Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyền Võ Đại Đế

Tiểu thuyết gốc · 2270 chữ

Trên cây cầu gỗ bạc màu đậm chất thời gian, người này đứng ở đó cùng thần thái thong dong tự tại, tỏa ra khí chất vô thượng của một bậc nhất đại tôn sư. Gió thổi tới làm phất phơ mười cây Dương Liễu, nhưng tóc của lão nhân này lại không rung lấy một sợi. Rõ ràng là gió cũng không dám làm phiền đến ông ta.

Người này dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhưng quanh người lại tỏa ra một làn vân khí màu tím, trông nửa thực nửa hư, nhìn qua thì chẳng khác gì một bậc tiên nhân hạ phàm, càng nhìn kỹ thì có lúc lại giống như một đạo sĩ, rồi lại thoáng thấy có nét giống một ông đồ.

Cảm giác như mọi diện mạo của các trí giả trên đời đều hội tụ quanh thân của ông ta. Khí độ phát ra từ người của lão nhân này còn khiến cá trong suối tụ hết lại quanh chân cầu chỗ mà ông ta đang đứng.

Tay của lão đầu còn thấy có khói bốc ra, tựa hồ giống như Mạnh Bà đang cầm bát Canh Quên Lãng vậy. Nhưng hiện tại thì chắc chắn ông ta không phải là Mạnh Bà lúc trước nữa, trên tay ông ta cũng không phải là Canh Quên Lãng. Chính xác là một vật hình thù cũng rất đặc biệt, nhìn kỹ thì đấy là một chiếc tẩu thuốc.

Bộ Uyên Đình bước lại gần hơn thì nhìn thấy người đó trong màn sương mờ ảo lúc gần ban mai, cuối cùng cũng tự hiểu ra vấn đề. Bộ Uyên Đình khẽ cúi đầu trầm giọng từ tốn.

- Lão sư! Thuộc hạ đến đúng lúc chứ ạ.

Một người kiêu thiên ngạo địa như Bộ Uyên Đình mà khi đối diện với lão đầu này cũng phải ôm quyền hành lễ, đủ thấy sức ảnh hưởng của ông ta trong lòng họ Bộ lớn thế nào.

Thậm chí lão nhân kia còn không thèm quay sang nhìn Bộ Uyên Đình lấy một cái, lão chỉ chậm rãi thở ra một hơi khói trắng rồi nói.

- Việc bắt giữ Kiếp Tâm ngươi làm xong rồi chứ?

Bộ Uyên Đình vẫn cúi đầu hành lễ mà không dám ngước mặt lên nhìn người đó. Chỉ cất tiếng trả lời một cách từ tốn.

- Mọi chuyện đều đúng theo kế hoạch của lão sư. Thuộc hạ đã thành công bắt được con của Dịch Phong ở Dịch Thiên Đảo.

Nghe xong những lời này thì lão đầu mặt không biến sắc, chỉ khẽ liếc mắt nhìn Bộ Uyên Đình rồi nói tiếp.

- Đứa trẻ mà ngươi đã bắt không phải là con của Dịch Phong.

Lão đầu chầm chậm nói ra từng câu, có lẽ ông ta đã hoàn toàn nắm rõ mọi chuyện từ lâu. Lời của lão vừa nói ra khiến cho Bộ Uyên Đình sững cả người, ông ta kinh ngạc nói:

- Không thể nào? Kiếp Tâm nhất định là nó, vì khi tiếp xúc với đứa nhỏ này thì Huyết Cơ đã phát sáng.

Bộ Uyên Đình đang ngạc nhiên cực độ, vì theo lời Tiếu Tam Tiếu thì Kiếp Tâm là mầm họa của Thiên thu Đại Kiếp, khi ở gần Huyết Cơ lấy ra từ Vô Tình Đao thì viên đá này sẽ phát sáng.

Lão nhân không hề cảm thấy lạ trước thái độ bất ngờ của Bộ Uyên Đình, lão chỉ ung dung nhấp thêm một hơi thuốc thật dài, sau đo nhả ra những làn khói trắng vào hư không. Một lát sau lão mới tiếp tục nói:

- Thật ra thì Kiếp Tâm giáng thế không chỉ giá ngự lên mình một đứa bé. Mà chính xác phải là lên bốn tiểu hài tử mới đúng. Ngươi còn nhớ vừa rồi đã gặp một nữ nhân mang theo một đứa bé không. Nó cũng là một trong Kiếp Tâm Tứ Tử.

Bộ Uyên Đình từ lúc tới Tịnh Thuỷ Am đến giờ chưa từng tiết lộ về đứa bé trong Hắc Phong Lâm. Vậy mà lão đầu này lại biết rõ như lòng bàn tay. Thật là thân tại cư dã nhưng trí trùm thiên hạ.

Bộ Uyên Đình dành cả đời cho sứ mệnh giải trừ Thiên Thu Đại Kiếp cũng không hề hay biết đến bí mật này, không cầm lòng được bèn vội vàng thốt lên.

- Nếu đúng là như vậy! Thì lão sư có thể tiết lộ cho thuộc hạ biết Kiếp Tâm Tứ Tử là như thế nào hay không?

Lão đầu bình thản nói tiếp:

- Chuyện này chính ta cũng không thể nào đoán biết trước được. Chỉ biết là Trung Nguyên sắp phải đối diện với một kiếp nạn rất lớn. Một vị vua trong các vị vua ôm hận cả nghìn năm, ông ta muốn hồi sinh trở lại để rửa mối huyết hải thống hận này. Có điều là ông ta đã bị phong ấn trong huyền băng. Muốn thoát khốn phải có sự hợp lực giúp đỡ của Kiếp Tâm Tứ Tử.

Nghe tới đây Bộ Uyên Đình không khỏi sững người ngây ngốc tại chỗ. Một lúc sau mới có thể mở miệng nói tiếp.

- Vua của các vị vua lẽ nào là Hiên Viên Huỳnh Đế?

Theo truyền thuyết Trung Hoa thì vị vua vĩ đại nhất chính là Hiên Viên Huỳnh Đế, ngài đã đánh bại đội quân tàn bạo của Si Vưu mà giữ cho đại địa được sống trong hòa bình.

- Không phải! Huỳnh Đế là một vị vua anh minh, ông ta như vị thần bảo vệ Thần Châu hiên ngang bất đảo trong cả nghìn năm qua. Có điều Huỳnh Đế đã chết, hài cốt của ông ta đã được lưu giữ ở Lăng Vân động, được lưu truyền đó chính là Long Mạch.

Năm xưa Nhiếp Phong đoạt đi Long Mạch trong động Lăng Vân chính là đoạn xương sống của Huỳnh Đế. Chính vì thế nên nhân gian mới bị tà ma lũng loạn, Tà Vương ngủ vùi cả trăm năm thức dậy, Cửu Không Vô Giới xuyên thấu không gian, Kiếm Giới mở cửa, Thập Ma đản sinh. Tất cả đều do Long Mạch bị huỷ, sức mạnh kìm hãm tà ma cũng mất đi.

Lão đầu này am hiểu tất cả sự việc cổ kim một cách tường tận từng chi tiết, một trí tuệ kinh nhân mà hậu thế hiếm có ai đạt tới.

Còn Bộ Uyên Đình ngay khi nghe nói đến Kiếp Tâm không chỉ di họa lên một đứa trẻ thì không khỏi bàng hoàng. Như vậy thì sứ mệnh của ông ta không chỉ dừng lại ở đây, Bộ Uyên Đình cũng nôn nóng muốn biết những bí ẩn còn chưa tỏ tường, lão lại tiếp tục hỏi người đối diện.

- Dám hỏi lão sư vị vua trong các vị vua mà lão sư đã nói tới, nếu không phải là Huỳnh Đế thì là vị vua nào?

Khi Bộ Uyên Đình đặt ra câu hỏi này thì lão đầu trên cầu chợt thở dài một tiếng, một người tựa như tiên nhân, thế sự thiên địa nắm rõ như lòng bàn tay. Nhưng khi nhắc đến vua của các vị vua lại cũng không khỏi thở dài.

Người đó nhất định là một nhân vật không tầm thường. Chỉ thấy lão đầu khẽ nói ra tên của vị vua đó một cách nặng nề, tên chưa nói khỏi miệng nhưng đã khiến cá trong suối sợ hãi bơi tản ra, nước suối hiền hoà bỗng chốc chảy dữ hơn, mười cây dương liễu ngã qua một bên, đám hoa bên đường chợt khép lá, kinh động hơn tấm biển Tịnh Thuỷ Am bị bung ra treo lơ lửng đung đưa, còn phát ra những tiếng kêu ai oán.

- Vị vua ấy hiệu là Huyền Võ Đại Đế!

Huyền Võ Đại Đế rốt cuộc là một vi vua trong chiều đại nào, thân thế của ông ta ra sao, điều này có lẽ ngoài lão nhân tiên phong đạo cốt trên cầu có lẽ trong thiên hạ này không có ai biết được.

Huỳnh Đế vốn là thành vương thời thượng cổ ở Trung Quốc. Ông ta mang họ Công Tôn, theo truyền thuyết thì ông được sinh ra ở gò Hiên Viên nên có hiệu là Hiên Viên Huỳnh Đế.

Huỳnh Đế đã tạo ra những điều to lớn cho Trung Thổ như tiền tệ, chữ viết, y phục, cung điện... Tất cả nhưng thứ đó đều bắt nguồn từ triều đại của ông mà ra.

Nhưng Huỳnh Đế được ca tụng không phải chỉ vì riêng những điều kể trên, mà một nguyên nhân nữa là từ khi mới sinh ra cơ thể đã mang sức mạnh bá đạo thần kỳ. Sức mạnh ấy giúp cho Huỳnh Đế trở thành cường giả bách chiến bách thắng.

Ở thời đại của ông ta thì chỉ có một đối thủ duy nhất tên là Xi Vưu, thực lực người này cũng có thể xem là tương đương với Huỳnh Đế.

Có điều Xi Vưu là kẻ độc ác chuyên môn gây chiến với các bộ lạc khác, có chủ chương chiến tranh xâm lược. Mặc dù Xi Vưu có sức mạnh rất lớn nhưng trong trận giao chiến cuối cùng ở Trác Lộc, thì Xi Vưu đã thất bại trong tay Huỳnh Đế và bị giết chết.

Bách tính thiên hạ nhờ đó mà được hưởng thái bình thịnh trị.

Huỳnh Đế chính là rồng ở nhân gian, trách nhiệm của rồng chính là bảo vệ Thần Châu. Nhưng bất kỳ ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, Huỳnh Đế cũng không phải là ngoại lệ.

Chính ngay lúc Huỳnh Đế sắp chết, ông ta nhận ra thân thể có sự biến đổi kinh người.

Sự biến hoá này khiến Huỳnh Đế tin rằng, mình phải có trách nhiệm bảo vệ Thần Châu cho dù thọ hạn đã sắp hết. Thế nên những năm cuối đời, ông đã bỏ không ít công sức đi tìm một nơi hội tụ nhiều linh khí nhất trong trời đất này.

Cuối cùng ông cũng tìm ra nơi đặc biệt hội tụ nhiều linh khí nhất đó chính là động Lăng Vân ở Lạc Sơn. Huỳnh Đế căn dặn thuộc hạ sau khi ông chết sẽ an táng tại nơi đây, kiến lập một bố cục phong thủy thật nghiêm mật.

Truyền thuyết cho rằng chỉ cần Huỳnh Đế được an táng tại nơi đó, thì Thần Châu sẽ vĩnh viễn được hưởng an lạc thái bình.

Tương truyền Huỳnh Đế là hoá thân của rồng, đầu người mình rồng quả nhiên không sai.

Số người biết được Huỳnh Đế Chi Mộ tuyệt đối không nhiều, trong số ít những người biết đó có cả Đông Doanh Chiêu Thành Thiên Hoàng.

Chính vì nắm rõ bí mật to lớn trọng đại với đại địa Thần Châu này, nên lão Thiên Hoàng mới dùng kế đoạt Long Mạch, chính là đoạn xương sống lưu lại của Huỳnh Đế.

Trong trận chiến cuối cùng bên trong Lăng Vân Quật, Long Mạch đã bị Nhiếp Phong đoạt đi rồi bị chém nát.

Chính vì Long Mạch bị hủy nên phúc khí của Thần Châu mới bị tổn thương nghiêm trọng. Ngoài tạo phước lành cho muôn dân bách tính, thì Long Mạch còn có tác dụng chấn áp yêu tà, ma mị.

Việc Long Mạch bị hủy đồng nghĩa là sức mạnh phong ấn của các thế lực tà ma cũng bị mất đi. Mọi biến động đã được trông thấy ngay sau đó.

Rồng trong tứ linh ngủ vùi ngàn năm bỗng nhiên thức giấc. Điều này đánh động những nhân vật võ lâm như Đế Thích Thiên, Đoạn Lãng lòng đầy tham vọng đã thực hiện âm mưu giết rồng để chiếm giữ sức mạnh của nó, gây nên những trận gió tanh mưa máu trong võ lâm.

Không những thế Đại Kiếp còn lan sang những quốc gia lân cận có liên quan mật thiết đến vận mệnh Thần Châu. Như động mồ động mả ở Phù Dư Quốc, một con cháu ngông cuồng đòi quật mộ của tổ tiên.

Tiếp đó Bại Vong bị trôn vùi cả trăm năm ở Bái Kiếm Sơn Trang bị khai quật, Đại Tà Vương bị giam giữ ở Thiên Trúc phá Khổ Tâm Phật mà thoát ra.

Thiên kiếm tuyệt kiếm đứng đầu kiếm đạo, kiếm tâm giao động gây nên trận đại chiến trên Kiếm Phần. Cũng từ đây Kiếm Giới mở cửa, thập ma đản sinh, Liên Thành Chí một tay tre trời thôi động Thiên Thu Đại Kiếp.

Tất cả chỉ bởi vì Long Mạch chính là bố cục phong thủy ở động Lăng Vân bị phá. Nên âm thịnh dương suy ma chướng, tà niệm mới được thể hoành hành.

Liên Thành Chí tuy là một đại ma đầu đáng sợ, nhưng ma đầu đáng sợ nhất chưa phải là hắn.

Một ma trung chi đế ôm hận ngàn năm, muốn trở lại nhân gian gieo rắc một trường Thiên Thu Đại Kiếp, biến nhân gian thành địa ngục, dân chúng lầm than, sinh linh đồ thán.

Người đó được xem là vua trong các vị vua, sở hữu trí tuệ tuyệt thế kinh nhân, cùng một sức mạnh vĩ đại tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.

Ông ta là vua của nước Lâu Lan hiệu là Huyền Võ Đại Đế.

Bạn đang đọc Phong Vân Quyển 4 sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.