bảo kiếm của tiên tổ là Ỷ Thiên Kiếm.

Kiếm này mang sức mạnh của trời, sắc bén vô song, có thể chém sắt như chém bùn, đủ sức đoạn thạch phân kim trong nháy mắt.

Bá Gia Sơn Trang thành lập cũng đã lâu, từ trước đó cũng không mấy nổi danh trên giang hồ. Nhưng từ khi Bá Nhất trang chủ tìm ra thanh Ỷ Thiên Kiếm, dựa vào uy lực của bảo kiếm, Bá trang chủ đã đánh bại nhiều cao thủ, đưa Bá gia lên thành môn phái mới có tiếng trong bắc võ lâm.

Từ khi Bất Diệt Lam Môn do môn chủ Lam Vũ không còn chấp chưởng đã trở nên tàn lụi, Võ Thiên Hạ chủ của Võ Gia Thiên Hạ, bị thuộc hạ phản bội giết chết nên gia môn này cũng suy tàn.

Dịch Thiên Đô Phường đang là thế lực hùng mạnh, nhưng chủ nhân Dịch Phong dùng hỏa công liều chết cùng Liên Thành Chí, mà tự tay hủy bỏ toàn bộ cơ nghiệp đô phường, do y một tay dựng nên.

Cự Kình Bang là môn phái hùng cứ trên biển, tuy không còn được khí thế hùng phong như thời hoàng kim do Thất Hải Long Vương cầm đầu. Nhưng con trai ông ta Long Mãnh vẫn con duy trì được phần nào uy danh bang hội. Đến khi Long Mãnh bị Tuyệt Tâm giết chết ở Mộ Danh Chân, bang hội này ngày càng suy yếu nhưng vẫn chưa tàn lụi, trên giang hồ vẫn còn một chút vị thế nhất định.

Xét các thế lực bang hội hùng mạnh trong võ lâm thì còn có Đồng Minh Hội, tuy không có minh chủ Bộ Thiên, nhưng đã lập minh chủ mới thế lực không bằng trước đây, song vẫn là môn phái lực lượng đông đảo.

Mạnh mẽ nhất đương kim võ lâm chính là Kinh Vân Đạo, của môn chủ Bộ Kinh Vân và Thần Phong Minh, do minh chủ Nhiếp Phong đứng đầu.

Bá Gia Sơn Trang thời gian trước, trang chủ Bá Nhất khiêu chiến môn chủ Thắng Nhất Đao của Thắng Đao Môn. Ông ta đã dùng thanh bảo kiếm được cho là báu vật tổ truyền, Ỷ Thiên Kiếm dễ dàng chém đứt Cự Lăng Đao của Thắng Nhất Đao, dành chiến thắng về cho Bá Nhất.

Nói về tiếng tăm trên trên võ lâm thì Thắng Đao Môn cũng một môn phái lớn. Thực lực cũng có thể xem là gần ngang với Bất Diệt Lam Môn trước đây.

Nhưng Bá Nhất có thể đánh bại Thắng Nhất Đao thì cũng có thể xem là có bản lĩnh.

Người này luôn cho rằng kiếm thủ tầm cỡ, thì cũng phải sở hữu một thanh kiếm có giá trị tương đương.

Giống như nhìn quần áo mặc trên người sang trọng, thì đủ biết người đó là kẻ giàu có lắm tiền.

Bá Nhất cho rằng kiếm thủ lâm trận, người nào có bảo kiếm tốt hơn chính là ý nghĩa cốt lõi để dành chiến thắng.

Kể từ khi dương kiếm lập danh, hầu hết các kiếm thủ khi giao đấu với Bá Nhất đều thất bại, bởi vì Ỷ Thiên Kiếm quá sắc bén.

Thân kiếm màu vàng thể hiện bá khí vương giả, lưỡi kiếm được thiết kế với kích thước vừa vặn nhất, đủ thấy người rèn ra nó cũng là một người vô cùng tỉ mỉ.

Từ khi sở hữu nó dựa vào sức mạnh của kiếm này, Bá Nhất liên tiếp dành chiến thắng, danh tiếng không ngừng tăng cao, y cũng có dã tâm đưa Bá Gia Sơn Trang lên thành một môn phái tiếng tăm giang hồ.

Người sống trong giang hồ ai cũng đều có dã tâm.

Muốn có dã tâm thì trước hết phải có mục đích, chính là điểm đến. Điểm đến này là đỉnh cao chúng ta muốn chinh phục.

Nhưng cuộc đời đâu phải chỉ có một đỉnh cao, điểm đến là những chuỗi đỉnh cao nối tiếp nhau.

Không có đỉnh cao cuối cùng.

Không có đỉnh cao cao nhất.

Do đó điểm đến đấy không phải là cái bất biến, cái đứng yên bất động, cái cố định.

Ai bằng lòng với điểm đến cố định sẽ thấy chân núi là đỉnh cao, bằng lòng với những điểm đến mà ta đã đạt được, chính là mãn nguyện ngắm cảnh ở nơi đỉnh cao "còn rất thấp" của cuộc đời.

Bá Nhất không muốn dừng ở một điểm đến, hắn muốn chinh phục nhiều điểm đến cao hơn nữa.

Nhưng nếu như chỉ dựa vào sức mạnh của một mình hắn thì không thể nào làm nổi.

Hắn phải cần đông người giúp hắn, chính xác là hắn phải củng cố một thế lực hùng mạnh. Giống như Hùng Bá năm xưa đã làm, khi lập nên THIÊN HẠ HỘI.

Để thực hiện dã tâm của mình, hắn phải thu nhận thêm nhiều người nữa, với danh nghĩa thu nhận đệ tử.

Buổi chiều hoàng hôn bao chùm một màu đỏ sẫm, nơi này được gọi là Tàn Dương Thôn, bởi vì đứng ở đây ngắm ánh tàn dương trong buổi chiều tà, sẽ thấy kỳ quan thiên nhiên đẹp mê hồn, làm dừng chân lữ khách dặm trường.

Mặt trời núp sau những đám mây, chỉ le lói những tia sáng yếu ớt, kết thúc một ngày dài chói chang, chuẩn bị cho màn đêm sắp sửa ập tới.

Trong tiếng gió chiều man mác, lay động hàng liễu rủ bên đường, có tiếng binh khí cất lên đâu đây.

"Keng keng"

Thì ra đó là âm thanh của hai thanh kiếm va chạm vào nhau tạo ra. Chỗ kiếm chiêu giao kích tạo nên những đốm ngân quang lấp lánh.

Dưới ánh tịch dương mờ ảo và đầy mê hoặc này có hai thanh niên đang tỉ kiếm với nhau.

- A Thất! Xem ngũ thức kiếm của ta.

Kiếm chiêu từ tay chàng trai này đầy quyết tâm và tự tin. Người trẻ làm gì cũng đều nhiệt huyết như vậy.

- A Ngũ! Ta cũng cho huynh thấy kiếm nghệ của ta.

Hai thanh niên, hai chiến ý, hai chiêu thức nhưng mấu chốt thắng thua lại là ở binh khí.

Ngay lúc hai người dồn sức xuất ra một chiêu định thắng bại, nhưng kiếm vừa chạm nhau thì kiếm của A Ngũ bị gãy làm đôi.

Tuy kiếm bị hư hại nhưng chiến ý và đấu tâm của A Ngũ vẫn chưa dừng, bằng đoạn kiếm gãy trong tay, chàng vẫn cố đi hết đường kiếm.

- Dừng tay! A Ngũ cậu thua rồi.

Giọng nói cất lên mang một thứ quyền uy, đủ sức ảnh hưởng làm người khác phải vâng theo.

- Bá gia! Kiếm chiêu của tôi còn chưa đi hết tôi thua không cam tâm.

Chàng trai có tên A Ngũ tuy dừng tay theo lời nói của người kia, nhưng trong lòng không phục.

Theo ánh mắt của A Ngũ thì cách đó khoảng hơn mười trượng, trong một tửu quán có một người ngồi đó, người này tay nâng chén trà ngang miệng còn bốc khói nghi ngút. Đưa ánh mắt nhìn A Ngũ một cách đầy miệt thị. Phía sau y là hai hàng tráng binh, hùng dũng oai phong.

- Tiểu tử! Cậu nghĩ mà xem, khi nãy hai ngươi trạng thái thập túc giao đấu. Kiếm trong tay cậu đã dốc toàn lực còn không thắng nổi A Thất. Nay kiếm đã gãy, nghĩa là cậu đã thua thiệt về mặt binh khí, lấy gì để đánh thắng người ta.

Lời Bá gia nói cũng không phải không đúng, tuy không chịu thua, nhưng A Ngũ cũng không giám khẳng định mình đi hết chiêu vừa rồi là có thể chuyển bại thành thắng.

Cảm giác lòng muốn nói, nhưng miệng lại không thể nói, A Ngũ đành ngậm ngùi cúi đầu chịu thua.

- Bá Gia Sơn Trang ta chiêu mộ hồng nhân, cần những người có bản lĩnh, kẻ ra nhập cứ có binh khí tốt là được trọng dụng. A Thất từ nay cậu đã là người của Bá Nhất ta.

Thì ra người này chính là Ỷ Thiên Nhất Kiếm Bá Nhất, mới nổi danh trên giang hồ dạo gần đây.

Vì muốn phất chương thế lực, mỗi buổi chiều ông ta cùng thuộc hạ đều đến Tàn Dương Thôn chiêu mộ kiếm thủ.

A Thất và A Ngũ là con cháu của hai danh gia lớn trong vùng, vì ngưỡng mộ uy danh của Bá Nhất, mà đến tỉ kiếm xin nhập.

Đáng tiếc kiếm của A Ngũ kém hơn, nửa chừng bị gãy làm chủ nhân của nó cũng bị liên lụy.

Bạn đang đọc Phong Vân Quyển 4 sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 204

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.