Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khiêu Chiến Thiên Kiếm Vô Danh

Tiểu thuyết gốc · 2057 chữ

Tiếng nói lanh lảnh của Kiếm Thần ngày xưa như văng vẳng đâu đó trong Trúc Kiếm Lâm này. Thì ra tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là một mảnh ký ức còn lưu lại trong tâm trí Vô Danh điều mà từ lâu ông vẫn khắc ghi sâu trong lòng của mình.

Ôi cảnh vật vẫn thế, rừng trúc còn đó, cây trúc vẫn tốt, lá trúc vẫn tươi, nhưng người thì đã đi xa rồi. Kiếm Thần đã không còn trên cõi đời này nữa, việc đã trôi qua mấy mươi năm, nhưng trong tâm trí Vô Danh như vẫn còn đây, vẫn như ngày hôm qua.

Ông đã từng coi nó như con, mà thật ra Vô Danh vốn không có con, từ lâu trong lòng ông đã thực sự coi nó như là con của mình vậy

Người ta vẫn nói "khác máu thì tanh lòng" câu này có thể đúng với rất nhiều người, nhưng có lẽ với hắc y hán tử này thì không.

Ông tận tâm bồi dưỡng nó, từ lâu danh phận sư đồ vốn chỉ là trên danh nghĩa. Kỳ thực Vô Danh luôn coi Kiếm Thần như người thân duy nhất của ông ta.

Ông yêu quý nó còn hơn cả nô bộc tuyệt đối trung thành Quỷ Hổ, hay kẻ tính nóng như lửa nhưng lại tận tâm như Long Vương, so với sự tận tụy của Phụng Vũ thì Vô Danh vẫn không ưu ái bằng nó.

Vậy mà...

Vậy mà Kiếm Thần lại phụ tất cả tâm huyết lẫn tình thương mà Vô Danh đã dành cho nó.

Bánh xe cuộc đời mỗi người lăn trên một con đường khác nhau, người khác muốn tác động hay định hướng cho nó là điều hoàn toàn không thể.

Có phải Vô Danh đã sai lầm khi cố sắp đặt cuộc đời cho Kiếm Thần theo ý mình hay không.

Nghệ nhân giỏi có thể tạo nên những tác phẩm có giá trị, những cây cảnh được người ta uốn nắn từ nhỏ, đến khi lớn lên chúng sẽ có thế, có dáng dấp như song long xuất hải, rồng quận hổ ngồi.

Nhưng cuộc đời con người không giống như những cây Si, cây Đa, cây Lộc Vừng, không thể nào cắt tỉa, tạo thế, tạo dáng theo ý của mình được.

Mặc dù Vô Danh chỉ muốn tốt cho Kiếm Thần mà hướng cho nó một con đường dễ đi nhất, tiền đồ rộng mở nhất.

Nhưng sự thật Tùng, Cúc, Trúc, Mai chỉ đẹp khi chúng được chăm sóc tốt trong nội đường mà thôi. Nếu như rời xa khỏi bàn tay chăm sóc của con người, được đặt ở nơi thời tiết khắc nghiệt thì chúng liệu có còn đem lại vẻ đẹp như thế nữa hay không.

Xã hội hỗn loạn, giang hồ hiểm ác, chuyện thông thường trong cuộc sống là kẻ công tử quen sống nhàn nhã, thì càng dễ dàng sa ngã trong những cám dỗ xấu xa của xã hội..

Kiếm Thần như sợi dây bạc sáng bóng, sạch sẽ trên tủ trưng bày, nhưng cũng chính sợi dây bạc đó, chỉ đem đánh gió chữa bệnh một lần thôi cũng sẽ đổi sắc trở nên đen xịt mất đi giá trị ban đầu.

Dây bạc xám xịt theo thời gian vẫn có thể sáng bóng trở lại còn Kiếm Thần thì không, hắn cứ mãi trượt dài trên con đường tội lỗi của mình.

Có lẽ hắn ta đã quên mất lời hứa năm nào với người thầy cả đời quan tâm yêu thương hắn.

Chỉ thấy đâu đó trong Trúc Lâm này Vô Danh vẫn nghe văng vẳng tiếng cười đầy hồn nhiên của Kiếm Thần.

Sau khoảng yên tĩnh cho hồi ức hiện về, thì một cơn gió lạnh thổi tới làm lá khô bay đầy trời.

Đôi khi người ta chỉ muốn như chiếc lá, thong thả vô ưu mặc cho gió muốn đưa về đâu thì đưa.

Đáng tiếc là mơ ước vẫn chỉ là ước mơ, trở lại thực tại chẳng phải Vô Danh đang bị kiếm thủ bí ẩn tấn công hay sao.

Tại sao ông ta lại có mặt trong Trúc Kiếm Lâm lúc này.

Một kiếm thủ bí ẩn có thể khiến Thiên Kiếm bất an.

Một con người khiến Vô Danh vừa gần gũi lại vừa xa xăm, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Một ngày cho dù nắng hay mưa, dù dài hay ngắn cũng phải đến lúc kết thúc, nhường chỗ cho đêm đen kéo đến.

Nhưng trước khi cái bóng tối thăm thẳm đó nuốt trọn không gian, vẫn còn những tia sáng cuối cùng còn đọng lại trên nền trời, tạo nên một kỳ quan thiên nhiên kỳ thú. Thứ ánh sáng hồi quang phản chiếu này thật sự rất đẹp, nó có một cái tên cũng rất ý tứ là hoàng hôn.

Người ta vẫn nói nếu muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp tuyệt diệu của hoàng hôn, thì phải đứng ở Tàn Dương Thôn.

Không biết là do nghe lời dân trong vùng đồn đại như thế mà ông ta nổi tính hiếu kỳ, hay chỉ là trùng hợp mà gót chân của Thiên Kiếm lại bỗng dưng có mặt ở đây.

Nhưng hôm nay người ấy sẽ không thể có nhã hứng chiêm ngưỡng vẻ đẹp của hoàng hôn nữa, bởi vì mặt đất ở đây vốn cũng đã nhuốm một màu đỏ hơn cả nền trời.

Máu, chính máu đã làm cho Tàn Dương Thôn đã đỏ vì ánh hoàng hôn, nay còn đỏ hơn nữa.

Hàng Liễu bên đường vốn là nét quyến rũ trong bức tranh hoàng hôn, làm lay động bao trái tim thi sĩ, thì giờ đang không ngừng oằn ẹo lên một cách vô cùng khẩn trương. Cây Liễu vốn mềm mại uyển chuyển như mái tóc thiếu nữ lúc tuổi còn xuân xanh, vừa mượt mà lại vừa mềm mại.

Nhưng hàng Liễu trong Tàn Dương Thôn này ngày hôm nay thì không giống như thế, chúng giờ đây còn sắc bén hơn cả lưỡi dao của anh chủ quán thịt heo ở đầu thôn.

Bởi vì chúng đang bị khí thế phát ra từ hai người khiên dẫn mà trở nên thay đổi dị thường. Một bên là chánh kiếm một bên là ma kiếm, cảm giác như luồng chánh kiếm này đang bị luồng ma kiếm kia lấn lướt, giống như ánh hoàng hôn cuối cùng trong ngày, đang bị bóng tối áp tới dần dần nuốt chửng.

- Kiếm chính hay kiếm ma cũng đều là kiếm, mà nguồn gốc sơ khai của kiếm là để giết chóc. Làm gì trên đời có kiếm nào là kiếm bao dung, nếu ngươi không giết địch thì địch sẽ giết ngươi. Ngươi muốn giảng đạo lý thì kiếm của ngươi phải cao hơn người ta. Thế nên không có kiếm chính, kiếm ma mà chỉ có kiếm mạnh và kiếm yếu mà thôi.

Người thần bí này nói một hồi thao thao bất tuyệt về kiếm đạo, qua ngữ khí phát ra có thể thấy người này am hiểu về kiếm đạo không ít. Kiếm chỉ đã đặt giữa mi tâm của Bá Nhất, phong tỏa toàn thân y, khiến y không thể nói không thể cử động, chẳng khác nào một bức tượng.

- Kiếm do tâm sinh, người trong lòng có chính nghĩa sẽ là một thanh kiếm chính đạo, người trong tâm độc ác sẽ là một thanh ma kiếm gây họa cho chúng sinh. Các hạ cũng là bậc tôn sư trong kiếm đạo, lẽ nào lại không hiểu cái đạo của người dùng kiếm này.

Vô Danh vẫn ngồi yên bất động, ông cảm giác người trước mặt vô cùng thân thuộc nhưng nhất thời chưa nhớ ra là đã gặp người này ở đâu.

- Ha ha! Vậy lão phu hỏi các hạ muốn trừ bỏ kẻ ác thì ngoài giết chúng ra thì còn cách nào khác, hay là ngồi giảng đạo lý cho chúng nghe. Nếu giết chúng chẳng phải ta cũng là kẻ sát nhân hay sao, mạng kẻ ác theo lý cũng là sinh mạng. Ngươi giết kẻ ác thì ngươi cũng là kẻ giết người, lấy tư cách gì nói bản thân chính nghĩa.

Người kia cất tiếng cười mà có thể khiến chúng kiếm nằm dưới đất rung lên không ngừng, giống như vạn kiếm đang tiền hô hậu ủng với người đó cảm giác khí khái vô cùng.

- Các hạ có tin vào nhân quả không, kẻ làm truyện ác nhất định sẽ gặp báo ứng.

Người kia chỉ cất giọng cười lớn như chan chưa đầy vẻ chế nhạo trong đó:

"Ha ha! Báo Ứng ư! Con người luôn ngây thơ tin vào cái gọi là số mệnh. Trong khi số phận ta là do chính ta nắm giữ. Ta mạnh hơn ngươi ta giết chết ngươi, thì ta chính là số mệnh của ngươi. Có sức mạnh thì tính mạng mới được an toàn, nói cách khác chẳng có cái gì gọi là số mệnh cả. Số mệnh chỉ là cách nói của những kẻ yếu đuối, không đủ khả năng làm những chuyện to tát.

Trước thái độ đầy kiêu ngạo của người lạ mặt kia thì Vô Danh trên mặt vẫn không tỏ một chút thái độ nào, ông vẫn bình tĩnh trả lời:

- Vậy theo như lời nói thì các hạ cho rằng mình có quyền phán xét sinh tử của người khác thay trời.

Người kia chỉ chắp tay sau lưng phong thái cao cao tại thượng như nắm giữ mọi quyền sinh sát trong trời đất này.

"Trời cao báo ứng tất nhiên sẽ có báo ứng, nhưng kẻ ác thì quá nhiều còn báo ứng thì quá chậm. Giết một tên ác nhân là có thể cứu thoát nhiều người khỏi phải chết trong tay hắn. Vẫn nói giang hồ hiểm ác, sống trong giang hồ thì phải dùng luật giang hồ. Lấy cái ác để trừng trị kẻ ác, mới là đạo lý chính xác nhất. Như tên ác nhân này hôm nay không giết hắn, ngày mai có thể sẽ có nhiều người khác phải chết trong tay hắn. Hôm nay lão phu sẽ là báo ứng của hắn. Chịu chết đi!

Ánh hoàng hôn đỏ ối như càng đỏ thêm hơn bởi vì một luồng huyết khí đã bắn ra, làm người xung quanh phải kinh hồn bạt vía. Bởi kiếm người kia xuất ra vô cùng tàn nhẫn.

- Xem Đoạn Cốt Kiếm Khí của lão phu!

(Đọc full chương không phải mở khóa ở group Phong Vân Thiên Thu Đại Kiếp trên facebook).

Chỉ thấy người thần bí xuất chỉ cực nhanh, thủ pháp khoái tuyệt, ấn ngay giữa môn hộ của Bá Nhất. Một tiếng xương vỡ phát ra khiến nạn nhân chết bất đắc kỳ tử.

Kiếm khí nhanh chóng lan tỏa hết xương cốt toàn thân Bá Nhất, nội lực kỳ dị cùng kiếm kình quỷ quái xé toạc da thịt. Tất cả các đốt xương đều thoát khỏi cơ thể lòi hết ra ngoài.

Các đốt xương bị kiếm kình khiên dẫn xếp thành một chữ Ma đỏ ngầu phóng tới trước, huyết dịch bắn ra xung quanh cũng sắc bén như kiếm. Máu bắn vào đâu là chỗ đó bị cắt đứt, cảnh tượng khủng bố làm người nào nhìn thấy cũng phải ớn lạnh.

Cái chết xảy đến quá nhanh quá đột ngột, mới vừa rồi Bá Nhất này còn hô phong hoán vũ, vậy mà giờ đây mạng sống đã chẳng còn.

Thế mới nói được mất, họa phúc trong đời trước sau thật khó mà biết được.

Chỉ thấy Bá Nhất ngay khi hồn hắn đau đớn lìa khỏi xác, thì xương cốt của hắn cũng thoát khỏi tấm da thịt bầy nhầy hắn đang mang.

Máu văng đầy trời tô điểm thêm một sắc đỏ tàn khốc lên phong cảnh, đáng ra nơi này là một bức tranh hoàng hôn thơ mộng, thì bây giờ lại trở thành bức huyết họa đầy khủng bố.

- Là một trong ba cảnh giới Cực Ác Tam Hung trong Ma Kiếm chi cảnh.

Bạn đang đọc Phong Vân Quyển 4 sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 249

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.