Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trả Lại Cự Khuyết Đao Cho Bất Diệt Lam Môn

Tiểu thuyết gốc · 2320 chữ

Cung Bổn Đệ Nhất nhìn Thần Phong với ánh mắt tàn độc rồi vung quyền, bên tai chàng chỉ còn nghe thấy tiếng vù vù vang lên. Trước ngực đã cảm thấy một nguồn kình lực trầm trọng bổ tới. Lẽ nào con của Đoạn Lãng lại kết thúc số phận của mình ở đây như thế này sao.

Nhưng thật sự hôm nay đối với Thần Phong mà nói thì khí số của chàng vẫn chưa đến mực tận tuyệt, bởi vì ngay khi quyền lực áp sát ngang mày của chàng thì một giọng nói bất ngờ cất lên.

- Đệ Nhất dừng tay!

Chỉ một lời nói nhẹ nhàng thanh thoát nhưng hàm chứa nội kình không nhỏ, độ thẩm thấu phát ra rất lớn. Người đó tuy nói là cất tiếng một cách bình thường, nhưng âm vực truyền tới tai của Cung Bổn Đệ Nhất lớn đến mức, ngay cả lũ Dơi đậu bên cây cổ thụ đã chết khô ở giữa trấn cũng phải sợ hãi tháo chạy.

Nhưng kỳ lạ một điều là người đó tuy nói lớn đến thế, lại không làm kinh động giấc ngủ của bất kỳ người dân nào trong thị trấn này. Có thể sử dụng âm thanh kỳ diệu đến mức muốn cho người nào nghe thì người đó mới có thể nghe được.

Thuật thiên lý truyền âm này quả thật quá vi diệu, môn âm công mà người đó đang thi triển đúng là trong võ học Trung Nguyên chưa từng thấy xuất hiện bao giờ. Thay đổi hướng đi của luồng âm thanh, điều khiển truyền đến cho đúng người mình muốn quả thật là một môn âm công rất phức tạp.

Thần Phong vừa nhắm mắt chờ chết, chàng bất lực không thể nào làm được gì hơn thì bỗng cảm nhận thấy thế quyền đột nhiên chững lại. Chàng bèn mở mắt ra xem sự việc ra sao thì chỉ thấy một nắm đấm to lớn như hắc thiết kề sát lông mày, chỉ cần hắn nhích thêm một ly nữa thôi là chàng sẽ mất mạng.

“Rắc rắc”

Bên tai Thần Phong nghe thấy xuất hiện những tiếng động lạ, nhìn sang một bên thì ra bức tường mà chàng đang dựa lưng vào đang nứt rộng ra. Rõ ràng quyền có thể thu nhưng nhu kình thì vẫn thấu phát ra xung quanh, đủ thấy người dùng quyền lực sát thương mạnh đến nhường nào.

- Mẫu thân đến rồi!

Tiếng nói trong trẻo êm tai vừa cất lên đó chính là của hường y nữ tử Diệp Phù. Trong thanh âm của nàng không dấu nổi sự vui mừng khi người thứ ba này xuất hiện, nàng reo lên sung sướng mà quên hẳn mọi muộn phiền trước đó.

- Tại sao ngăn con giết tên tiểu tử này?

Cung Bổn Đệ Nhất đứng im lặng như một bức tượng, trên mặt như bị dội phải một gáo nước lạnh, hắn rõ ràng là đang hậm hực không vui. Chắc chắn vì không hài lòng trước lời ngăn cản vừa rồi của một người bí ẩn truyền đến.

- Đệ Nhất! Con đừng quên những gì cha con đã căn dặn trước khi chúng ta tới Trung Nguyên.

Trong lúc tên cuồng nhân dũng mãnh đang bận tâm đến một ai đó thì Thần Phong lúc này đang toàn lực điều khí để trục dư kình ra ngoài, sau đó chàng sẽ phải nghĩ kế để thoát thân khỏi đây. Nhưng phát hiện thấy một cao thủ như Cung Bổn Đệ Nhất lại phải nghe hiệu lệnh từ một người khác thì chàng thực sự là tò mò.

Chàng phóng tầm mắt của mình về phía trước chỉ thấy trên cao có một bóng đen đứng đó, người này thân hình nhỏ nhắn cân đối hiển hiện rõ ràng là một nữ nhân. Có điều toàn thân hắc y nữ nhân đó hoà cùng màn đêm nên khó hình dung ra tướng mạo người của người này. Chỉ thấy bà ta đang đứng trên một cành cây rất nhỏ, tựa như chim nhạn đậu trên cành cây vậy. Khinh công người đó hẳn là phải rất tài giỏi.

Không khí trở nên thâm hàn lãnh khốc, nhưng tựa như không đủ hàn nhiệt để so sánh với giọng nói kỳ lạ phát ra từ miệng của một nữ nhân trung niên.

- Tuyệt đối không được để lộ võ công ra bên ngoài có đúng như vậy không ạ.

Trời lạnh, khí lạnh cũng không bằng hơi lạnh toát ra từ lời nói của một kẻ đang cao hứng lại bị kìm chế lại. Cung Bổn Đệ Nhất đã miễn cưỡng thu quyền của mình lại rồi quay lưng bước đi. Nhìn bờ vai rộng lớn lắc lư và sự di chuyển vội vàng đủ thấy hắn đang rất bực bội trong lòng.

Tiếng nói thần bí kia dường như vẫn chưa dừng lại, thanh âm chuyển sang nói với nữ tử mang y phục màu hường kia.

- Còn con nữa Diệp Phù còn không mau đi.

Hắc y nhân ngự trên ngọn cây cao chỉ liếc nhìn một cái đã khiến Diệp Phù nhíu mày sợ hãi. Nàng toan muốn đi nhưng thấy Thần Phong đang nhìn nàng chằm chằm nên tạm thời dừng lại. Diệp Phù dùng ánh mắt có chút mơ hồ nhìn Thần Phong rồi nói.

- Ta không biết mình giống với người bạn nào của huynh. Nhưng hôm nay huynh mệt rồi nên nghỉ ngơi đi nhé.

Diệp Phù nói xong khẽ mỉm cười, ánh trăng vì sao trong đêm nay tựa hồ cũng phải ghen tị với nét hào quang toát lên từ đôi môi và nụ cười ấy.

Nàng đưa tay ra phía trước, những ngón tay thon dài khép lại hóa thành chỉ pháp nhanh gọn. Chỉ thấy Diệp Phù nhanh tay điểm vào hai huyệt đạo trên ngực của chàng. Thần Phong cảm thấy mí mắt của mình nặng trĩu lại, chàng lúc này tuyệt đối không muốn ngủ, bởi vì chàng còn muốn nhìn Diệp Phù thêm một chút nữa, một chút nữa thôi rồi ngày sau ra sao cũng được.

Nhưng ước muốn nhỏ bé ấy của chàng cũng dần dần bị thu nhỏ lại theo mí mắt của Thần Phong, màu đen u tối ùa tới cuốn mất đi luôn nụ cười tươi tắn hoa hờn nguyệt thẹn của nàng. Thần Phong từ từ xỉu đi trong nuối tiếc. Đôi khi trong lòng có nhiều điều muốn nói mà miệng lại chẳng thể nào cất nên lời, chỉ biết lặng thầm nhìn cơ hội trong đời trôi qua một cách luyến tiếc.

Diệp Phù đã ra đi và có thể chàng sẽ không còn cơ hội gặp lại được nàng thêm một lần nào nữa. Gặp gỡ trong đời đều là duyên, chàng một mực tin rằng duyên phận của hai người không chỉ dừng lại ở đó.

Diệp Phù nhìn chàng luyến lưu đôi chút rồi triển thân lên cao theo hướng mẫu thân của nàng, hai người hoá thành hai cơn gió dời đi mất dạng, thân pháp quỷ khốc thần sầu đến mức thần không biết quỷ chẳng hay.

Còn Thần Phong thì vẫn nằm yên lặng ở đó chìm sâu vào giấc ngủ, tuy có chút nuối tiếc nhưng chàng vẫn có thể vui vì Diệp Phù vẫn còn sống.

Chàng chỉ băn khoăn một điều là những người đi cùng với nàng, họ đều là nhất lưu cao thủ hiếm gặp trên giang hồ. Đặc biệt là tên Cung Bổn Đệ Nhất, người này có thực lực võ công cực kỳ lợi hại. Còn người mà nàng gọi là mẫu thân nữa, người đó rốt cuộc là nhân vật như thế nào.

Những cái đó có lẽ đối với chàng bây giờ không còn quan trọng nữa, vì cái chàng quan tâm nhất chính là Diệp Phù vẫn còn sống, một ngày nào đó chàng nhất định sẽ tìm thấy nàng. Nói cho nàng biết tình cảm ấp ủ trong lòng mười năm qua của chàng.

Nước vẫn chảy, mây vẫn bay, tình này xin gửi theo làn gió, ngàn năm sau ta vẫn mãi đợi chờ.

Thu đi để lá vàng ru

Người đi để lại muôn vàn nhớ thương

Chiều tàn sương nặng giọt sương

Tình tan thôi hết vấn vương nỗi buồn.

Đêm đã qua ngày đi và mới lại tới, ngày mỗi ngày lại trôi qua tuần hoàn đều đặn như thế. Con người thì lại hoàn toàn khác với tự nhiên, bởi vì mỗi ngày trôi qua đều là những thay đổi mà ta chẳng thể nào lường trước được. Hôm qua còn gặp gỡ bồi hồi, hôm nay có thể đã là chia xa mãi mãi.

Mặt trời chiếu qua những ngôi nhà ngói cũ kỹ, sưởi ấm những con đường tối tăm, sâu trong một con hẻm nhỏ có một chàng trai đang nằm bất động ở đó. Người này im lìm giống như một xác chết, người qua lại khu vực này không nhiều nhưng cũng chẳng có ai thèm để tâm đến một người còn sống hay là đã chết.

Thiên Ân Thành này là địa danh mà người võ lâm lui tới không ít, những cuộc đao kiếm tương tranh của dân giang hồ thường xuyên xảy ra. Đã động binh khí là ắt có người chết, vì vậy chuyện những cái xác lạ nằm vật vờ ven đường không phải là điều kinh ngạc đối với người dân ở dưới chân của Kinh Vân Đạo.

Một cái xác mặc trên mình bộ y phục màu lam, cũng giống như bao kẻ bỏ mạng trong những cuộc quyết đấu từ trước đến nay, hoàn toàn chẳng có gì khác biệt hơn cả. Nhưng thật kỳ lạ là nó vẫn còn động đậy, có nghĩa là người này vẫn chưa chết. Ánh sáng chói loá của ánh mặt trời buổi sớm, đã chiếu vào mắt của thi thể lạnh lẽo nằm thọt lỏm dưới một con hẻm nhỏ vắng người. Cũng chính vì luồng quang năng rực rỡ này mà khiến anh ta tỉnh dậy lại được, chàng cảm giác giống như bản thân vừa trải qua một cơn mê dài mệt mỏi.

Thì ra người đó chính là Thần Phong, vừa tỉnh lại chàng chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, cùng với thân thể nhức nhối rã rời. Chàng mơ màng nhớ lại những chuyện xảy ra với mình vào tối hôm qua. Trong đó chàng nhớ rõ mình đã gặp một người con gái mặc y phục màu hồng, nàng nói nàng chính là Cung Bổn Diệp Phù, nữ tử mà Thần Phong ngày đêm nhung nhớ.

Sự việc xảy ra trong lúc chàng nửa tỉnh nửa mê nên Thần Phong cũng không nhớ rõ nổi đó có phải là sự thật hay không, nhưng nhìn vào vết lõm sâu hoắm vào trong bức tường phía sau lưng, cùng vết thương đau nhói ở bụng do trúng Vãng Sinh Cực Lạc. Tất cả những điều đó chắc chắn là sự thật, vậy thì Diệp Phù mà chàng gặp tối qua nhất định không phải là mộng mị.

Vậy thì giờ này Diệp Phù đã đi đâu rồi, còn thiết hán tử thân hình to lớn đã đánh chàng trọng thương là ai, cả người áo đen mà Diệp Phù gọi là mẫu thân đó nữa, bọn họ là người như thế nào. Có quá nhiều câu hỏi mà nhất thời không thể tìm ra được lời giải đáp, mọi thứ cứ luẩn quẩn quanh tâm trí của chàng.

Chợt nhớ mình ra mình vì đuổi theo Diệp Phù mà bỏ quên thanh Cự Khuyết Đao ở chỗ trà quán hôm trước. Thần Phong vội vàng bò dậy, chàng lê lết tấm thân mệt nhoài cố gắng dạo qua mấy khúc phố, cuối cùng chàng đã tìm thấy trà quán hôm trước.

Sau khi tìm đến Thần Phong nghe chủ quán nói rằng, đao của chàng vẫn để nguyên ở vị trí cũ trước khi chàng bất ngờ bỏ đi. Cự Khuyết Đao vẫn dựng ở bức tường gần đường lớn cả đêm. Người trong quán thấy chàng rời đi vội vàng như thế thì nghĩ rằng, có thể là chàng có việc rất gấp nên quên cả đồ của mình.

Chủ quán lo sợ đao bỏ bên ngoài sẽ bị người ta lấy trộm mất, nên muốn đem cất giùm cho chàng ở trong nhà của mình. Nhưng dù đã cử mấy trai đinh to khỏe nhất cũng không nhấc nổi thanh đao này lên, lực bất tòng tâm nên ông chủ đành để nguyên nó ở vị trí cũ.

Cự Khuyết Đao vừa to lớn lại có sức nặng ngàn cân, nếu là người bình thường thật khó nhấc nó lên được. Nhưng Thần Phong vừa tới đã nhấc lên nhẹ nhàng khiến người trong quán không khỏi kinh ngạc và thầm khâm phục sức mạnh của chàng trai này.

Thần Phong trả tiền cho họ và không quên nói lời cảm ơn rồi dứt áo ra đi. Tuy rất muốn tìm hiểu xem Diệp Phù đã đi đâu, nhưng tâm nguyện của chàng là đem Cự Khuyết Đao chao trả lại cho Bất Diệt Lam Môn. Chàng muốn sau khi hoàn thành việc này sẽ quay lại đây hỏi thăm tin tức của Diệp Phù.

Gặp nhau trong đời phải có duyên, chàng tin rằng mình và Diệp Phù nhất định vẫn còn có duyên gặp lại, nên chàng quyết định hoàn thành tâm nguyện trả đao trước rồi sẽ đi tìm nàng sau cũng chưa muộn.

Tâm ý đã quyết nên Thần Phong không nghỉ ngơi thêm, chuẩn bị đồ đạc gói gọn hành lý rồi thẳng tiến tới Giang Nam.

Bạn đang đọc Phong Vân Quyển 4 sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.