Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Vũ Vượt Ngục

Tiểu thuyết gốc · 2068 chữ

Một năm mà trôi qua giống như một ngày, dĩ nhiên bao giờ cũng tốt hơn là một ngày dài tựa một năm.

Bên trong Tuyết Huyết Đại Lao lạnh lẽo, dưới ánh lửa bập bùng cùng với mùi cỏ khô cháy khét có hai con người và một bình rượu vẫn đang ngồi đó, một người không ngừng kể, một người thì không ngừng chú ý lắng nghe. Câu chuyện dài về nguồn gốc của Xích gia cả trăm năm qua, đã được Hỏa Cẩu trực tiếp kể lại toàn bộ cho Tiểu Vũ nghe hết sức rõ ràng.

- Mọi chuyện là như vậy đó Tiểu Vũ đại ca. Sư phụ của đệ là Xích Liệt sau khi được Tuyệt Tâm cứu về đã được hắn chữa trị. Nội lực của sư phụ đệ và Tuyệt Tâm cùng hệ hỏa, nên hắn đã dùng công lực Ngục Hỏa Bất Diệt Thân giúp ống ấy hồi phục công lực. Xích Liệt ông ấy là người ngay thẳng, từ trước đến giờ không muốn nợ ai bất cứ điều gì. Vì thế ông ấy đã quyết định sẽ giúp Tuyệt Tâm hoàn thành bá nghiệp. Coi như là để trả ơn của hắn đã cứu ông một mạng.

Hỏa Cẩu đã thuật lại cho Tiểu Vũ nghe toàn bộ mọi chuyện có liên quan đến Vô Thiên Luyện Ngục. Trong đại lao ẩm thấp chỉ có tiếng gió thổi qua song sắt, cùng tiếng đi lại của đám côn trùng.

Tiểu Vũ sau khi nghe xong câu chuyện dài mà Hỏa Cẩu đã kể, chàng cảm nhận quả thật võ công của Xích Gia và nội công Võ Gia là có liên quan rất mật thiết với nhau. Chính vì thế mà khi chàng học được Xích Hỏa Thần Công lại có thể dung hội nhanh đến như vậy.

Không những thế chàng còn phát hiện ra tinh thần truy cầu võ học to lớn vô cùng của cha mình. Không phải tự nhiên mà cha của chàng Thập Cường Võ Giả lại tự nhận là thiên hạ vô địch.

Nhưng lúc này Tiểu Vũ vẫn còn một điều nữa cần Hỏa Cẩu phải giải đáp, chàng quay sang y trực tiếp hỏi:

- Hỏa Cẩu! Vậy tại sao đệ lại vào được đây.

Hỏa Cẩu im lặng rồi từ từ nhấp thêm một ngụm rượu vào miệng sau đó mới nói tiếp.

- Sau khi Long Hàn Đầm bị phá, đệ bị trọng thương ngất đi trong đám gạch ngói đổ nát. Vài ngày sau thì đệ mới tỉnh lại nhưng không thấy sư phụ đâu nữa, Hàn Thuỷ Đình đã bị sập đổ hết cả, cá trong đầm cũng không biết vì sao lại chết trắng xoá. Đệ tìm quanh thì phát hiện thấy xác của Xích Vệ Tứ Kiếm, ai nấy phủ tạng xương cốt đều bị đánh vỡ nát chết rất thê thảm. Đệ trôn cất họ thật tử tế coi như ngưỡng mộ sự trung thành với sứ mệnh của họ cho đến hơi thở cuối cùng. Do không còn nơi nào để đi nữa nên đệ đành ở tạm chỗ cũ. Rồi một thời gian ngắn sau sư phụ Xích Liệt quay lại, nói rằng đệ có công chăm sóc ông ấy nhiều năm nên muốn nâng đỡ cho đệ. Vậy là đệ theo sư phụ đến Thiên Tuyệt Đảo.

Hỏa Cẩu thật thà nói hết mọi chuyện mà y đã biết, tuyệt đối không hề giấu giếm bất cứ điều gì. Cho thấy chàng trai này rất mực tin tưởng và ngưỡng mộ đối với Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ cũng cảm nhận thấy được hảo cảm đó toát lên từ chàng trai có ngoại hình xấu xí nhưng lại có trái tim nhân hậu này. Tiểu Vũ nhìn anh ta rồi tiếp nói:

- Vậy thì nếu như ta muốn thoát khỏi nơi đây thì phải làm sao? Ta muốn báo chuyện cực kỳ quan trọng này cho Vô Danh tiền bối, để người và võ lâm kịp đề phòng Tuyệt Tâm.

Hỏa Cẩu nghe xong chỉ nhắm mắt thờ dài ra vẻ bất lực mà nói:

- Nơi này tứ bề là biển, muốn thoát khỏi đây thật không dễ chút nào.

Tuy biết là như vậy nhưng Tiểu Vũ vẫn hy vọng câu ta có cách nên cố gặng hỏi một lần nữa.

- Hỏa Cẩu! Thật sự không thể có cách nào thoát khỏi nơi này được hay sao?

Hỏa Cẩu cũng dùng ánh mắt dò xét để nhìn Tiểu Vũ, cậu ta đọc được khao khát muốn thoát khỏi đây từ mắt của chàng rất mãnh liệt. Hỏa Cẩu ngập ngừng giây lát rồi tiếp tục nói.

- Thật ra thì khi đệ đến đây thăm huynh cũng đã từng nghĩ làm cách nào để cứu huynh ra khỏi đại lao. Phía sau ngọn núi phía bên trai cách đây hai dặm chính là bờ biển, đệ đã chuẩn bị sẵn một chiếc thuyền ở đó.

Nghe vậy Tiểu Vũ không khỏi mừng ra mặt:

- Vậy thì tốt quá rồi. Bây giờ hai ta sẽ hợp lực đánh ra khỏi đây, sau đó đệ dẫn ta đi tìm Thanh Việt, với bản lĩnh của hai chúng ta thừa sức thoát khỏi nơi này phải vậy không?

Hỏa Cẩu nghe xong lời đề nghị của chàng, cậu ấy không đồng ý nhưng cũng không từ chối. Cậu ta chỉ khẽ chau mày mà nói:

- Thoát ra khỏi nơi này sẽ phải đi ra từ gian chính của đại lao, đó là con đường độc đạo thoát ra phía cửa. Nhưng ở đó sư phụ Xích Liệt của đệ đang chấn giữ. Huynh thì đang bị thương như vậy, chắc chắn công lực chưa thể hồi phục ngay được. Cho dù huynh có khỏe mạnh đi nữa thì dựa vào võ công của hai chúng ta, cũng chẳng thể nào đánh thắng được sư phụ của đệ.

Hỏa Cẩu nói rất đúng, mấy ngày trước Tiểu Vũ còn khỏe mạnh vậy mà còn bị Xích Liệt đánh trọng thương ở Thập Lý Đèo. Bây giờ công lực của chàng mới chỉ hồi phục được có ba phần, làm sao vượt qua ông ta được chứ. Nhận thức được tình trạng hiện tại của mình, Tiểu Vũ không khỏi buồn rầu ngồi phích xuống nền đất thở dài:

- Lẽ nào không thể ra khỏi nơi này được sao?

Nhưng ngay lúc này thì Hỏa Cẩu lại lên tiếng nói tiếp:

- Thật ra không phải là không có cách.

Nghe Hỏa Cẩu nói vậy thì Tiểu Vũ nhanh như cắt vùng choàng dậy, chàng lấy hai tay bấu chặt vào hai vai cậu ta với vẻ mặt với cùng sốt sắng nói:

- Thật vậy ư! Hỏa Cẩu có cách gì mau nói đi?

Hỏa Cẩu ngấp ngứ một hồi rồi nói:

- Muốn qua ải của sư phụ đệ cũng không khó lắm. Tối nay trong lúc đưa cơm cho ông ấy, đệ sẽ lén cho một ít mê dược vào trong đồ ăn. Tuyệt Tâm và sư phụ không hề biết đệ quen với huynh, nên mới để cho đệ tự do ra vào đại lao như thế. Vì vậy cách này hoàn toàn có khả năng thành công.

Tiểu Vũ biết đây là cơ hội duy nhất để chàng thoát khỏi cái nơi khốn kiếp này, trong lòng không khỏi mừng rỡ và biết ơn đối với huynh đệ Hỏa Cẩu. Chàng cố lên thân xác đau nhừ dậy ôn tồn nói với cậu ấy.

- Tốt! Hỏa Cẩu hãy giúp ta dời khỏi đây, tính mạng của bao võ lâm nhân sĩ đang nằm trong tay đệ, đệ không thể thấy họ chết mà không cứu được.

Hỏa Cẩu vẫn do dự bởi vì anh ta cũng có nỗi khổ riêng của mình.

- Nếu kế hoạch này thành công thì đồng nghĩa đệ đã phản bội lại sư phụ mình. Ông ấy biết được thì nhất định sẽ không tha cho đệ.

Một thoáng lo lắng hiện lên trên khuôn mặt chi chít những sẹo là sẹo dọc ngang của Hỏa Cẩu.

Nhưng Tiểu Vũ đã kịp thời dùng lời lẽ chấn an cậu ta, Tiểu Vũ biết Hỏa Cẩu là người trọng đạo nghĩa, phải làm việc này đối với cậu ấy mà nói là không dễ chịu chút nào. Tiểu Vũ cũng cố gắng khuyên nhủ để Hỏa Cẩu bình tĩnh lại hơn.

- Hỏa Cẩu! Đệ nghe ta nói đây. Đệ từng tham gia trận chiến ở Ngoan Thạch Thành, từng tận mắt thấy người của Vô Thiên Luyện Ngục bị Tuyệt Tâm giết hại như thế nào. Nếu để hắn nắm trong tay cả võ lâm thiên hạ sẽ còn có nhiều người chết hơn thế nữa. Sẽ có thêm những đứa trẻ mồ côi bất hạnh giống như đệ, đệ có cam tâm để những đứa trẻ đó chịu tổn thương như đệ đã từng phải gánh chịu hay không.

Tiểu Vũ nói đúng, trận chiến ở Ngoan Thạch Thành có hơn 300 tráng binh của Vô Thiên Luyện Ngục ra ngoài, nhưng quá nửa bọn họ đã bị giết chết gần hết. Con cái của họ cũng sẽ mồ côi cha, thiệt thòi của những đứa trẻ đáng thương ấy sẽ giống như Hỏa Cẩu. Cậu ta cũng không hề muốn chuyện đó sẽ xảy ra thêm với những người khác nữa.

Dưới sự động viên tinh thần của Tiểu Vũ thì Hỏa Cẩu đã quyết tâm hơn, câu ta nắm chặt tay của chàng rồi nói:

- Được! Tiểu Vũ đại ca. Đệ sẽ giúp huynh thoát khỏi đây an toàn, sau đó sẽ quay lại chịu tội với sư phụ.

Để đi đến quyết định này thật sự là khó khăn đối với Hoả Cẩu. Vì nếu như kế hoạch thành công hay không may thất bại thì cậu ta cũng khó tránh khỏi tội trạng nghiêm trọng. Chỉ có cách trốn cùng Tiểu Vũ thì cậu ta mới thoát được trọng tội. Nhưng con người Hỏa Cẩu ngay thẳng, trốn chạy không phải là việc mà cậu ta muốn làm.

Hỏa Cẩu đóng sập cửa nhà lao lại rồi ra đi mất dạng trong dãy hành lang tối thui mù mịt nơi nhà lao. Tiểu Vũ chỉ còn cách nằm xuống chờ đợi và chờ đợi. Có thể Hỏa Cẩu sẽ quay lại hoặc chẳng bao giờ quay lại nữa. Mọi chuyện xảy ra khó mà nói trước được, có điều quen biết Hỏa Cẩu bấy lâu, chàng biết cậu ta không phải hạng người hứa mà không biết giữ lời.

Tiểu Vũ đặt thân lên đống cỏ khô nhưng đã bị ẩm mốc và rêu phong làm cho nhũn hết cả ra rồi. Chàng nằm miên man trên đó rồi nghĩ xem sau này sẽ làm gì tiếp theo. Nhưng cho dù đã nghĩ hoài mà vẫn cảm thấy trong đầu rối như tơ vò, cuối cùng vì quá mệt mỏi nên chàng đã thiếp đi lúc nào không hay.

Thời gian Tiểu Vũ ngủ thiếp đi không biết là bao lâu, đến khi có một bàn tay khẽ lay lên vai chàng, cùng một lời nói ấm áp vọng lại bên tai.

- Vũ ca dậy đi! Chúng ta phải nhanh chóng dời khỏi đây.

Tiểu Vũ trở mình quay lại nắm lấy bàn tay ấy, đó là một bàn tay nhỏ nhắn mịn màng, một bàn tay chàng nguyện sẽ dành chọn cả đời này để nắm giữ. Khi thân ảnh của người ấy hiện ra trước mắt, Tiểu Vũ không dằn được vui sướng trong lòng mà thốt lên.

- Thanh Việt là muội à.

Chàng mở choàng mắt ra thì thấy một thiếu nữ tóc hung đỏ, ánh mắt to tròn trong veo, bờ môi đằm thắm ngọt ngào. Nàng chính là cô gái của chàng Thanh Việt. Chỉ thấy Tiểu Vũ ngây ngốc tại chỗ khi thấy mình, nàng bèn nhoẻn miệng cười và nói.

- Đúng là muội đây.

Thanh Việt còn chưa kịp nói hết câu thì một luồng sức kéo mãnh liệt đã kéo nàng vào lòng và ôm thật chặt, đó chính là Tiểu Vũ đã dùng tay ghì chặt nàng. Tựa như chàng sợ rằng nếu buông tay là có thể một lúc nào đó sẽ mất nàng mãi mãi luôn vậy.

- Thanh Việt! Có biết ta nhớ muội lắm hay không?

Bạn đang đọc Phong Vân Quyển 4 sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 274

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.