Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kịch Biến Trên Dịch Thiên Đảo

Tiểu thuyết gốc · 2496 chữ

Trọng trách là một thứ gì đó rất quan trọng, nó vô hình vô tướng, song lại là một gánh nặng rất lớn cho người mang nó.

Gánh nặng này được đè lên vai của một người, ông ta đã dùng nửa đời người để mang theo nó bên mình.

Không thể kêu than, càng không thể nào oán trách. Bởi vì ông ta tự nguyện, ông ta tự mình chọn lựa chứ không hề bị ai bắt buộc cả.

Vậy thì trọng trách của người đàn ông này là gì?

Ông ta là ai?

...Một chiếc thuyền lớn vừa mới nhổ neo rời khỏi Dịch Thiên Đảo, trên thuyền có treo cờ hiệu của triều đình bay phấp phới.

Không nghi ngờ gì nữa đây chính là chiến thuyền trở nhân mã thiên triều, sau chiến dịch vây bắt Kiếp Tâm vừa rồi trên đảo.

Tiếng sóng biển ào ạt vỗ vào mạn thuyền, tạo nên những bong bóng bọt nước trắng xóa, bọt nước nổi bồng bềnh trên mặt biển cũng giống như nỗi lòng của một người vậy. Lúc thì nổi trắng xóa thành bãi lớn, có lúc lại tan biến thành từng gợn nhỏ.

Cảm giác mọi chuyện xảy ra tựa thực tựa hư, là thật mà cũng không phải thật, nếu là hư thì cũng không phải là hư.

Trên đầu chiếc thuyền lớn nhất trạm trổ rồng phượng, trống dong cờ mở, có một bóng đen đứng đó. Người này thân hình cao lớn như ngọn núi, dáng đứng vững trãi tựa như một bức tượng thần từ thời cổ đại. Gió biển sóng dữ cũng không làm lung lay ý chí kiên định của ông ta.

Một đời sóng gió gian truân, trải qua hiểm nguy cận kề đã không biết bao nhiêu lần. Tất cả những thăng trầm đó, đã tôi luyện cho người đàn ông này một bản lĩnh từng trải vững vàng.

Không gì trong thế giới này có thể lay chuyển nổi còn người ấy, không hoàn cảnh khắc nghiệt nào có thể làm khó được ông ta.

Nhưng hiện giờ thiết hán tử ấy đang trầm ngâm nhìn về phía trước, ông ta đã từng bằng mọi cách, đánh đổi mọi thứ để được đứng ở vị trí hiện tại, có điều ông ta chưa từng một lần nghiêm túc hướng tầm mắt về phía xa như thế này. Nơi mà ông ta từng đặt thân cả mấy chục năm ấy là một căn mật thật tăm tối và kín đáo trong nội bộ của tổ chứ Tuyên Hóa Hiệu ở Đông Doanh.

Ông ta vùi đầu vào những thứ sắt thép đồ án cả ngần ấy năm đằng đẵng, cũng chỉ là muốn thực hiện một kế hoạch đó là lật đổ Đại Đương Gia, phá giải một trường Thiên Thu Đại Kiếp sẽ xảy đến với Thần Châu đại địa, quê hương của ông ta, nơi ấy có một người vợ ông ta đã nhẫn tâm vứt bỏ và một đứa con trai còn chưa kịp chào đời.

Ông ta đã hi sinh mọi thứ, từ bỏ tất cả vì mục tiêu và lý tưởng của mình, ông ta tiêu tốn rất nhiều thời gian để toan tính để thực hiện những âm mưu mà bản thân vạch ra, nhằm đến một ngày nào đó thành công hoàn thành.

Đến bây giờ thì mọi kế hoạch đó có thể xem là đã thành công, ông ta hiện tại mới thực sự có thời gian để thả lỏng cơ thể, mới đủ an nhiên để hướng tầm mắt về phía nơi xa, suy ngẫm những chuyện từng xảy đến trong đời. Để ngẫm nghĩ về cuộc đời mình, đối với những lỗi lầm đã gây ra hay những nuối tiếc dang dở.

Trong khi người đàn ông này còn đang trầm ngâm trong yên lặng, thì bất ngờ bên tai ông ta có một giọng nói cất lên, phá vỡ bầu tâm tư phức tạp đang hiện lên trong lòng của lão.

- Bộ đại hiệp! Ông đang lo lắng chuyện gì? Có phải đang nghĩ đến Bộ Kinh Vân.

Ba từ Bộ Đại Hiệp đã nói lên người này là ai. Ông ta nhất định không phải là Bộ Kinh Vân, nhưng từ thần thái trầm lãnh, mái tóc cứng dài, toát lên một cảm giác người này có nghị lực sống rất lớn, thấp thoáng đâu đó ở cơ thể người đàn ông này hiện lên bóng dáng của Bộ Kinh Vân là thật.

Trên người ông ta có đến bảy phần giống với Bất Khốc Tử Thần, điều đó vốn chẳng có gì là lạ bởi vì ông ta chính là cha ruột của Bộ Kinh Vân.

Trước câu hỏi có vài phần xã giao của viên quan triều đình, được cử đi theo trợ giúp. Hán tử này hai tay chắp sau lưng, tuy đã nghe thấy người kia nói những gì, song ông ta vẫn không quay đầu nhìn lại. Bờ vai to lớn vạm vỡ, cùng mái tóc dài khô cứng đã điểm sương, trên khuôn mặt lãnh đạm lộ rõ vẻ đăm chiêu trầm trọng.

Sau một hồi ông ta mới khẽ cất tiếng, một chất giọng trầm trầm đầy uy lực phát ra.

- Phải! Bộ Kinh Vân vốn tính khí ngang ngạnh, đã quyết việc gì là phải làm cho bằng được. Lần này nó để triều đình bắt Kiếp Tâm đi, rõ ràng là chuyện không bình thường chút nào.

Sống trong Tuyên Hóa Hiệu bao nhiêu năm, có thể từ một đúc khí sư bình thường, leo lên vị trí Thất Đương Gia. Rồi còn làm nội ứng bên cạnh một người trí tuệ tuyệt đỉnh như Đại Đương Gia. Rõ ràng Bộ Uyên Đình này cũng không phải một nhân vật tâm cơ đơn giản.

Hy sinh cả đời của mình thậm chí là cả vợ trẻ và con thơ, chỉ vì sự nghiệp giải trừ Thiên Thu Đại Kiếp, nếu không phải là Bộ Uyên Đình thì tin rằng, không ai khác có thể làm được điều tương tự như thế. Bởi vậy dù có chuyện gì xảy ra, ông ta cũng quyết không bao giờ từ bỏ.

- Bộ đại hiệp! Thật không ngờ việc bắt Kiếp Tâm lần này lại thuận lợi như vậy. Chắc có lẽ Bộ Kinh Vân niệm tình cha con, nên không muốn làm khó với các hạ.

Người đứng kế bên là Tổng Quản Cấm Vệ hoàng triều Nghiêm Quân, ông ta nhận lệnh hoàng đế dẫn hai trăm quân lính cùng phối hợp với Bộ Uyên Đình, liên thủ với Nghịch Kiếm Tứ Tổ tiến hành vây bắt Kiếp Tâm. Gọi là phối hợp cho có danh nghĩa, nhưng thực tế là hoàng đế sai gã này đi là để giám sát thì đúng hơn.

Trên đảo trong lúc tình thế bức bách, Nghiêm Quân dám dùng đao kề cổ Thiên Nhai để uy hiếp Phong Vân, gan của người này cũng không hề nhỏ.

Trong mắt Bộ Uyên Đình thì kẻ này chỉ là một tên tay sai mạt hạng không hơn không kém, thứ ưng khuyển này hoàn toàn chẳng khiến để cho ông ta xem trọng.

Có điều là lời hắn vừa nói đích thị cũng khiến cho Bộ Uyên Đình cần thiết phải suy nghĩ.

Bộ Kinh Vân thực sự niệm tình cha con với ông ta ư?

Phải như vậy thật không?

Nhất định là không phải!

Trong ánh mắt lúc đó của Bộ Kinh Vân hiện lên rõ ràng quyết không thỏa hiệp, vậy mà hắn để cho Bộ Uyên Đình đem con của Dịch Phong đi, điều này ngay chính ông ta cũng không thể nào hiểu nổi.

Bộ Uyên Đình hoàn toàn không thể hiểu được Bộ Kinh Vân đang nghĩ gì, khi đối diện với hắn cho dù khoảng cách rất gần nhưng trong tâm trí lại là hoàn toàn xa xôi.

Bộ Uyên Đình không biết từ nay về sau khi đối mặt với Bộ Kinh Vân thì ông ta sẽ phải làm như thế nào. Chỉ có hai con đường để cho ông ta lựa chọn, một là thân tình hai là thù địch. Cho dù là đặt chân lên con đường nào trong hai con đường ấy, thì nhất định đều sẽ là những quyết định rất khó khăn đối với ông ta.

Hiện tại ông ta đã đứng ra làm việc cho triều đình, phải tuân theo sự chỉ đạo của hoàng đế, lúc này phải phối hợp cùng với Nghiêm Quân là điều cần thiết, cho nên Bộ Uyên Đình cũng nói cho hắn biết về những điều mà mình đang suy nghĩ.

- Đúng là việc vây bắt lần này thành công ngoài sự dự liệu của lão phu, tuy mọi chuyện có thể xem là đã xong xuôi, nhưng ta vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm.

Bộ Uyên Đình là người từng sống ở nơi long đàm hổ huyệt, nên tính khí ông ta cũng vô cùng cẩn thận. Việc Phong Vân để triều đình bắt đi con của Dịch Phong, khiến cho ông ta nghĩ hoài vẫn không hiểu vì sao.

Ông ta cứ cảm giác trong chuyện này có uẩn khúc gì đó, nhưng đứa nhỏ ông ta đang giữ đích thị là con của Dịch Phong.

Viên đá Huyết Cơ lấy ra từ Vô Tình đao sau khi Liên Thành Chí chết đang ở trong tay. Đá này khi ở gần Thiên Nhai đã phát sáng long lanh, lúc trước như vậy, bây giờ cũng vẫn vậy. Đứa bé này địch thực chính là Kiếm Tâm không thể nào sai được, nếu thế thì cảm giác hồ nghi đang dậy lên trong lòng của Bộ Uyên Đình là gì.

Tại sao Phong Vân lại để ông ta đem đứa trẻ đi dễ dàng như thế, chẳng phải là trước đó hai người bọn họ từng quyết tâm bảo vệ nó lắm sao.

Suy nghĩ một hồi lâu với nhiều câu hỏi cứ lan man trong đầu, mà không có lời giải thích nào thỏa đáng. Khiến cho Bộ Uyên Đình lòng đầy tâm trạng nặng nề.

Mắt ông ta nhìn về phía Dịch Thiên Đảo, mọi việc xảy ra lúc đó Bộ Uyên Đình còn nhớ như in quang cảnh hỗn loạn ấy.

Còn nhớ mọi chuyện xảy ra lúc đó:

....Được sự hiệp lực của con trai Thập Cường Võ Giả là Tiểu Vũ thu hút Phong Vân ngoài thành.

Bộ Uyên Đình và Nghiêm Quân dẫn binh bí mật theo cửa sau mà tới. Kế dương đông kích này quả thật đã đem lại hiệu quả. Phong Vân mải đối phó với Tiểu Vũ đã hoàn toàn không phát hiện ra, ông ta đã bí mật đột nhập từ phía đằng sau.

Với sức của Tiểu Vũ thì Bộ Uyên Đình cũng dự đoán, thật khó mà cầm chân Phong Vân được lâu.

Theo kế hoạch lợi dụng lúc Phong Vân hai người đang ở bên ngoài, thì bên trong Bộ Uyên Đình sẽ ra tay cướp đứa trẻ. Để tránh đánh rắn động cỏ nên ông ta ra tay cực kỳ nhanh lệ và hiểm ác.

Kế hoạch đã được tính toán kỹ càng từ trước, nên vừa đột nhập vào trong Bộ Uyên Đình đã nhắm đúng mục tiêu, thuận lợi cướp được đứa trẻ trong tay mẹ nó là Tình Di.

Nhưng Nhiếp Phong thính giác nhạy bén, từ bên ngoài đã phát hiện có kẻ đột nhập. Chỉ vài cái triển thân thần gió đã có mặt bên trong thành. Thân vừa lên cao Nhiếp Phong đã trông thấy cháu nội của mình, bị người ta bắt đi liền hét lớn.

- Là kẻ nào giám bắt cóc Thiên Nhai! Mau để người lại cho ta.

Bộ Uyên Đình đã sớm dự liệu việc này, nên ngay khi Nhiếp Phong phi thân qua tường, thì gặp phải bốn đường kiếm sắc bén ập tới.

Bộ Kinh Vân đang giao chiến bên ngoài với Tiểu Vũ thì chợt nghe thấy tiếng của Nhiếp Phong cất lên bên trong. Tử Thần ngay lúc này đã nhận ra mình đã trúng kế dương đông kích tây của đối phương.

Nhưng hiện tại lúc này Bộ Kinh Vân vẫn còn vướng phải sự cản trở của Tiểu Vũ.

Bản thân là con của truyền kỳ võ lâm thần thoại Thập Cường Võ Giả oai danh hiển hách, Tiểu Vũ hoàn toàn không muốn can thiệp vào những chuyện bắt cóc trẻ con hèn hạ này. Dù sao thì chàng cũng là hậu nhân của Võ Gia Thiên Hạ, một danh môn chính phái tiếng tăm lừng lẫy trong chốn giang hồ.

Nhưng nói cho cùng thì Võ Gia cũng chỉ là một môn phái, mà bất kỳ thứ gì dưới gầm trời này đều phải chịu sự thao túng của hoàng đế. Tiểu Vũ cũng không thể tránh được số phận thần tử phải phục mệnh thiên tử, dù không muốn hay cảm thấy cực kỳ khó chịu, thì chàng cũng vẫn phải tuân mệnh mà đến đây ngăn cản Phong Vân.

Bộ Kinh Vân là tiền bối mà trong đời này Tiểu Vũ muôn phần kính trọng, đã có lần chàng muốn bái ông ấy làm sư phụ, tuy nhiên duyên sư đồ chưa tới hay thậm chí là không có, nhưng chàng vẫn luôn một mực tôn kính với ông ta.

Ngày hôm nay lại phải đứng ra ngăn cản Bộ Kinh Vân, thực hiện âm mưu hèn hạ của Bộ Uyên Đình vạch ra, Tiểu Vũ từ đầu đã luôn cảm thấy khó chịu. Nhưng lệnh vua khó cãi, Tiểu Vũ vẫn đang tiến hành thực hiện điều đó, chàng nhìn về phía vị tiền bối tôn kính và nói:

- Bộ tiền bối! Đứa trẻ hôm nay nhất định phải bắt, Đại Kiếp phải bị diệt trừ. Xin người hãy nghĩ cho bách tính thiên hạ mà đừng trống cự nữa.

Bộ Kinh Vân nhìn hắn bằng con mắt sắc lạnh, trong đó không hề có một tia thù ghét hay chứa đựng sự phẫn nộ nào cả. Mà Tử Thần chỉ thể hiện rõ một quan điểm rằng, ông ta không muốn phải tự tay giết chết chàng mà thôi.

Tiểu Vũ là người đã nhận lời ai thì sẽ toàn lực thực hiện, nay đã vâng lệnh hoàng đế thì phải tận tình ra sức, cho dù đối thủ trước mắt là nhất đại cường giả, thần thoại võ lâm Bộ Kinh Vân. Lời nói lúc này đã trở nên dư thừa, cách trực tiếp nhất đó chính là ra tay dùng thực lực định thắng bại. Tiểu Vũ thân đã động phi thân lên cao và hét lớn.

- Tiền bối! Hãy xem kiếm thứ nhất trong Huyền Âm Thập Nhị Kiếm Thiên Địa Duy Ngã Đạo.

Bạn đang đọc Phong Vân Quyển 4 sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 523

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.