Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tru Thiên Bá Quyền

Tiểu thuyết gốc · 2426 chữ

Tiểu cô nương ấy không những không chê nó xấu xí, bởi ngay từ khi sinh ra nó đã không may bị trúng Lam Ngân Độc Tuyết của Tuyết Tâm Nam, đã xấu lại càng thêm xấu hơn. Tiểu cô nương họ Cung Bổn đó đã không hề bận tâm đến tất cả những điều đó, mà còn thường xuyên cùng nó lên núi hái thuốc.

Khoảng thời gian đó có lẽ là vui vẻ nhất trong đời này của nó, đúng là trong ngày đông lạnh lẽo lại vương lên một tia nắng vàng. Có điều ngày tháng vui vẻ ấy chẳng được bao lâu, âu cũng là ý trời đã cố tình trêu ngươi với một đứa trẻ bất hạnh như nó, gặp nhau là duyên nhưng bên nhau bao lâu lại là do số phận của mỗi người.

Sau những tháng ngày dày công nghiền ngẫm, cuối cùng nó đã tìm ra được cách giải độc cho nghĩa phụ một cách kỳ tích. Hoàng Ảnh sau khi tỉnh lại thì phát hiện ra người đã cứu mình chính là đứa trẻ năm xưa mình đã cứu ở Thiên Sơn. Cảm động trước tấm lòng của đứa bé này vì mình mà làm bao điều vất vả, ông đã phá lệ truyền thụ võ công của mình cho Thần Phong.

Thế là từ đó Thần Phong ở lại luôn độc lô của Độc Diêm La, ngày ngày cùng nghĩa phụ chuyên tâm luyện võ, để có thân thể tráng kiệt đủ sức bức hết Lam Ngân Độc Tuyết ra ngoài. Chính vì vậy từ đây nó không còn xuống núi nữa, cũng chẳng thể gặp Diệp Phù thêm một lần nào nữa.

Sau vài năm chuyên chú cực khổ, học tập tâm pháp do Hoàng Ảnh truyền thụ, Thần Phong như thoát thai hoán cốt. Từ đứa bé phù nề xấu xí ngày nào, giờ đây y đã trở thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú, cao lớn hơn người. Cho dù là ngày nào cũng chuyên tâm luyện võ, nhưng sâu trong tâm chí của chàng chưa bao giờ quên đi hình bóng của Diệp Phù.

Ngay khi võ công đại thành, không thể nào cầm lòng của mình được chàng vội xuống núi để đi tìm người con gái năm xưa. Nhưng thế sự thay đổi vô thường, vì Thần Phong đã khỏi bệnh lại trở nên thay đổi rất nhiều từ ngoại hình cho đến vóc dáng, nên Diệp Phù đã không nhận ra cậu bé xấu xí năm xưa.

Nhưng chàng không hề nản chí một chút nào, mấy ngày sau Thần Phong lại xuống núi để tìm nàng. Nhưng khi vừa đến Cung Bổn gia trang thì phát hiện lửa cháy ngút trời thây chất đầy nội phủ. Lo lắng cho Diệp Phù sẽ gặp nguy trong cơn hỏa hoạn, chàng đã liều mình phi thân vào bên trong biển lửa, song thế lửa quá mạnh khó mà tìm ra tung tích của cô nương ấy.

Có ngờ đâu khi đó Diệp Phù không ở trong trang viên Cung Bổn, mà nàng đang đi thăm một người họ hàng ở xa. Đúng lúc đó thì nàng bỗng nhiên trở về, trong biển lửa ngút trời cuốn đi sinh mạng của những người thân yêu của Diệp Phù. Nàng lại nhìn thấy Thần Phong từ trong đó đi ra, vô tình nàng nghĩ nhầm rằng chàng chính là hung thủ đã sát hại gia đình mình.

Tình ngay lý gian trong cơn phẫn nộ vì mất đi những người thân yêu, một nữ tử liễu yếu đào tơ như Diệp Phù cũng cầm đao sống mái với kẻ thù. Nhưng nàng đâu có biết người nàng đang muốn giết chính là người hết mực yêu thương nàng.

Thần Phong sững sờ trước cảnh tượng đau lòng đó, chàng không tránh cũng chẳng né, chàng muốn dùng tính mạng này để chứng minh rằng mình hoàn toàn vô tội.

Nhưng Diệp Phù trong lúc tâm trạng kích động đã muốn một đao giết chết chàng, may thay Hoàng Ảnh đến kịp lúc và cứu chàng đi.

Còn Diệp Phù vì lo sợ kẻ thù tìm đến nhổ cỏ tận gốc nên cũng bỏ đi thật xa. Từ đó về sau Thần Phong không còn biết thông tin gì về nàng nữa.

Tình đầu sớm nở chóng tàn, người cũng đã đi xa từ lâu nhưng trong trái tim của chàng vẫn không thể nào quên được hình bóng của người con gái ấy.

Ngày qua ngày, tháng tiếp tháng, năm thêm năm trong tâm trí Thần Phong vẫn không thể quên được Diệp Phù. Đúng là tình cảm dầm mưa thấm lâu ai nào ngờ. Chính vì thế mà khi về Trung Nguyên tìm cha ruột, chàng đã tình cờ gặp Đinh Nhu.

Đinh Nhu có bảy tám phần giống Diệp Phù nên chàng không thể kìm nén lòng mình được. Chính thế nên Thần Phong mới để Lam Vũ lợi dụng đi chiến với Thắng Nhất Đao của Thắng Đao Môn.

Cũng chính là vì cô gái Đinh Nhu này mà chàng xuýt chút nữa bỏ mạng tại Thập Tướng Lăng trong tay đám người của Tuyết Tâm Nam.

Đinh Nhu chính là mầm họa đối với Thần Phong nên sau khi biết sự tình, Dịch Phong đã một chưởng giết chết cô ta rồi nói dối là người của Lam Nguyệt Tông đã làm.

Chính mắt Thần Phong đã nhìn thấy thi thể của Đinh Nhu, cô ta thật sự đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa, nhưng hôm nay khi thấy nữ tử kia thì một lần nữa chàng vẫn không thể tự chủ được mà đi theo.

Đâu ai ngờ được rằng, người con gái giống Đinh Nhu như đúc đó lại chính là Cung Bổn Diệp Phù mà ngày đêm chàng mong nhớ. Cuộc đời luôn tồn tại những chuyện bất ngờ như vậy, đi tìm hoài chẳng thấy đâu thế mà giờ đây lại tình cờ gặp nhau ở chân Thiên Ân Thành này.

Người đã ở ngay trước mắt một cách rõ ràng, nàng là Diệp Phù bằng xương bằng thịt chứ không phải trong mộng. Chàng có rất nhiều lời muốn nói, có rất nhiều tâm sự muốn dãi bày. Nhưng bản thân lại bị một quyền cực mạnh của Cung Bổn Đệ Nhất đánh trúng, khiến ngũ nội nhộn nhạo, lòng muốn nói mà miệng thì bị những cơn đau quặn thắt khoá chặt.

Thần Phong sau khi trúng phải sát quyền thì kình thấu phủ tạng, bấy giờ chàng mới bàng hoàng phát hiện ra một quyền khi nãy rất đỗi quen thuộc. Không nghi ngờ gì nữa đây chính là sát chiêu Vãng Sinh Cực Lạc của Vô Hỷ, môn chủ của Bắc Tông Dị Võ Đạo Đông Doanh.

Nhớ ngày trước khi Thần Phong trúng một quyền của Vô Hỷ, nếu lúc đó không có nghĩa phụ Hoàng Ảnh dùng nội lực Hoàng Kim Đao khí tương cứu, có lẽ chàng đã mất mạng bởi quyền chiêu Vãng Sinh Cực Lạc này rồi.

Lúc trước so với bây giờ thì công lực của Thần Phong đã ở một cảnh giới khác, nhưng quyền này phát ra cực nặng, tuy không thể gây ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng cũng làm cho chàng đau khổ trong chốc lát.

Công lực của hán tử thiết diện kia phải nói là còn cao hơn Vô Hỷ, quyền kình hùng mạnh xoắn phủ tạng lại làm cho chàng quặn thắt đến không nói được nên lời.

Trong cảm giác hoa mắt chóng mặt, chàng chỉ cảm thấy hương thơm tỏa ra từ hơi thở ấm nồng của nữ tử kia phả vào mặt của mình.

Nàng đã ở rất gần, Cung Bổn Diệp Phù chàng ngày đêm nhớ mong chỉ cách chàng có một cái với tay thôi, nhưng bụng chàng đang đau thắt khôn nguôi, giờ muốn đưa tay ôm lấy nàng cũng hoàn toàn không thể. Mái tóc ấy, ánh mắt ấy và cả mùi hương tỏa ra từ hơi thở của người con gái ấy, nàng đích thực là Cung Bổn Diệp Phù ngày xưa.

Thần Phong một tay ôm bụng, còn mặt mũi thì nhăn nhó vì cơn đau hành hạ nhưng ánh mắt của chàng thì không lúc nào dời khỏi nàng. Miệng chàng lắp bắp muốn kêu tên của nàng, muốn nói cho nàng biết “ta là Thần Phong đứa trẻ xấu xí mà mười năm trước nàng cưu mang đây”.

Dù muốn mở miệng lắm nhưng chàng cố gắng hết sức, môi cũng chỉ lắp bắp mà không nói được nên lời. Thần Phong kể từ khi được Bộ Kinh Vân và Phá Quân khai thông Khí Hải Vô Nhai, công lực của chàng đã mãnh tiến không ngừng. Vậy mà một quyền này lại làm cho chàng phải câm lặng như thế, đủ thấy nội lực của người tên Cung Bổn Đệ Nhất này cao siêu đến nhường nào.

- Huynh muốn nói gì với ta sao?

Cung Bổn Diệp Phù dường như cũng cảm nhận được điều gì đó trong ánh mắt của chàng. Bởi ánh mắt ấy không hề có ác ý, ngược lại còn tỏa ra sự ấm áp ngập tràn yêu thương. Nàng từ từ tiến gần hơn nữa về phía nam tử xa lạ nhưng lại gợi lên một cảm giác quen thuộc kia.

- Huynh có thể trúng một quyền của đại ca mà không chết, thật là một kỳ tích đó nha. Xem ra huynh cũng là một cao thủ trong võ lâm Trung Nguyên.

Diệp Phù khẽ nhoẻn miệng cười trong sự tò mò thích thú, bởi đại ca nàng là một siêu cấp cường giả, mỗi khi xuất quyền đều sẽ có kẻ vong mạng.

Đúng vậy, không chỉ có nàng mà ngày cả người xuất quyền là Cung Bổn Đệ Nhất cũng có chỗ hoài nghi về Thần Phong.

“Tiểu tử này bề ngoài bình thường không có phong phạm trọc trời khuấy nước của một cường giả. Nên khi nãy ta chỉ sử ra ba thành công lực, nghĩ rằng như vậy đã có thể giết chết hắn rồi. Nhưng khi quyền xuất đánh trúng người hắn, ta cảm giác kình lực như thấu xuống nước làm quyền kình tiêu biến đi rất nhiều. Rốt cuộc là thứ công phu kỳ lạ gì”.

Cung Bổn Đệ Nhất đứng lặng một chỗ như trời trồng, bởi nguyên tắc của hắn từ trước tới nay là quyền xuất ắt đoạt mạng, nhưng sau một quyền vừa đánh ra khi nãy mà Thần Phong vẫn chưa chết làm cho hắn cảm thấy như bị sỉ nhục. Sắc mặt của hắn đanh lại đồng thời ánh mắt cũng lộ ra tia sát cơ, Cung Bổn Đệ Nhất lầm lỳ tiến tới chỗ Thần Phong như một tảng đá nặng nề sắp sửa đè bẹp chàng.

- Muội tử! Mau tránh ra để ta giải quyết hắn tránh ảnh hưởng đến cuộc hành trình của chúng ta.

Cung Bổn Đệ Nhất từ từ bước tới chỗ hai người, bàn tay của hắn nắm chặt đến nỗi phát ra những tiếng kêu rôm rốp, không những thế sát khí tỏa ra cùng mỗi bước chân của hắn lan khắp cả Thiên Ân Thành, áp lực khủng bố làm cho những người đang ngủ sâu cũng phải thấp thỏm bất an, ác mộng ập tới trong vô thức.

- Không đại ca! Huynh từng nói nếu ai trúng một quyền của huynh mà không chết, huynh sẽ tha cho người đó. Huynh làm ơn tha cho người này được không.

Diệp Phù quay lại hoa dung thất sắc khi thấy bộ mặt khủng bố của đại ca. Nàng khẩn thiết van xin hắn tha mạng cho Thần Phong.

Thấy người con gái mình thương đang van xin tha mạng cho mình, chàng cảm thấy mình thật vô dụng, chỉ trách tài không bằng người mới gây nên sự nhục nhã này.

Nhưng nhìn nét mặt đầy hung dữ của Cung Bổn Đệ Nhất, hắn hoàn toàn không có ý định sẽ tha mạng cho chàng, hắn hét về phía của muội muội.

- Không được! Tên này đã thấy mặt chúng ta. Rất có thể ảnh hưởng đến kế hoạch đến Trung Nguyên lần này của mẫu thân. Hắn không thể không chết.

Cung Bổn Đệ Nhất đã tiến đến rất gần Thần Phong, quyết tâm lấy mạng chàng đã in hằn trong ánh mắt của hắn.

- Không! Muội không muốn huynh giết người này.

Diệp Phù nhoài người tới ôm lấy nắm quyền của hắn.

- Diệp Phù! Muội làm cái gì vậy mau tránh ra.

Cung Bổn Đệ Nhất vì một quyền vừa nãy không giết được Thần Phong trong lòng còn bực tức. Hắn hất nhẹ một cái khiến tiểu muội ngã sang một bên. Hắn vung quyền định kết liễu Thần Phong.

Thấy người mình yêu vì van xin tha mạng cho mình mà bị hất ngã, Thần Phong bất phẫn gân mạch toàn thân căng cứng. Muốn tung người lên đối kháng với gã kia, nhưng vừa xung động thì bụng lại đau nhói dù muốn cũng là hữu tâm vô lực.

Lẽ nào Thần Phong này lại mất mạng như thế, người thương vừa mới gặp lẽ nào lại âm dương cách biệt vậy sao. Chàng không cam tâm, tuyệt đối không cam tâm. Thần Phong hai hàm răng cắn chặt, hai mắt nhắm nghiền trong khi tâm trí chàng cực kỳ bất phẫn, chỉ trách ông trời đã không cho chàng cơ hội. Không cho chàng trước khi chết được nói một câu thật lòng với Diệp Phù.

Quyền của Cung Bổn Đệ Nhất đã giơ cao như lời phán xét cuối cùng của Hắc Bạch Vô Thường với kẻ đã hết dương khí. Từ nắm quyền to lớn nhuệ khí cái thế phát ra làm các mái ngói của những mái nhà xung quanh như bật lên cả tấc. Trúng một quyền này e rằng sau đó bức tường kia sẽ xuất hiện một vết lõm sâu cùng với máu thịt bầy nhầy, bên một chiếc áo màu lam với vết máu loang lổ.

Cung Bổn Đệ Nhất đắc ý vì sắp trừ được cái gai trong mắt, hắn cao hứng gầm lên.

- Ngươi là kẻ đầu tiên được chết dưới Tru Thiên Bá Quyền của ta. Hãy cảm thấy vinh hạnh về điều đó.

Bạn đang đọc Phong Vân Quyển 4 sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.