Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lam Võ Thần

Tiểu thuyết gốc · 2120 chữ

...Trong giới Đao khách thì ai cũng biết rất rõ một điều đó là cảnh giới cao nhất, bá nhất trong kỹ thuật dùng đao là Hoàng Kim Đao Khí. Đây là một cấp bậc thượng thặng mà hầu hết các đao thủ trong thiên hạ đều ao ước đạt đến.

Có người mất cả đời khổ luyện vất vả cũng chỉ để hướng đến cảnh giới đó, nhưng từ trước đến nay có một điều mà ai cũng biết, đó là chỉ có Đông Doanh Đệ Nhất Đao Khách Hoàng Ảnh là đạt tới cảnh giới Hoàng Kim Đao Khí thượng thừa này mà thôi.

Sau khi Hoàng Ảnh bị Tuyệt Tâm giết chết ở Mộ Danh Trấn, người duy nhất luyện được cảnh giới đó không ai khác chính là Thần Phong nghĩa tử của ông ta.

Hoàng Kim Đao Khí là một loại khí lực màu vàng từ đao phát ra, sắc bén vô cùng, đủ sức chém sắt như chém bùn, đoạn thạch phân kim chỉ trong nháy mắt. Hoàng Ảnh đã dùng cả tâm huyết và ý trí cầu đao vô hạn của mình mới có thể đạt đến cảnh giới vô song này.

Nhưng Hoàng Kim Đao Khí thật sự đã phải là cảnh giới cao nhất của người luyện đao hay chưa, ngoài ra còn có loại khí lực nào khác có thể đủ sức ngang hàng với nó hay không?

Có một người cho rằng, dùng đao sắc bén và nhanh nhẹn thôi thì chưa đủ, mà đao khách bá đạo nhất là phải phát huy hết tiềm lực và ưu thế của thanh đao trong tay của mình.

Mọi đao khách đều biết Đao thường nặng nề và thô kệch, khi sử dụng cũng không nhanh nhẹn và biến hóa đẹp mắt như kiếm. Vì thế độ ảo diệu khôn lường của các đường đao cũng có phần bị lép vế hơn so với kiếm, một điều nữa không thể không nhắc đến đó là trọng lượng của đao cũng nặng hơn kiếm rất là nhiều, nên khi di chuyển người dùng đao cũng gặp bất lợi về mặt tốc độ hơn so với dùng kiếm.

Ông ta là một kẻ si đao như cuồng, năm tuổi đã học đao, mười tuổi đã có sức mạnh như một người trưởng thành, hai mươi tuổi tinh thông đao pháp bách gia. Đến năm ba mươi tuổi thì nhìn khắp Trung Nguyên đã không còn đối thù về đao xứng tầm với ông ta nữa.

Người này không theo đuổi sự sắc bén và biến hóa trong đao, mà ông ta cho rằng Đao vốn có ưu điểm là trọng lượng nặng, vì vậy một đao khách thực thụ phải dùng được đao càng nặng càng tốt.

Đao càng nặng thì lực đạo đánh ra càng lớn, lấy trọng lượng làm nền tảng, một khi phát ra thì lực phát ngàn cân, sức mạnh kinh thế hãi tục, phá núi đoạn thổ cực kỳ dễ dàng. Đó là dùng lực chế lực, dùng kình chế kình, khi tấn công như sóng thần đổ xuống liên miên bất tuyệt, phá hoại vô cùng. Đó mới là cảnh giới bá đạo nhất của đao được gọi là Thiên Cương Cự Khí.

Lam Đình Trấn.

Tam tự kinh dạy rằng "nhân chi sơ tính bản thiện" con người ta ngay khi sinh ra thì ai cũng là người lương thiện cả. Chỉ do môi trường sống và những nhân tố xung quanh tác động tới, mà khiến cho con người ta trở nên thay đổi đi mà thôi.

Thần Phong vốn là cốt nhục của Ma Trung Chi Vương Đoạn Lãng. Nhưng do thời thế thay đổi mọi việc vô thường, cũng bởi những việc làm táng tận lương tâm của cha chàng ngày trước, mà bản thân chàng phải chịu cảnh loạn lạc bi thương. Nhưng trong cuộc đời bi thương của mình đó, chàng đã được đệ nhất đao khách Đông Doanh Hoàng Ảnh cưu mang. Tất cả cũng chỉ vì năm đó Hoàng Ảnh nhầm tưởng chàng là con của Nhiếp Phong, nên đã toàn lực bảo vệ rồi mang đứa bé đó về Đông Doanh. Âu cũng là cái duyên của chàng với vị đao khách bá đạo này.

Ơn nuôi nấng truyền nghệ bấy nhiêu năm Thần Phong còn chưa kịp báo đáp, vậy mà nay hai người đã âm dương cách biệt. Mỗi lần khi Thần Phong ngắm nhìn Kinh Tịch trong tay, chàng lại nhớ tới cái bóng dáng quen thuộc của người nghĩa phụ mà chàng suốt đời mang ơn và tôn kính.

Cùng mang trong mình dòng máu họ Đoạn, song huynh trưởng của chàng là Lam Vũ lại kế thừa được tham vọng và thủ đoạn tàn ác của cha Đoạn Lãng. Thế mới nói tùy thuộc vào môi trường sống mà tính cách con người ta cũng có sự khác biệt nhất định.

Trước đó Thần Phong cũng đã từng qua Bất Diệt Lam Môn một lần, kể từ khi Lam Vũ chết đi thì Lam Môn cũng trở nên xuy tàn. Nhưng những người còn sống ở đó lại không cảm thấy đau buồn vì điều này, mà ngược lại họ còn cảm thấy thanh thản và nhẹ nhõm.

Bởi vì trước kia khi Lam Vũ còn đương vị môn chủ, hắn hành sử độc đoán hung đồ khiến cho trên dưới Lam Môn như sống trong địa ngục trần gian. Nay Lam Vũ đã chết ở Long Tiên Trạch cấm địa của Xích Gia, thân làm đệ như Thần Phong cũng muốn trở lại Lam Môn một chuyến để thắp một nén hương cho Lam Hiền. Chàng muốn cầu xin ông ấy sống khôn thác thiêng tha tội bất hiếu cho huynh trưởng Lam Vũ.

Thần Phong trước kia từng có thời gian đóng giả làm Lam Vũ, nhờ cách đối nhân sử thế mẫu mực của chàng, nên sau đó dù mọi người trong Lam Môn biết chàng là Thần Phong chứ không phải Lam Vũ, họ cũng rất yêu mến đối với chàng trai hào hiệp nghĩa khí này.

Trên dưới Lam Môn rất mến phục tài năng và phẩm chất của Thần Phong, có ý mời chàng ở lại tiếp nhận chức vụ trưởng môn thay thế cho Lam Vũ đã chết. Nhưng Thần Phong kiên quyết từ chối, chàng muốn rời khỏi Trung Nguyên để tránh xa trốn thị phi này, Đông Doanh là nơi mà chàng lớn lên còn là quê hương của nghĩa phụ Hoàng Ảnh, vì thế Thần Phong muốn trở về nơi ấy sống nốt quãng đời còn lại trong yên bình.

Sau khi dời khỏi Thiên Ân Thành thì Thần Phong đi liền mấy ngày đêm không nghỉ, cuối cùng cũng tới được Lam Đình Trấn ở Giang Nam. Khi chàng vừa tới nơi cũng là lúc tinh thần lẫn thể chất mệt mỏi sau mấy ngày đi đường, Thần Phong ghé qua một quán hủ tiếu mà trước kia chàng hay ghé vào. Quán vẫn đông khách như mọi ngày, tiếng nói cười rôm rả, bên những bát hủ tiếu thơm phức cùng khói thơm ngào ngạt phảng phất khắp không gian.

Quán hôm nay có vẻ đông hơn so với mọi ngày, chắc bởi vì nơi này có món ăn hương vị thơm ngon nên tiếng tăm lan xa như mùi hủ tiếu trong gió, bởi vậy mới có nhiều khách thập phương ghé thăm nhiều như thế.

Lưng đeo theo người huynh đệ cũng là chiến hữu thân cận bậc nhất, thậm chí có thể xem là người thân duy nhất hiện tại của anh ta, Thần Phong tiến đến ngồi xuống một chiếc bàn gỗ ngay gian giữa của cửa hàng, kế bên là hai người khách đã đến trước chàng từ lâu.

Bọn họ dường như đang tập trung bàn luận về một chủ đề gì đó rất đáng quan tâm, nghe giọng điệu của hai hán tử này coi bộ đang tranh luận rất gay gắt.

" Hồng huynh! Tôi với huynh luyện đao cũng khá lâu rồi, huynh cho rằng cảnh giới nào của đao là mạnh nhất?"

Một hán tử thân thể cường tráng vạm vỡ, bên cạnh người này là một thanh bội đao rất đẹp và quý giá

"Tạ huynh! Tôi biết Tạ Sơn huynh chủ chương đao sắc bén có khả năng chém sắt như bùn làm nền tảng, nhưng cá nhân Hồng Thiết tôi thì cho rằng đao sử ra phải biến hóa nhanh nhẹn mới là điểm tất yếu của đao pháp".

Người ngồi đối diện là một hán tử mặc trên người một bộ trường sam gọn gàng, người này cũng mang theo một thanh bảo đao đeo trên lưng, phía chuôi của đao có dắt một dải băng đỏ hồng.

"Đao nhanh mà không đủ sắc bén thì không thể nào hạ được địch thủ đâu, Huyết Đao của Tạ Sơn ta là bội đao gia truyền, tin rằng thiên hạ này chẳng có bảo đao nào sắc bén hơn đao của ta".

Tạ Sơn tự phụ vào bảo đao gia truyền của mình sắc bén vô song, cho nên khắp vùng quanh Lam Đình Trấn này không ai là không biết đến đại danh Huyết Đao Tạ Sơn của ông ta. Người có địa vị trên ông ta một chút ở vùng này chắc chỉ có Thắng Nhất Đao của Thắng Đao Môn và thiếu môn chủ Lam Vũ của Bất Diệt Lam Môn mà thôi.

Từ khi Lam Vũ của Bất Diệt lam Môn chết đi thì quả thật cao thủ dùng đao mà ngang hàng với ông ta cũng không nhiều.

"Tạ huynh! Đao sắc nhưng không biến hóa ảo diệu thì cũng chỉ là vô dụng mà thôi".

Hán tử kia vừa nói vừa đưa bát hủ tíu lên miệng, hai mắt nhắm lại khẽ nhếch môi xong mới húp hết bát hủ tiếu đó.

Tuy khéo léo đưa bát hủ tiếu lên để che lại nhưng không qua được con mắt như Diều Hâu của Ta Sơn, biếu cảm khinh miệt vừa rồi của Hồng Thiết thực sự đã khiến cho Tạ Sơn nổi giận. Hắn đậm mạnh tay xuống bàn rồi quát lớn:

"Khốn Kiếp! Nói nhiều chi bằng dùng hành động chứng minh đi. Hồng Thiết rút bội đao của ngươi ra, rồi dùng Đao Pháp Hồng Gia đấu với Tuyệt Đao Tạ Gia của ta đi".

Tạ Sơn cũng là cao thủ dùng đao mấy mươi năm, xem ra cũng có chút danh tiếng trên giang hồ, ông ta nổi tiếng cá tính nóng nảy nên nhất thời không thể kìm nén. Còn Hồng Thiết thì vốn lại là kẻ mưu sâu kế hiểm, trước giờ y cho rằng Tạ Gia Tuyệt Đao của nhà họ Tạ, vốn chỉ là thứ công phu mèo ba cẳng hoàn toàn chẳng thể nào so sánh với Đao Pháp Hồng Gia nhanh nhẹn biến hóa của mình được.

Hôm nay hai đao khách có sở trường dụng đao đối lập gặp nhau ở đây, Hồng Thiết cố tình nói khích để Tạ Sơn ra tay trước, nhằm giữa chỗ đông người hạ nhục ông ta.

- Hai vị quan khách xin chớ nóng giận, ở đây là chỗ chúng tôi làm ăn, xin hãy bình tĩnh tránh tổn thương đến hòa khí hai nhà Tạ Hồng.

Một anh tiểu nhị trong quán nhanh miệng đã lên tiếng nhằm xoa dịu cơn nóng giận của Tạ Sơn, nhưng kẻ này tính nóng như lửa càng nói càng khiến hắn nổi điên.

- Không phải việc của nhà ngươi cút ra cho ta.

Tạ Sơn trong cơn nóng giận đã vung chưởng chém ra một đao, đao pháp Tạ Gia nổi tiếng sắc bén, anh tiểu nhị kia lại không biết võ công nên ắt sẽ bị nguy hiểm.

Trong lúc nguy hiểm cận kề với anh chàng này thì có một bàn tay vững trãi đưa ra đổ ngang thế chém sắc bén của Tạ Sơn. Nhìn kỹ lại kẻ chặn ngang một chiêu của Tạ Sơn chính là một hán tử có khuôn trang kiên nghị cùng đôi mắt long lanh có thần. Trên mình của gã khoác một bộ y phục màu xanh lam.

Khí khái anh hùng này nhìn kỹ thì chính là của một vị đại hiệp ngày trước đã từng cứu khổ phò nguy cho mọi người, anh ta tự xưng là Lam Võ Thần, anh ta chính là người giống Lam Vũ như khuôn đúc Thần Phong.

- Hai vị không nên vì hiềm khích nhỏ mà ảnh hưởng đến người khác.

Bạn đang đọc Phong Vân Quyển 4 sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.