Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm Tông 2

Tiểu thuyết gốc · 2163 chữ

Long Vương, Phụng Vũ, Kiếm Thần họ đều đã lần lượt bỏ Vô Danh mà đi, còn một người cuối cùng sau bao năm gắn bó tưởng như vĩnh viễn không thể xa dời, nhưng kết cục cuối cùng người đó cũng đã chẳng thể bên cạnh Vô Danh được nữa.

Nếu nói về người thân thuộc kề cận bên cạnh Vô Danh nhất thì đó chính là Quỷ Hổ. Nói ra thì Long Vương còn gây dựng được sự nghiệp Cự Kình Bang danh trấn tứ hải. Phụng Vũ cũng tìm được người mà nàng thực sự yêu thương, cùng một đứa con phẩm chất hơn người.

Quỷ Hổ không có gì cả, họa chăng có thì chỉ là một cuộc sống cô độc mà thôi. Vì thế nếu nói người có số phận đáng thương nhất trong tam bộc chỉ có thể là ông ấy.

Nhân sinh như mộng, người tỉnh mộng tan, Quỷ Hổ một đời bên cạnh Vô Danh như một chiếc bóng, cuối cùng cũng đến một ngày chiếc bóng đó không còn ở bên Vô Danh nữa.

Quỷ Hổ trúng phải độc thủ của Đại Đương Gia mà vong mạng, âu một đời người sống trong cô độc lại ra đi như thế. Từ lâu Vô Danh đã không còn coi ông ta như nô bộc nữa, mà là một người bạn chí giao chí tình.

Đáng tiếc tình bạn đã theo hai người một chặng đường dài cũng đến lúc phải chia hai. Vô Danh lặng lẽ thở dài, ông bất giác nhìn xung quanh như một thói quen, bởi ông vẫn cảm giác Quỷ Hổ người thân thiết nhất trong cuộc đời ông vẫn còn đâu đó quanh đây.

Đôi khi mặc dù đã biết rõ sự thật người ấy không còn trên cõi đời này nữa, nhưng vẫn dối mình rằng họ vẫn ở bên cạnh ta.

Nhìn tuyết trắng phủ kín triền núi ký ức về những người thân, những gương mặt quen thuộc cứ tuôn trào nghẹn ngào trong tâm trí Vô Danh.

Ôi cuộc đời là những chuỗi ngày đau khổ và nuối tiếc, người còn sống thì thương nhớ người đã ra đi. Ngày nào còn vui vẻ sum vầy cùng những tiếng cười vui vẻ, hôm nay đã một thân lẻ bóng.

Trong cuộc đời đầy bi ai của ông ta ít ra vẫn còn một chút tự hào, trong hai đệ tử ông đích thân thu nhận, Kiếm Thần lầm đường lạc lối nhưng vẫn còn có một Bộ Kinh Vân khiến ông yên tâm mỗi khi giao phó những chuyện quan trọng.

Bộ Kinh Vân hiện giờ đang ở đâu?

Liệu hắn có nghe theo kế sách chu đáo mà Vô Danh đã đặt ra hay không.

Điều đó chắc chắn đã nằm trong toan tính sâu xa của Vô Danh, duy chỉ có điều là vì sao những ngày gần đây kiếm tâm của ông luôn giao động, điều này làm cho ông ta luôn lo lắng khôn nguôi.

Chính lúc này là lúc Vô Danh muốn tìm hiểu vì sao mình lại bất an như thế, cuối cùng nơi ông muốn đến cũng đã tới.

Tưởng như sau bao nhiêu năm xa cách, trở lại nơi năm xưa đã hun đúc mình thành tài, Vô Danh phải cực kỳ phấn chấn. Nhưng khi chân vừa bước đến cửa ra vào nơi ấy, thì đôi mắt lãnh đạm của Vô Danh bỗng trở nên thất sắc.

Kiếm Tông vốn đã bị băng tuyết bao phủ cũng đã qua cả trăm năm, những người còn nhớ đến sự tồn tại của tông phái này e rằng không còn nhiều nữa. Có lẽ người biết đến hoặc là đã già mà chết, hoặc là đã không còn minh mẫn nữa rồi.

Thật mà khó xác định cửa ra vào của Kiếm Tông nằm ở đâu giữa núi tuyết trắng xóa mênh mông hùng vĩ này. Vài năm trước có Kiếm Thánh Long Nhi xông vào bên trong, nhưng từ đó đến nay cũng chẳng còn ai bước vào bên trong đó nữa. Chỉ một đến hai mùa tuyết rơi là mọi vật sẽ lại chìm vào một màu trắng vĩnh hằng.

Vô Danh đã từng có thời gian ở nơi này rất lâu, nhưng kể từ lần cuối cùng sau trận tỉ kiếm năm đó với Phá Quân, ông không còn bước chân vào bên trong này nữa. Nếu có tới thì cũng chỉ là đứng nhìn từ xa một lát rồi về ngay.

Ông không dám bước vào vì sợ bước chân của mình sẽ làm kinh động tới một người.

Người đó cả đời này Vô Danh một mực tôn kính, người đó cũng chính là ân sư của ông, đồng thời cũng là chưởng môn tiền nhiệm của Kiếm Tông.

Triệu quốc có núi non, núi có chiều cao thấp. Núi cao chưa chắc đã là đỉnh, núi thấp chưa chắc đã không thành dãy. Người so núi nào cao, sao không đưa mắt mà nhìn, núi cao núi thấp đều là núi cả.

Trước mặt Vô Danh cũng có một ngọn núi, một ngọn núi tuyết phủ trắng xóa hùng vĩ, ông ta thật chẳng khó khăn gì để vượt qua nó cả. Là cao thủ hay người thường, dù cho là bất cứ ai đi nữa thì chỉ cần có quyết tâm, nhất định đều chinh phục được những ngọn núi lớn. Có khác nhau ở đây chỉ là vấn đề thời gian ngắn dài mà thôi.

Núi trước mắt tuy có cao thật đấy nhưng chẳng thể cao bằng ngọn núi đang ngự trị trong lòng của Vô Danh, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà ông vẫn chưa đủ quyết tâm để vượt qua nó.

Ngọn núi trong lòng Vô Danh đó rốt cuộc là thứ gì?

Có câu người sống trên đời thứ không quan trọng nhất là da mặt, cùng một dạng da mặt nhưng lại có hàng trăm dạng cuộc sống. Bên ngoài cười, bên trong khóc, bên trong cười, bên ngoài khóc... Da mặt đúng là thứ không đáng tiền nhất trong thiên hạ, chẳng qua là muốn dùng làm gì thì làm thôi.

Vô Danh đương nhiên cũng có da mặt, da mặt của ông cũng thuộc dạng da mặt dày, khi đứng trước nơi này tự nhiên ông lại cảm thấy không hiểu vì sao da mặt của mình lại dày đến thế.

Vì sao Vô Danh lại tự nghĩ mình như vậy. Trong đó tất nhiên cũng có nguyên nhân của nó.

Bởi vì lần thứ nhất khi Vô Danh trở lại đây là muốn xin bí kíp độc môn Vạn Kiếm Quy Tông, dẫn tới mở màn trận chiến với Phá Quân.

Lần thứ hai Vô Danh trở lại vì tranh dành hư danh đệ tử mạnh nhất của môn phái, vì thế đã đánh một trận long trời với Phá Quân. Sau trận chiến đó sư phụ ông ta bị ép phải dùng chiêu tự sát, còn lôi theo chưởng môn mười hai phái cùng chết oan uổng.

Lần thứ ba trở lại cũng vẫn là tranh danh và phục thù với Phá Quân, mà làm sập toàn bộ 12 cây cột hùng vĩ, phá hỏng hết nội thất cổ kính cả trăm năm bên trong Kiếm Tông. Còn làm kinh động những người năm xưa bị liên lụy ông ta mà chết.

Vô Danh không biết mình là niềm tự hào của Kiếm Tông khi đặt cảnh giới cao nhất của môn phái là Thiên Kiếm, hay là một tên tội đồ khi sư diệt tổ hủy hoại sư môn.

Mỗi lần trở lại nơi này dường như có một áp lực rất lớn đè lên ngực của Vô Danh, khiến cho ông không đủ dũng khí để bước vào bên trong.

Nhưng ngày hôm nay vì di thư của Tiếu tiền bối, vì những thắc mắc về sự sống chết của Độc Cô Nhất Phương, và vì nguyên nhân vì sao Kiếm Tâm lại không ngừng giao động, Vô Danh bắt buộc phải vào bên trong đó.

Cửa của Kiếm Tông đã ở ngay trước mắt, có điều nó đã bị sập mất sau trận chiến kinh thiên động địa với Phá Quân năm xưa. Giờ đây tuyết trắng phủ đầy, không thể đi vào trong bằng lối cửa chính này được nữa. Chỉ còn một cách là đi vào bằng một lối cửa khác bí mật được đặt ở phía đằng sau núi.

Vô Danh đi một vòng vừa đi vừa lục lại ký ức vị trí của lối vào phía sau, bởi thời gian trôi qua cũng đã rất lâu rồi, tóc trên đầu cũng đã bạc huống chi là cảnh vật bên ngoài.

Sau một hồi đi lòng vòng, cuối cùng ông cũng tìm ra được lối cửa phía sau, có điều khi vừa tìm ra lối đó Vô Danh cũng phải thất sắc kinh ngạc.

Bởi vì trước mắt ông ta lúc này cánh cửa dẫn vào lối sau của Kiếm Tông đang mở toang, gió tuyết hun hút ngoài trời đang không ngừng thổi vô số những hạt tuyết vào bên trong đó.

Cánh cửa bí mật này cho đến hiện tại ngoài Vô Danh và Phá Quân ra thì khẳng định không ai biết lối vào này.

Thật không thể ngờ ai đó đã phát hiện ra được và có lẽ đã đi vào bên trong. Tiếng âm thanh "u u u" từ trong ấy phát ra, khi thì to khi thì nhỏ thật khiến người ta rợn hết cả người.

Nhưng cho dù có rùng rợn đến đâu thì cũng không thể làm cho Thiên Kiếm khiếp sợ. Tuy rằng trong tâm còn đôi chút do dự, nhưng sự việc bất thường xảy ra trước mắt làm Vô Danh không thể không bước vào.

Ông ta cũng muốn tìm hiểu xem ai đã phát hiện ra lối vào bí mật này, mục đích người đó vào bên trong để làm gì.

Bên trong băng động này có chứa một bí mật, bí mật ấy ngoài Phá Quân và Vô Danh ra thì chẳng còn ai biết nữa. Bí mật đó đã bị băng tuyết trôn vùi ở nơi đây cũng ngót gần cả trăm năm.

Bí mật nào trên đời rồi cũng sẽ bị phát hiện, bí mật của Vô Danh cũng thế, cũng bị người ta biết mất rồi.

Sau một hồi do dự cuối cùng Vô Danh cũng đã quyết tâm bước từng bước một, chậm rãi tiến vào bên trong.

Tuy đã rất lâu không có đặt chân tới nơi này, nhưng khi vừa đặt chân vào thì trong lòng vẫn hiện lên một cảm giác rất đỗi quen thuộc, cảm giác như được trở về nhà của mình vậy.

Cây mai còn đây, cây trúc còn đó, cây tùng vẫn cao, cây cúc vẫn vàng, chiếc bàn, chiếc ghế và tất cả mọi thứ đều vẫn ở yên vị trí cũ như chưa hề thay đổi một chút nào.

Phải nói rằng cái lạnh giá của băng tuyết cũng có chỗ thú vị của nó, đó là nó có thể lưu giữ tất cả sự vật bên trong nó một cách nguyên vẹn đến không ngờ.

Vô Danh chậm rãi bước xuống hành lang với những bậc thang được xếp ngay ngắn, đều đặn. Người xây dựng lên những bậc thang bằng đá cẩm thạch này, thiết kế vô cùng chuẩn xác. Người đó có thể tính toán ra khoảng cách giữa các bước chân chính xác đến không tưởng. Đến nỗi khi người ta bước xuống bậc thang ấy, mỗi bước chân vừa với một nấc thang, khoảng cách các bậc không dài không ngắn, cho thấy chủ nhân nơi này là một người vô cùng tỉ mỉ.

Cuối hành lang bằng đá cẩm thạch này, có hai lối đi dẫn tới hai nơi khác nhau. Phía bên phải là dẫn ra đại điện chỗ có 12 cây cột lớn, mỗi cột có khắc một con giáp dùng để bày trận phong thủy. Do trận chiến ác liệt năm xưa giữa Vô Danh và Phá Quân nên đã làm điện chính đổ sập, không thể đi vào trong đó được nữa.

Vậy chỉ còn một lối đi dẫn sang bên trái là đi ra hậu điện của Kiếm Tông, có một cánh cửa bằng đá lớn khép hờ, từng hạt tuyết trắng xóa phủ đầy lên thành cửa.

Vô Danh biết đằng sau cánh cửa đó sẽ có thứ gì, và ông cũng cảm thấy e ngại nếu bước vào trong và nhìn thấy thứ đó.

Thật ra thì sau cánh cửa này chính là nơi an vị thi thể của thập nhị chưởng môn năm xưa vì muốn coi kết quả cuối cùng, trận chiến giữa Phá Quân và Vô Danh mà bị chết oan uổng.

Bạn đang đọc Phong Vân Quyển 4 sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 159

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.