Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ma Đao Tung Hoành

Tiểu thuyết gốc · 2421 chữ

Đây có lẽ lần duy nhất họ trò truyện gần gũi như thế, từ lúc hai cha con nhận nhau đến giờ luôn có một khoảng cách vô hình ngăn cản, một bức tường đủ dày và chắc để phân chia hai người họ thành hai thế giới riêng biệt.

Chỉ có hôm nay, ngay tại thời khắc hiện tại Nhiếp Phong mới có cơ hội được tiếp xúc gần với Dịch Phong đến thế. Một dòng máu cùng chảy trong hai con người, thân xác này dòng máu này đích thị là cùng một mạch, cảm giác máu mủ hoàn toàn không giống với bất cứ thứ cảm giác nào khác. Chắc hẳn không chỉ có mình người cha cảm nhận rõ ràng được điều đó, Nhiếp Phong cũng muốn nhân cơ hội hiếm hoi này khuyên bảo con trai quay đầu.

Trước lời dạy bảo tha thiết ẩn chứa tình yêu thương vô hạn của cha, Dịch Phong hắn liệu có thấu hiểu hay không.

Hắn dĩ nhiên là hiểu.

Hắn là một người thông minh, không chỉ thông minh bình thường mà là thông minh nhất trong những kẻ thông minh.

Hắn không tỏ ra cảm xúc không có nghĩa là không có cảm xúc, hắn không mở lời từ chối không có nghĩa là hắn sẽ nghe theo.

Dịch Phong không nói gì mà từ từ đứng dậy, bước ra khỏi tầm tay của Nhiếp Phong. Có lẽ hắn vẫn giữ vững lập trường của mình, bước chân bước đi thì có thể bước được trở lại, nhưng tâm đã có sự lựa chọn thì khó mà thay đổi lại được.

– Cha à! Nếu Phật là thiện còn Ma là ác thì thiện ác do ai phán xét, chính tà do ai quyết định. Số mệnh muốn con là ác thì số mệnh là chính hay tà.

Dịch Phong bước đi mà không quay đầu nhìn lại, mỗi bước đi dứt khoát tỏ rõ lập trường kiên định của mình. Nhiếp Phong nhìn con từ phía sau, mà lòng nhiều cảm xúc đan xen khó diễn tả.

– Phong Nhi! Khi xưa cha cũng từng nhập ma cũng sát hại rất nhiều người. Giờ nghĩ lại ta vô cùng hối hận.

Dịch Phong bước tới đưa tay nắm lấy cán Đại Tà Vương, vừa rồi giao chiến khốc liệt đao này đã bị một chiêu Bi Thống Mạc Danh của Bộ Kinh Vân đánh vuột khỏi tay, nay Dịch Phong đã cầm lại.

Hắn cầm đao cảm giác như người lái đò nắm tay trèo, như người cầm ca nắm cây đàn, thanh tà đao này tưởng như sinh ra là để dành cho riêng hắn vậy. Đao tà dĩ nhiên người cũng tà, mà người tà đương nhiên tâm cũng sẽ là tâm tà.

– Cha khi đó nhập ma là cha tự lựa chọn, cha được quyền quyết định vận mệnh của mình. Còn con không có sự lựa chọn, con sinh ra đã mang mạng cách Tà Vương. Không thể nào từ bỏ được, giống như vết máu trên mặt này vĩnh viễn không thể mất đi.

Dịch Phong nói đúng, năm xưa Nhiếp Phong chủ động nhập ma để đánh bại Tuyệt Vô Thần. Còn Dịch Phong là Đại Tà Vương tự tìm đến hắn, số mạng của hắn phải trở thành Bất Thế Tà Vương.

Hắn đã bao lần vứt bỏ thanh tà đao này mà không được, vì đó là vận mệnh cả đời này của hắn, muốn trốn tránh hay bỏ chạy vốn là điều không thể nào.

Nhiếp Phong nhận ra rõ ràng là bản thân không thể nào bao dung được đứa con này, đơn giản vì hai người họ đều là trò đùa của số mệnh. Càng cố gắng áp đặt sẽ chỉ càng khiến mối quan hệ phụ tử của hai người thêm rạn nứt và xa cách hơn mà thôi.

Nhiếp Phong lặng lẽ thở dài rồi nhìn theo hướng con trai mà nói:

– Phong nhi! Vậy sau này con định thế nào.

Nhiếp Phong biết không thể khuyên bảo được con, có nói tiếp cũng không đem lại kết quả gì. Thôi thì đành chỉ còn cách để nó tự đi trên con đường của mình.

– Con là một con bạc, niềm vui của một con bạc là đánh một canh bạc lớn. Con đã có một ván cược mới rất thú vị, bây giờ con phải đi để chuẩn bị cho canh bạc lớn nhất trong đời này.

Dịch Phong vừa nói, khóe miệng còn nở ra một nụ cười ngụy dị hiếm hoi, nhưng cũng không kém phần tự tin trong đó. Người ta bảo tâm tà khó đoán, Dịch Phong nghĩ gì và làm gì chẳng ai đoán biết được cả, Nhiếp Phong cũng không là ngoại lệ.

– Phong Nhi! Làm gì cũng phải nên cẩn thận.

Nhiếp Phong lo lắng bao nhiêu thì Dịch Phong lại dửng dưng bấy nhiêu.

– Cha yên tâm! Trời sinh con là một người đánh cược. Cha biết vì sao vừa rồi con không đánh trả Bộ Kinh Vân không?

Thật ra Dịch Phong đã lập chiến ước ba chiêu với Bộ Kinh Vân, nhưng hắn rất hiểu rõ nếu bản thân cố tình tránh khỏi kiếp nạn này, thì mối quan hệ giao tình nhiều năm của Phong Vân cũng sẽ rạn nứt.

Vì mối giao tình lâu năm đó của hai người Phong Vân thì chỉ còn cách là hy sinh, biết được điều này nên Dịch Phong muốn đánh một ván cược.

Một ván cược sinh tử với Tử Thần.

Nếu vừa rồi Dịch Phong ham sống sợ chết, toàn lực phản kháng thì chắc chắn ý sẽ phải chết dưới kiếm của Bộ Kinh Vân.

Bởi nếu hắn dốc hết sức thì Bộ Kinh Vân cũng sẽ toàn lực giết hắn. So với việc liều mạng ấy thì còn một cách khác có khả năng đem lại hiệu quả hơn rất nhiều, tất nhiên nếu như thành công.

Đó là chỉ cần dũng cảm hy sinh, liều chết nhận tội, dùng cái tâm thành thật biết đâu Bộ Kinh Vân sẽ kiếm hạ lưu tình.

Ông ta tuy là kẻ cố chấp, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ nhỏ mọn, chỉ cần tự miệng Bộ Kinh Vân nói tha thứ, thì ông ta sẽ không bao giờ nhắc đến nữa.

Như vậy sẽ không còn lo mối giao tình giữa Phong Vân rạn nứt, Dịch Phong cũng không cần phải trốn chạy, đúng là một kế sách nhất cử lưỡng tiện.

Chỉ có điều dám đem tính mạng của mình ra đặt cược, trên đời này nếu không phải là Dịch Phong, khẳng định sẽ chẳng có ai khác dám liều mạng như thế.

Và hắn đã thành công trong ván cược này, lại một lần nữa hắn chiến thắng, đúng là không hổ là một con bạc cao tay.

– Cha thấy rồi đấy, trước giờ đánh bạc Dịch Phong này chưa từng thua.

Qua ngữ điệu đầy tự tin của hắn giống như kết quả này hắn đã dự liệu được từ trước vậy.

Nhiếp Phong tuy tin vào cơ trí của con, nhưng trong lòng ông vẫn dậy lên một cảm giác bất an thật khó diễn tả.

– Phong Nhi! Bảo trọng.

Nhiếp Phong chỉ còn cách chia tay con trai tại đây, nhưng tại sao trong lòng ông ta cứ có cảm giác lần chia tay này sẽ là lần cuối.

Điều gì khiến Nhiếp Phong có cảm giác như vậy.

Đó chính là…

Tình phụ tử.

Dịch Phong tay cầm Đại Tà Vương rời khỏi Kinh Vân Đạo, Nhiếp Phong nhìn theo bóng con trong lòng đầy lo lắng thở dài.

Bóng Dịch Phong xa dần, chỉ còn cái tay áo tung bay trong gió, dưới một buổi chiều hoàng hôn tịch mịch. Nhiếp Phong đâu biết rằng lần gặp này, cũng lần gặp cuối của hai cha con họ.

Đời hợp rồi lại tan, sinh ly tử biệt nào ai biết. Hôm nay nói cười nhưng ngày mai có thể là giọt nước mắt chia ly.

…Nửa tháng sau…

Đúng như vậy, đúng như cảm nhận bất an của Nhiếp Phong, khi nhìn con trai cất bước ra đi lần ấy. Sau cuộc gặp gỡ ở Kinh Vân Đạo, Dịch Phong đã làm đúng như những gì mà hắn đã nói, lên kế hoạch thực hiện một ván cược lớn nhất trong đời. Tại Dịch Thiên Đô Phường trên Dịch Thiên Đảo, hắn dùng thuốc nổ định bụng đồng quy ư tận với đại ma đầu Liên Thành Chí.

Mọi tính toán của Dịch Phong không hề có một chút sơ suất nào, đáng tiếc là khí số của tên ma đầu chưa đến lúc tận. Trọng Bát trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đã cứu Liên Thành Chí thoát khỏi hiểm nguy.

Có câu mưu sự tại nhân hành sự tại thiên, Dịch Phong cơ trí tuyệt luân nhưng rốt cuộc cũng không thắng được ý trời.

Ván cược lớn nhất trong cuộc đời của Dịch Phong đã không thể thành công, với sự thất bại bởi đã không nghịch lại được Thiên ý đó, nên Dịch Phong đã không thể tránh được kiếp nạn này.

Cả Đô Phường Dịch Thiên nhuốm một màu lửa đỏ, hỏa kình vô tình đã thiêu rụi toàn bộ cơ nghiệp của phường bạc Dịch Thiên.

Dịch Phong và Tình Di sau khi chạy khỏi bí đạo, Nhiếp Phong đã tức tốc đuổi theo ngay. Nào ngờ ý trời trêu ngươi khi ông ta đến nơi thì tất cả đã quá trễ.

Mới gặp nhau trước đó không lâu, mà nay đã sắp sửa âm dương cách biệt. Nhiếp Phong đã không thể kìm nén được cảm xúc, phong thần đã thực sự đổ lệ hai hàng.

Dịch Phong cứng cỏi là thế, nhưng nước mắt nhiệt thành cũng trào ra nơi khóe mắt. Bao tâm tư chôn kín trong lòng nay đã không thể kìm nén mà bật khóc nên thành lời.

– Thật ra con rất muốn nói với cha, tuy cha từ nhỏ chưa hề nuôi dưỡng con, nhưng con chưa bao giờ trách cha…con trách cha cũng xuất phát từ tâm phản nghịch của con. Tình cảm của cha đối với con, con đã sớm khắc ghi trong lòng.

Nghe những lời này từ trong tâm của đứa con trai ngang ngạnh, Nhiếp Phong cảm thấy ngậm ngùi. Chỉ trách sao Phong Nhi không nói ra những lời này sớm hơn, giờ đây sinh mệnh mong manh như ngọn nến trước gió, nói ra càng chỉ khiến người cha ấy thêm đau lòng hơn mà thôi.

Nhiếp Phong muốn nói rất nhiều với con nhưng cổ họng nghẹn đắng, phải chăng nước mắt chảy ngược khiến ông không thể thốt được nên lời.

– Thì ra trời cao đã không bạc đãi con, trong giờ phút cuối cùng này còn cho con gặp được cha.

Dịch Phong trong lời nói nghẹn ngào đó, lại thoáng ẩn hiện một nụ cười hạnh phúc. Bộc lộ chân thành của người sắp chết, khiến cho họ ra đi thanh thản, nhưng họ đâu có ngờ điều đó lại đem lại nỗi day dứt cô tận cho người còn sống.

Trong giờ phút lâm trung đó, Dịch Phong không quên dặn dò, ủy thác lại cho cha một việc rất quan trọng. Nhiếp Phong không thể nào quên được lời chăn trối cuối cùng của Dịch Phong trước khi nhắm mắt.

– Cha! Xin hãy chăm sóc cho con của Tình Di.

Dịch Phong đã có con rồi ư.

Vậy là Nhiếp Gia đã có hậu nhân, đáng tiếc Dịch Phong đã không kịp nhìn thấy được ngày con mình chào đời.

Lời gửi gắm cũng là lời cầu xin duy nhất trong đời của con trai Dịch Phong, điều đó khiến Nhiếp Phong làm sao có thể như lúc trước, vì nghĩa diệt thân mà giao Thiên Nhai lại cho hoàng đế.

Nhưng giờ đây tại Dịch Thiên Đảo này, đứa nhỏ ấy đang bị người ta bắt đi. Nhiếp Phong sẽ không để chuyện đó xảy ra.

Bởi vì lúc Dịch Phong còn sống, Nhiếp Phong đã không làm tốt nghĩa vụ của một người cha, nay ông trời đã ban một Thiên Nhai để cho phong thần có cơ hội bù đắp.

Dịch Phong có số phận thê thảm, đó cũng là vì sự nhân từ của Nhiếp Phong mà gây nên. Nay ông ta quyết tâm sẽ không để quá khứ đó lặp lại thêm một lần nào nữa.

Con chết, vợ cũng chết, ngoài đứa bé này ra thì Nhiếp Phong không còn lại gì cả. Ông ta sẽ làm tất cả để bảo vệ an toàn cho nó. Cho dù có quay lưng với thiên hạ, đối đầu với hoàng đế thì Nhiếp Phong cũng tuyệt đối không sợ.

Phía trước chính là Bộ Uyên Đình, ông ta đang giữ đứa bé. Lần này Nhiếp Phong đã hạ quyết tâm không hề do dự, kẻ nào cản trở hay gây nguy hại cho đứa bé đều phải chết.

Đao khí như cuồng phát ra từ Tuyết Ẩm Cuồng Đao, làm trấn nhiếp tâm phách người khác, cảm giác áp bức đáng sợ này phát ra từ một người nhân từ như Nhiếp Phong, còn đáng sợ hơn sát khí tử thần của Bộ Kinh Vân.

Lần đầu sau mấy mươi năm kể từ khi Nhiếp Phong nhập ma, người ta mới cảm nhận được một Nhiếp Phong đáng sợ như thế này.

Bộ Kinh Vân là người chứng kiến toàn bộ sức mạnh, kinh thiên động địa của Nhiếp Phong khi đó. Lần này thấy Nhiếp Phong thấp thoáng hiện ra ma khí, khiến tử thần cũng bất ngờ.

Nhiếp Phong từng bước cất lên, hàn kình tứ tán khiến đám người Bộ Uyên Đình trấn động tâm can. Quyết ý vì con của ái tử mà Nhiếp Phong đã có ý đại khai sát giới.

Băng hàn phút trốc ngưng phủ kín cả ngôi miếu hoang, đồng thời sát khí từ Tuyết Ẩm như khóa chặt chân của những người có mặt. Giờ đây người ta mới hiểu thế nào là nhiếp phục nhân tâm.

– Khoan đã! Nhiếp Phong chỉ cần ngươi bước thêm một bước ta sẽ giết chết đứa bé.

Bạn đang đọc Phong Vân Quyển 4 sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 483

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.