Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Việt Ta Vì Nàng Mà Cam Chịu Tất Cả

Tiểu thuyết gốc · 2118 chữ

Có phải con người sống trên đời ai cũng có số chết?

Một khi đã đến số chết thì làm cách nào cũng không thể thoát được.

Mỗi con người đang sống đều đã có tên trong Sổ Nam Tào cả, nếu hạn chết là tối hôm nay thì người đó chẳng thể sống nổi đến sáng ngày mai.

Trớ trêu thay người thường chết sớm lại là người tốt, còn kẻ xấu xa thì vẫn nhởn nhơ làm điều ác.

Thiên đạo có công bằng hay không?

Công bằng vốn chỉ là thứ mà những kẻ yếu đuối mong chờ, để thay đổi hoàn cảnh sống hiện tại của mình.

Trên đời vốn chẳng có công bằng nào cả, mà chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu, kẻ thống trị và kẻ bị trị mà thôi.

Nếu làm người tốt sẽ chết sớm như thế, vậy thì tại sao không đi làm người xấu để có thể sống được lâu hơn.

Thật ra đó chỉ là điều do người ta tự luận ra mà thôi, kẻ xấu hay người tốt đều có tên trong sổ sinh tử, chết sớm hay chết muộn rồi cũng phải chết mà thôi.

Số chết vào giờ Dần thì chẳng thể sống đến nổi giờ Mão. Cường giả hay người thường cũng khó mà tránh khỏi. Bởi vì đó chính là số mệnh của mỗi con người.

Tiểu Vũ có phải là một võ giả hay không?

Cậu ta đương nhiên là một võ giả, vậy thì võ giả Tiểu Vũ cũng sẽ có số chết, nếu như vậy thì số chết của chàng liệu có phải ngày hôm nay, ngay chính Tuyết Huyết Đại Lao này.

Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ Tiểu Vũ chưa từng nếm trải qua cái cảm giác bất lực như thế này.

Luôn được xem là thần đồng võ học tư chất hơn người, nhưng hiện tại chàng không đủ một chút sức nào để đấu lại kẻ địch.

Tiểu Vũ phát hiện máu chảy đầy miệng, chàng bất lực nép sát vào một góc nhà lao u tối trong sự tuyệt vọng vô cùng.

Lẽ nào số mệnh của Tiểu Vũ lại kết thúc ở đây, nếu quả đúng như vậy thì cuộc đời đúng là chuỗi những sự bất ngờ.

Một người từng đánh bại Huyền Âm Lục Kiếm của Kiếm Thần, đánh lui Hải Trạch Võ Lang, kết Liễu Liên Thành Chí. Từ khi bước chân ra Giang hồ chàng chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh khốn đốn như thế này.

Cái mạng nhỏ này của chàng dường như cũng sắp không giữ được nữa rồi. Bởi trước mắt là tuyệt thế cao thủ hỏa khí bừng bừng, chỉ cần hắn vung quyền là sinh mạng yếu ớt này của chàng cũng sẽ biến mất.

Xích Liệt đã vung quyền, nghe tiếng quyền phong vù vù lao tới cũng có thể cảm nhận thấy đây là một quyền rất nặng, một quyền dùng để đoạt mạng chứ chẳng nghi.

Trong lúc thần chí mê mờ thì Tiểu Vũ vẫn thoáng nghe thấy tiếng hét cuồng nộ của Xích Liệt truyền đến.

- Tiểu Tử! Chịu chết đi.

Quyền kình hung mãnh đấm tới, nếu trúng phải quyền này thì ắt nhục thân vỡ nát, phủ tạng như tương. Sinh mạng của hậu nhân Võ Gia Thiên Hạ ắt cũng đoạn tuyệt từ đây.

Đối diện với một quyền bại liệt như vậy, Tiểu Vũ đã lực bất tòng tâm, dù mắt nhìn rõ cách phá giải nhưng cơ thể lại không thể phát ra được sức kháng cự, vì vậy nên đành phải chịu hữu tâm vô lực mà thôi.

Chàng nhắm mắt đón nhận cái chết đang ập đến nhưng trong lòng cảm thấy không cam tâm. Làm sao mà cam tâm cho được khi với bản lĩnh thật sự của chàng làm sao đến mức phải bó tay chờ chết như thế này.

“Uỳnh, Uỳnh”

Mấy tiếng nổ lớn phát ra làm đất bụi trên cao đổ hết xuống đầu Tiểu Vũ, chàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra lúc này. Chỉ thấy khi chàng mở mắt thì thấy có ba vết lõm sâu hoắm ngay bên cạnh chỗ mình đang ngồi.

Tường của thiết lao cứng như sắt thép vậy mà vẫn bị đấm thủng vào mấy phân, đủ hiểu lực đấm cường kình như thế nào. Thân da thịt của người thường mà trúng phải quyền này thì nát như tương chứ chẳng nghi.

Tiểu Vũ nhìn về phía hướng mà quyền phong vừa xuất ra, chỉ thấy Xích Liệt đi đứng lảo đảo như người say rượu. Hai chân của ông ta run lẩy bẩy như sắp gục ngã. Chỉ có hai con mắt đỏ ngầu vẫn phát ra tia nhìn hung dị như muốn tiến tới ăn tươi nuốt sống chàng.

Đang lúc Tiểu Vũ ngây người ra vì không biết phải làm sao, thì bên tai có tiếng gọi làm chàng phải chú ý.

- Tiểu Vũ đại ca đi mau thôi! Vừa rồi đệ đã cho một liều lớn Nhuyễn Cơ Dược vào trong thức ăn của ông ấy. Có lẽ bây giờ thuốc mới phát tác đó.

Thì ra bên ngoài cửa sổ gọi vọng vào là Hỏa Cẩu, bên cạnh là Thanh Việt ý trung nhân của chàng, vậy là họ vẫn chưa đi ngay mà nán lại chờ chàng.

Nghe xong Tiểu Vũ như hiểu ra vấn đề, chàng ôm ngực bò dậy rồi tiến về phía cửa sổ thoát ra ngoài cùng bọn họ.

Nhưng vừa mới ra được bên ngoài thì Tiểu Vũ trọng thương gục ngã vào lòng Thanh Việt. Thấy chàng như vậy nàng không khỏi lo lắng hét lên.

- Trời ơi! Vũ ca không sao chứ!

Thanh Việt, Hỏa Cẩu tiến tới đỡ chàng một tay rồi cả ba dìu nhau cất bước đi khỏi nơi này. Ngoái đầu nhìn lại bọn họ thấy Xích Liệt đang ngồi xếp bằng. Với công lực thâm hậu của ông ta và Xích Hỏa Thần công, chất dược bên trong bị liệt hỏa thiêu đốt thành những khí đen bốc lên đỉnh đầu.

Hỏa Cẩu là người biết rõ nhất uy lực bá đạo của Xích Liệt, chính y cũng hiểu với số dược thảo vừa rồi sẽ không thể cầm chân ông ta được lâu, cho nên Hỏa Cẩu vô cùng sốt ruột muốn đi khỏi đây thật nhanh. Cậu ta vừa rìu theo Tiểu Vũ vừa thầm thủ thỉ vào tai chàng với tâm trạng cực kỳ hoang mang.

- Tiểu Vũ đại ca huynh ráng lên, chúng ta phải dời khỏi đây thật nhanh. Sư phụ đệ võ công cao cường chút đan dược đó khó cầm chân ông ấy được lâu.

Tiểu Vũ lúc này toàn thân mỏi nhừ, nhưng dù sao cũng đã thoát được ra khỏi Tuyết Huyết Đại Lao cũng là việc đáng mừng. Chàng tuy hơi thở mệt nhọc nhưng vẫn nhìn sang chỗ chàng trai kia nói lời cảm kích.

- Được rồi! Hỏa Cẩu à. Lần này may mà có đệ, không thì mạng ta khó giữ rồi. Tiểu Vũ ta nợ đệ một mạng.

Hỏa Cẩu một tay vẫn quàng qua vai của Tiểu Vũ, mắt hướng về phía trước, rồi trả lời chàng một cách nhẹ nhàng.

- Huynh nói gì vậy! Chúng ta là hảo huynh đệ nào nên so đo làm gì. Đi nhanh thoát ra khỏi nơi này đã.

Cả ba người cố gắng lê lết thật nhanh ra khỏi Tuyết Huyết Đại Lao, nhắm hướng bờ biển mà đi.

Quang cảnh bên ngoài tuy là đêm tối nhưng vẫn cảm nhận được sự thoáng đãng mát mẻ. Phải trải qua những ngày tháng tù đày giam giữ mới hiểu được tự do đáng quý đến nhường nào.

Kế sát bên Tiểu Vũ là Thanh Việt, nàng vẫn đang cố gắng dìu chàng bước từng bước đầy khó khăn. Hạnh phúc nhất của một người đàn ông là khi ngươi sa cơ thất thế, người phụ nữ của ngươi vẫn ở bên cạnh ngươi.

Tiểu Vũ cảm thấy đời này của mình gặp được Thanh Việt đã là một niềm may mắn vô cùng rồi. Tiếc rằng chàng bây giờ lâm vào hoàn cảnh bi đát thế này, không thể nào lo cho nàng một cuộc sống tốt hơn. Khiến nàng lận đận gian khổ cùng mình như thế này, Tiểu Vũ cũng không khỏi cảm thất thật hổ thẹn.

Ngay lúc ấy có tiếng nói mừng rỡ của Hỏa Cẩu cất lên.

- Qua bãi cát phía trước là tới chỗ đệ để thuyền rồi.

Nghe Hỏa Cẩu nói như vậy, ai cũng mừng vui ra mặt vậy là họ sắp thoát khỏi nơi khốn khổ này. Tiểu Vũ tự hứa với bản thân mình rằng, chỉ cần vượt qua được ngày hôm nay, chàng và Thanh Việt sẽ trốn đi thật xa. Dời khỏi giang hồ mãi mãi, phần đời còn lại của hai người sẽ sống ở một nơi hoang vu thơ mộng và chỉ có hai người mà thôi.

Chàng sẽ dựng một căn nhà nhỏ bên một hồ nước lớn như Long Đình Đầm. Hằng ngày chàng sẽ lên rừng săn bắn, nàng ở nhà trồng rau dệt vải, đông tới, xuân qua mùa hạ, thu tới vạn vật thay lá, hai người sẽ hạnh phúc bên nhau đến già. Nàng sẽ sinh cho chàng những đứa con xinh đẹp.

Chỉ cần nghĩ đến cuộc sống đó là tự nhiên Tiểu Vũ dậy lên một cảm giác cầu sinh mãnh liệt. Chân chàng bước nhanh hơn, hơi thở cũng mạnh hơn. Chàng muốn nhanh thật nhanh biến mất khỏi nơi này.

Nhưng việc đời vốn không dễ đàng như là ta vẫn nghĩ, ngay khi ba người tiến ra giữa bãi cát thì tự nhiên đèn đuốc tứ bề thắp sáng choang.

Chiếc thuyền của Hỏa Cẩu sắp xếp gần bờ biển đã hiện rõ trước mắt, chiếc thuyền này sẽ trở ước mơ của Tiểu Vũ đi đến bến bờ hạnh phúc.

Nhưng chiếc thuyền đã không thể nhổ neo, có lẽ nó mãi mãi sẽ không thể đi được nữa.

Vì trên mui của chiếc thuyền đèn đuốc sáng trưng đó đã có người ngồi, ánh đuốc chiếu lên khuôn mặt quỷ dị của người này mới đáng sợ làm sao. Trong sự u tối của trời đêm, dưới ánh sáng nhàn nhạt của vầng nguyệt, một gương mặt quỷ mị nanh ác hiện ra, hắn cất tiếng âm u rùng rợn như ác quỷ hiện hình.

- Tiểu Huynh đệ sao bỏ đi nhanh thế, định không từ biệt ta hay sao?

Áo choàng tung bay trong gió biển đêm giống như quỷ trảo của ác thần, ánh mắt ánh lên sự quỷ quyệt nhưng không kém phần lạnh lẽo, kẻ đáng sợ này chính là hắn là Tuyệt Tâm.

Hỏa Cẩu khi nhìn thấy bóng dáng Tuyệt Tâm đang hiện diện trên khoang chiếc tàu của mình, thì cậu ta cảm giác hoang mang cực độ, Hỏa Cẩu lắp bắp cất tiếng.

- Không thể nào? Vì sao... ông lại biết con thuyền của ta?

Hỏa Cẩu kinh hoàng quỳ sụp xuống nền đất, cậu ta mất bao nhiêu công sắp đặt chuyện này, nào ngờ đến phút cuối vẫn không qua mắt nổi Tuyệt Tâm.

Ngược lại phía trên khoang thuyền một tiếng cười đắc chí truyền xuống, như bỡn cợt đám người bên dưới.

- Ha ha! Có gì đáng phải kinh ngạc như thế đâu. Bổn tọa có thể cải tử hoàn sinh thao túng sống chết. Chỉ với trí tuệ phàm nhân của ngươi làm sao qua nổi mắt ta.

Hỏa Cẩu quỳ mọp dưới đất, đầu gục xuống, mọi hy vọng giải cứu Tiểu Vũ của cậu ta đã chấm dứt ngay tại giây phút này.

Nhìn Hỏa Cẩu buồn bã tột cùng, Tiểu Vũ và Thanh Việt cũng cảm thấy hổ thẹn trước tấm chân tình của cậu ta.

Tiểu Vũ biết lúc này đã không thể có cách nào khác nữa, nên chàng chậm rãi ôn tồn nói với Hỏa Cẩu, chỉ mong cậu ấy sẽ thanh thản hơn.

- Hỏa Cẩu! Đệ đã làm hết sức của mình rồi, có lẽ số mạng của ta hôm nay sẽ chết ở đây. Nếu có kiếp sau nhất định ta vẫn muốn là huynh đệ của nhau.

Nghe những lời này của Tiểu Vũ khiến Hỏa Cẩu dưng dưng nước mắt không nói thêm câu gì.

Còn Tiểu Vũ đưa ánh mắt nhìn về phía Tuyệt Tâm nói lớn.

- Tuyệt Tâm giờ ông muốn thế nào?

Bạn đang đọc Phong Vân Quyển 4 sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 220

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.