Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Lại Hỏa Cẩu

Tiểu thuyết gốc · 2065 chữ

Trăng có lúc tròn lúc khuyết, người có khi rủi khi may.

Hôm qua không giống như hôm nay, còn hôm nay thì lại không hề giống với ngày mai.

Trời có lúc mây gió bất trắc, người có lúc có họa có phúc. Trước đây còn tự do bay bổng, bây giờ đã phải chịu ngục đày tù hãm.

Đời người chìm nổi âu cũng là do số mệnh cả thôi.

Ánh trăng đêm trên cao vằng vặc, mây đen tuy là dày đặc u ám vẫn không đủ để che khuất vầng nguyệt sáng tỏ kia.

Ánh sáng nhàn nhạt từ trên cao rọi chiếu hết thảy mọi cảnh vật trong đêm, xuyên qua từng ngọn cây, từng bụi cỏ và chiếu qua cả các thanh sắt cứng cáp nơi cửa sổ của nhà lao.

Dưới màu xanh của ánh trăng, màu vàng của ánh lửa, hiển hiện ra một bóng người đang rất mực suy tư và trầm lặng. Cái bóng in lên trên vách tường đen đặc cũng toát lên vẻ mệt mỏi, nếu vậy thì chủ nhân của cái bóng ấy thì sao. Người này toàn thân đầy những thương tích, lưng dựa vào song sắt, tóc buông lõa xõa xuống che mất đi một nửa khuôn mặt của y.

Y đang ngồi đó tĩnh lặng như một pho tượng, những con côn trùng sống ở cái nơi ẩm thấp này có khi bò cả lên người của y, nhưng điều ấy cũng không làm cho y bận tâm.

Y lúc này chẳng khác nào một người đã chết, có điều không phải là y chết rồi, mà bởi vì y đã không còn chút sức lực nào trong người nữa.

Chuột, Gián, Kiến không ngừng chạy qua lại trong ánh sáng của ngọn lửa bập bùng cháy ở giữa đại lao. Nơi là địa ngục đối với con người thì lại là thiên đường của các loài sinh vật nhỏ bé và hôi hám kia.

Chúng bò, chúng chạy thậm chí là leo cả lên tấm thân tàn tạ của người ấy, trong khi chàng trai vẫn không buồn xua đuổi, mặc kệ cho lũ sinh vật bẩn thỉu này muốn làm gì thì làm.

"Xoạch xoạch".

Tiếng kim loại nặng nề kêu lên bên tai của anh ta, rồi từ phía ngoài một ánh sáng vàng nhạt chiếu rọi vào căn phòng u tối bên trong.

Cánh cửa sắt cục mịch rung lên mấy cái rồi bắt đầu mở ra. Thấy ánh sáng từ bên ngoài ùa vào thì lũ chuột cùng với đám côn trùng nháo nhào chạy trốn.

Còn gã dị nhân đang ngồi bất động cũng bị thứ ánh sáng đó làm phải mở mắt nhìn ra.

Ánh sáng đó ngày một lớn hơn theo khe hở của cánh cửa, chiếu rọi hết thân thể của người ngồi im lìm trong khám lao này. Tiếp đó là một bàn tay thò ra đẩy mạnh vào cánh cửa, rồi kế đến một bóng người bước vào trong, tay của gã cầm một chiếc lồng đèn lớn màu đỏ nhàn nhạt, tỏa ánh sáng lay lắt vào phòng biệt lao.

Người này mặc trên mình một bộ trang phục màu lam, bởi vì ánh sáng chiếu vào mắt khiến người bên trong chưa thể nhìn thấy dung mạo của người đang tiến tới.

Lam y nam tử ăn vận gọn gàng bước đến gần người bị nhốt trong đại lao, anh ta đặt chiếc đèn xuống đất, tay còn lại cầm theo một chiếc cặp lồng cũng màu đen.

Người đó đặt vật mang theo kia xuống, khẽ quỳ một đầu gối lên nền đất ẩm thấp rồi mở nắp cặp lồng ra. Thì ra bên trong đó là dùng để chứa đồ ăn. Những món ăn được mang ra rồi xếp ngay ngắn gần người bị nhốt trong tù.

Cùng lúc đó một giọng nói cất lên:

- Tiểu Vũ đại ca! Đệ mang thức ăn đến cho huynh đây.

Thì ra người đang bị nhốt ở đây không phải ai khác chính là Tiểu Vũ, vì thảm bại nên bị Tuyệt Tâm bắt sống rồi đưa đi nhốt ở đây. Còn người đưa cơm này là ai, nghe ngữ điệu của y vừa phát ra thì có lẽ là một người quen cũ của chàng.

Thấy có người nhắc đến tên của mình, gã cũng tò mò muốn biết đó là ai, Tiểu Vũ khẽ mở mắt nhìn về phía trước, nước mắt chảy ra do đau đớn, tạo thành nhử nhèm bắt đầy tròng mắt. Phải cố gắng lắm Tiểu Võ mới mở được mắt ra, chàng nhìn chằm chằm người đối diện, rồi bất ngờ vô cùng khi nhận ra người ấy là ai.

Tiểu Vũ không dằn được cảm xúc vội lý nhí thốt lên.

- Trời ơi Hỏa Cẩu, sao cậu lại vào được đây.

Người tên Hỏa Cẩu này là ai?

Quen biết Tiểu Võ như thế nào?

Chàng trai cao ráo nhưng hơi gầy, tóc cắt ngắn gọn gàng, nở một nụ cười thân thiện. Có điều thứ khiến người ta ấn tượng nhất khi nhìn vào anh ta chính là khuôn mặt.

Mặt Hỏa Cẩu chi chít toàn sẹo là sẹo, cảm tưởng như nếu không có những vết sẹo đáng sợ này trên đó, ắt hẳn chàng trai này cũng là một nam tử khôi ngô tuấn tú.

Hỏa Cẩu thì không có mọt chút bất ngờ nào về cuộc gặp gỡ này, y nhìn chàng rồi lại mỉm cười nói:

- Ha ha! Tiểu Vũ đại ca vẫn còn nhận ra đệ thật là tốt quá.

Chàng trai tuổi cũng ước chừng cũng ngoài hai mươi, khi anh ta cười làm cho những vết sẹo chuyển động theo gò má như những con rết hồng đang bò trên mặt vậy. Trông vừa ngụy dị lại vừa thương tâm cho một người tốt, mà ông trời lại cướp đi mất dung mạo tuấn tú.

Gặp lại một bằng hữu xưa cũ ngay đến Tiểu Vũ cũng thấy nghẹn ngào.

- Hỏa Cẩu! Sau trận đại chiến ở Long Tiên Trạch thì đệ đã đi đâu, làm sao đệ vào được đây để tìm ta.

Hỏa Cẩu vẫn giữ nụ cười trên môi, cùng ánh mắt niềm nở khác hẳn với diện mạo kinh dị của anh ta. Có lẽ gặp được Tiểu Vũ nên cậu ấy rất vui, bởi trong tâm của Hỏa Cẩu rất tôn kính và ngưỡng mộ chàng.

Hỏa Cẩu này rốt cuộc là người như thế nào?

Anh ta là một người có tấm lòng hào hiệp, còn nhớ ngày trước Ẩn Kiếm Nhị Vương là Ngân Cáp Vương, Ma Ngưu Vương, cùng Xích Nghê và Luyện Ngục Tam Tướng. Theo kế hoạch vây đánh đại ma đầu Tuyệt Tâm ở ngoài Ngoan Thạch Thành.

Dù cho toàn cao thủ nhất lưu như Cáp Vương, Ngưu Vương võ nghệ cao cường, đã từng có thực lực đánh ngang với cả Phong Vân. Xích Nghê có con mắt tinh tường, liên thủ với Luyện Ngục Tam Tướng cùng mấy trăm môn hạ vây đánh. Nhưng Tuyệt Tâm lâm nguy mới hiển lộ bản sắc cường giả. Một chiêu Tử Điện Vô Thù của Tuyệt Tâm đã đánh đám liên minh do Dịch Phong sắp xếp tan tành.

Dịch Phong đành phải mạo hiểm dùng thân dẫn dụ Tuyệt Tâm đuổi theo, nên đám người của Ẩn Kiếm Lưu và Vô Thiên Luyện Ngục mới tránh được kiếp nạn.

Nghe lệnh Cáp Vương bọn Long Tướng muốn giết bớt những thuộc hạ bị thương của Vô Thiên Luyện Ngục, để tránh làm hỏng đại sự của bọn chúng.

Thấy rằng mấy trăm tinh anh của Xích Gia vì người ta mà liều mạng, lại bị đối xử bạc bẽo như thế nên Hỏa Cẩu đã bước ra ngăn cản.

Diệc Tà không bằng lòng đã ra tay với Hỏa Cẩu, nhưng cậu ta sử dụng công phu ngụy dị vô cùng khiến cho đám Long Tướng cũng phải bất ngờ.

Thực ra Hỏa Cẩu là đệ tử của Xích Liệt Đao Xích Viêm trong Xích Hỏa Tứ Kiếm, đệ tử chân truyền của trưởng môn nhân Xích gia là Xích Tuyệt.

Tiểu Vũ khi đó vô tình theo Xích Tuyết vào trong Vô Thiên Luyện Ngục, mà bị vướng vào trận chiến với người của Ẩn Kiếm Lưu.

Hỏa Cẩu cùng Tiểu Vũ đã kề vai tác chiến trống lại Ẩn Kiếm Lưu nên cả hai cũng có chút giao tình từ đó.

Giờ đây gặp lại nhau trong hoàn cảnh này, tuy là không được tốt cho lắm nhưng họ thực sự đã rất vui với cuộc hội ngộ này. Hỏa Cẩu cũng vui vẻ thuật lại những gì diễn ra sau đó mà Tiểu Vũ còn chưa biết.

- Tiểu Vũ đại ca! Sau khi đệ đưa Xích Tuyết tiểu thư đi trốn, có quay lại tìm huynh. Nhưng khi tới nơi thì chỉ thấy xung quanh cảnh vật hoang tàn, nghe nói là huynh đã tử chiến khiến đệ rất buồn. Không ngờ rằng hôm nay lại có duyên hội ngộ cùng huynh lần nữa. Trời cao đúng là có mắt khi huynh vẫn bình an vô sự.

Hỏa Cẩu vừa nói vừa cười biểu lộ một tâm trạng mừng vui hiếm có. Còn Tiểu Vũ thì với những gì đã xảy ra, cho dù gặp lại bằng hữu chí thân, nhưng trong hoàn cảnh như thế này thử hỏi chàng làm sao mà vui cho được. Tiểu Vũ cất tiếng với chất giọng mệt mỏi hỏi bằng hữu.

- Hỏa Cẩu! Cho ta hỏi nơi này là nơi nào?

Nghe chàng hỏi thì Hỏa Cẩu liền thở dài ra vẻ ngao ngán.

- Đây là Tuyết Huyết Đại Lao trên Tuyệt Tâm Đảo. Nơi này vốn là một hòn đảo có vị trí đắc địa, gần có thể tiến vào Trung Nguyên, xa có thể thuận đường qua các nước khác như Cao Ly, Đông Doanh.

Hỏa Cẩu vừa nói vừa móc ra một đôi đũa làm bằng gỗ tử đàn. Định sẽ gắp thức ăn cho Tiểu Vũ, nhưng chàng dường như còn rất nhiều câu hỏi khác mà không muốn ăn uống gì cả.

- Ta còn một câu hỏi nữa muốn hỏi đệ, đó là Thanh Việt hiện giờ đang ở đâu? Nàng ấy có xảy ra chuyện gì hay không.

Vừa nói Tiểu Vũ vừa đưa tay nắm chặt tay áo của Hỏa Cẩu, ra bộ khẩn trương rất muốn biết tung tích nữ nhân của mình.

Hỏa Cẩu lại tỏ ra bình thản mà trả lời chàng:

- Tiểu Vũ ca! Huynh hãy yên tâm đi, Tuyệt Tâm muốn chiêu mộ huynh, hắn sẽ không làm gì bất lợi với Thanh Việt đâu.

Nghe Hỏa Cẩu nói vậy thì Tiểu Vũ cũng nguôi nguôi, quả đúng như vậy thật, bởi vì Tuyệt Tâm muốn chàng theo phe của hắn, nhất định hắn sẽ không làm khó nữ nhân của chàng. Chỉ có điều là Tuyệt Tâm đang âm mưu gì với chàng, đó là điều mà Tiểu Vũ vẫn chưa thể nào đoán ra được.

Dựa vào những hiểu biết của chàng về Tuyệt Tâm thì tên này nhất định không có ý tốt, Tiểu Vũ phải tự chấn an bản thân nếu không sẽ rơi vào bẫy của hắn đến vạn kiếp bất siêu sinh.

Hỏa Cẩu lúc này đã cẩn thận gắp một món ăn trong giỏ đưa lên miệng của Tiểu Vũ.

- Tiểu Vũ ca ăn chút gì đi, mấy ngày nay huynh đã bất tỉnh, huynh phải ăn chút gì đó mới có sức để cứu Thanh Việt thoát khỏi đây chứ.

Hỏa Cẩu nói rất đúng, sinh mạng mới là quan trọng nhất, chỉ cần chàng còn sống thì sẽ cố gắng nghĩ cách cứu Thanh Việt.

Nghĩ vậy nên Tiểu Vũ tự tay cầm lấy đôi đũa Hỏa Cẩu đưa cho, gắp lấy những món ăn mà cậu ta mang đến. Cũng đã mấy ngày rồi chưa có thứ gì bỏ vào bụng, nay được ăn một bữa no nê nên tinh thần cũng phấn chấn lên nhiều.

Sau khi cái bụng đã no Tiểu Võ mới tiếp tục hỏi chuyện Hỏa Cẩu.

- Phải rồi Hỏa Cẩu! Cậu còn chưa trả lời ta vì sao cậu vào được đây.

Bạn đang đọc Phong Vân Quyển 4 sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 189

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.