Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Cầu Dịch Quyết

Tiểu thuyết gốc · 2158 chữ

Đời người cũng giống như một cuốn lịch vạn niên trên tường vậy. Mỗi ngày của ta qua đi cũng giống như một tờ trên quấn lịch bị bóc xuống.

Lịch gọi là vạn niên nhưng cũng chỉ là một cuốn lịch, đến một ngày nào đó rồi cũng sẽ bị bóc đi hết. Người một kiếp trăm năm nhưng rồi cũng đến lúc phải chết đi.

Sinh như trước sam

Tử như thoát khố

Tự cổ chí kim

Cánh vô dị lộ.

Sinh như mặc áo, chết như cởi quần, Từ xưa tới nay không còn con đường nào khác. Người đời chẳng ai không chết, đó là sự thật không ai chối cãi. Sự sống và cái chết luôn sóng đôi, đã sinh ra thì trước hay sau, sớm hay muộn, rồi ai cũng lần lượt trở về với cát bụi.

Nếu đã là quy luật thì hà cớ chi phải cưỡng cầu. Nhưng con người không ai giống ai, trăm năm của mỗi người lại càng chẳng thể giống nhau được. Một lão nông dĩ nhiên không thể giống một vương hầu, một người nghèo càng không thể giống với một quý tộc, và một đại đế càng không giống với hoàng đế bình thường.

Có người hết trăm năm ra đi trong hạnh phúc mãn nguyện, nhưng có người ôm hận nuối tiếc vì còn nhiều hoài bão chưa thực hiện xong thì thọ hạn đã hết.

Cho nên muốn hoàn thành tất cả mọi tâm nguyện thì phải có một tấm thân trường sinh bất tử, thọ ngang trời đất, trường tồn cùng trăng sao.

Điều này con người có thể đạt đến được hay không?

Có thể...

Chính vì thế mà Đế Thích Thiên mới có tham vọng giết rồng để chiếm đoạt chân nguyên, Huyền Võ Đại Đế thì giết Long Quy để sở hữu diệu dụng của linh thú. Những kẻ mạnh này đều hướng đến việc trường sinh bất lão, để có thời gian thực hiện những dã tâm tham vọng của mình.

Ngoài hấp thụ chân nguyên của linh thú, thì liệu còn cách nào để có được thân thể trường sinh nữa hay không.

Muốn có được thọ hạn dài lâu, kéo dài niên kỷ thì vẫn còn một cách.

Tu luyện!

Nhiều người vẫn cho rằng tu luyện đến mức thâm hậu thì hoàn toàn có thể kéo dài tuổi thọ. Muốn tu luyện đến lô hỏa thuần thanh thì cũng cần ẩn thân ở nơi chứa linh khí nhiều nhất.

Trung Nguyên có một nơi linh khí trời đất hội tụ rất nhiều, đó chính là Lạc Sơn Đại Phật. Chính nơi này cũng là nơi Hiên Viên Huỳnh Đế chọn là nơi an táng sau khi chết, để giữ linh khí đời đời kiếp kiếp bảo vệ Thần Châu.

Năm xưa Lam Nguyệt Thánh Chủ sau khi tiến vào Trung Nguyên cũng chọn nơi này để khai tông lập phái, ông ta xây dựng Thiên Nguyệt Lam Lâu trên đầu đại phật nhằm độc chiếm cội nguồn phúc khí của Thần Châu.

Cũng chính nơi này là nơi sinh sống của Hoả Kỳ Lân linh thú duy nhất còn sống trong Tứ Đại Linh Thú.

Tịnh Thuỷ Am là nơi ẩn thân của bạch đầu lão sư, một nơi xa lánh thế sự. Những kỳ nhân bất phàm thường tìm nơi thanh tu xa lánh sự đời, sống cuộc sống thanh cao tự tại.

Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ

Người khôn người tìm trốn lao xao

Rượu đến cội cây ta sẽ uống

Nhìn xem phú quý tựa chiêm bao.

Phú quý đúng là như một giấc mộng, huống chi hồng trần cũng chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng lớn mà thôi.

Ẩn sĩ lánh thế, kỳ nhân nhàn vân dã hạc không màng thế nhân, những điều này đối với bạch đầu lão nhân mà nói, chỉ là suy nghĩ thanh cao đầy ngây dại của đám hủ nho mà thôi.

Chính vì vậy nên ông ta ẩn thân tại Tịnh Thuỷ Am này tiềm tu không phải là không màng thế sự. Mà ngược lại mọi biến cố xảy ra trong võ lâm ông ta đều nắm rõ như lòng bàn tay. Việc quản chuyện thiên hạ vẫn phải làm, còn việc tu luyện để có tấm thân trường sinh dĩ nhiên là không thể bỏ.

Hai việc quan trọng này cấu thành một lý tưởng kinh thiên động địa. Một nơi thanh tịnh, một người vừa có trí lớn lại vừa có đạo tâm, lão đầu đang toan tính điều gì với võ lâm thiên hạ, hay sẽ lại có một người tự xưng là thần nữa xuất hiện chăng.

Trên đầu của đại tượng phật ở Lạc Sơn hoá ra lại có một nơi như thế.

Nơi mà linh khí hội tụ nhiều nhất, hơn thế nữa ông ta tu luyện ở đây tin rằng có thể đạt đến trường sinh bất lão, mà không cần phải dùng đến diệu dụng của linh thú.

Người duy nhất biết sự tồn tại của Am nhỏ này, cùng sự hiện diện của lão đầu kia chính là Bộ Uyên Đình.

- Ta đang trong thời gian tiềm tu đến tầng tối cao quan trọng, không tiện ở bên ngoài lâu. Nên đặc biệt hẹn gặp người vào đầu buổi sớm. Lúc này là lúc linh khí hưng thịnh nhất. Tiện ta cũng cần phải thu một ít Linh Lung Lộ Thuỷ.

Thì ra nơi này chính là nơi lão sư của Bộ Uyên Đình tịnh thân tu luyện, người này không rõ là bậc tiên nhân nơi nào, nhưng có phong phạm của một cao thủ tuyệt đỉnh.

Linh Lung Lộ Thuỷ mà ông ta đang nói đến là thứ gì.

Lão đầu bỗng nhiên dậm chân một cái thân hình trở nên phiêu hốt vô định, thân ảnh nhanh như gió thoáng trốc đã di chuyển khắp mọi nơi trong Tịnh Thuỷ Am.

Di chuyển không tiếng động, ngọn cỏ không lung lay cho thấy lão đầu khinh công tuyệt không kém cả Phong Trung Chi Thần.

Chỉ thấy ông ta nhấc chân một cái rồi đặt xuống, trong tích tắc thôi mà dường như đã đi khắp mọi ngóc ngách trong Am nhỏ này.

Tay lão còn cầm theo một chiếc bình bằng thủy tinh, bên trong chứa một thứ chất lỏng tinh khiết. Lão tâm đắc nhìn vào trong bình rồi nói:

- Lung Linh Lộ Thuỷ chính là những giọt sương ban mai. Chúng hấp thụ tinh tuý của trời đất mà thành, sự tinh khiết của Lộ Thuỷ rất có tác dụng cho việc luyện khí. Lão phu có một bình Trà Lộ Thuỷ, Bộ Uyên Đình ngươi có muốn thử qua một chút không.

Với thân pháp kỳ ảo mà lão đầu vừa sử ra đã khiến Bộ Uyên Đình nhìn đến ngây người, một lúc sau ông ta mới thu nhiếp được tinh thần mà đáp lại:

- Đa tạ lão sư! Thuộc hạ vốn chỉ là kẻ võ biền thô lỗ, trà thanh tửu nhã vốn không phù hợp. Lão sư có chỉ thị gì mới xin nói ra, thuộc hạ sẽ nhanh chóng phụng mệnh.

“Bộ Uyên Đình ngươi cái gì cũng được duy chỉ có điều là không biết hưởng thụ cuộc sống thôi”.

Lão đầu cử chỉ thanh nhã đặt bình Lung Linh Lộ Thuỷ lên thành cầu bằng gỗ, quay sang nét mặt nghiêm nghị nói với Bộ Uyên Đình.

- Bây giờ theo ta biết Bộ Kinh Vân đang tiến đến Đồng Minh Hội để dò tìm con của Bộ Thiên. Nhiếp Phong thì đang ở cực bắc mai danh ẩn tánh cùng với con của Dịch Phong, để tránh triều đình phát hiện đứa bé ngươi bắt về là giả. Phong Vân tuy ở cách xa nhau, nhưng đại kiếp sắp tới nhất định phải ở cùng nhau. Ngươi dám sát nhất cử nhất động của Nhiếp Phong, nếu có cơ hội thì bắt Kiếp Tâm mang về đây cho ta.

Nghe xong chỉ thị của lão đầu, Bộ Uyên Đình trong tâm cũng thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì lão sư đã không bắt ông ta đi tìm con của Bộ Thiên. Nói ra thì đứa trẻ ấy cũng là cháu của Bộ Uyên Đình. Nếu đến bước đường cùng để phá kiếp có thể ông ta sẽ phải cốt nhục tương tàn. Trong đời Bộ Uyên Đình chưa từng e ngại trước bất cứ việc gì, nhưng chỉ có một việc duy nhất làm ông ta vướng bận, đó chính là đối diện với con mình Bộ Kinh Vân.

Tâm sự kín đáo này Bộ Uyên Đình luôn dấu kín trong lòng, ông ta không muốn bất kỳ ai phát hiện ra điều đó. Đương nhiên cả vị chủ nhân đang kính này cũng vậy, cho nên ông ta chỉ khẽ cúi đầu nhận lệnh.

- Lão sư yên tâm! Thuộc hạ nhất định sẽ bắt được Kiếp Tâm.

Lãnh nhân nhìn Bộ Uyên Đình trên mặt không chút cảm xúc chỉ khẽ gật đầu.

“Tốt lắm. Giờ ngươi có thể đi được rồi”

Bộ Uyên Đình liền ôm quyền hành lễ rồi khiêm tốn đáp.

- Thuộc hạ xin phép.

Dứt lời Bộ Uyên Đình quay lưng bước đi khỏi Tịnh Thuỷ Am. Chỉ còn lão nhân kia vẫn đứng đó nhìn đàn cá dưới chân cầu bơi lội ngẫm nghĩ sự đời.

“Huyền Võ Đại Đế đại cừu giữa chúng ta nhất định ngươi không thể có cơ hội báo hận”.

Lão đầu này có quan hệ gì với Huyền Võ Đại Đế, hai người họ có oán hận gì đây.

Mặt trời lên cao tỏa ánh nắng xuyên qua ngọn trúc. Nơi nào có ánh sáng thì nhất định phải có bóng. Ánh sáng mặt trời xuyên qua hàng Dương Liễu, chiếu qua chân cầu, chiếu qua cả người trên cầu. Bóng người đó in xuống nước, hiện ra một luồng tà khí nồng liệt, chỗ bóng đen in xuống cá dưới suối bỗng trở nên hung dữ quay sang cắn xé lẫn nhau, máu đỏ chảy theo dòng nước như một dải huyết lụa.

Huyền Võ Đại Đế nghe qua lời kể của lão đầu trong Tịnh Thuỷ Am là một người vô cùng đáng sợ. Nhưng thật ra sự lợi hại trong võ công của ông ta đã được lưu lại ở hậu thế.

Ngày trước Bộ Kinh Vân quyết đấu với Thập Cường Võ Giả Võ Vô Địch ở đại mạc, đã vô tình rơi vào thành cổ Lâu Lan. Nơi trăm năm trước Huyền Võ Đại Đế đã lập kinh đô của nước Lâu Lan tại đó.

Bộ Kinh Vân trong lúc lạc đường, đã phát hiện ra một chiếc mai rùa lớn, không nghi ngờ gì nữa đây là xác của Long Quy, việc Huyền Võ Đại Đế bắt giết Long Quy để hấp thụ tinh nguyên linh thú là có thật. Chiếc mai khổng lồ bên dưới Lâu Lan Cổ Thành chính là minh chứng rõ nét nhất cho điều đó.

Không những thế từ chiếc mai rùa kia Bộ Kinh Vân đã phát hiện ra khẩu quyết tâm pháp của Vô Cầu Dịch Quyết.

Bộ thần công cái thế tinh thuần kỳ ảo này đúng là có tên Vô Cầu Dịch Quyết, giúp bổ trợ công lực cho người luyện, có thể chiến đấu lâu dài trong điều kiện khắc nghiệt.

Ngoài ra Vô Cầu Dịch Quyết còn nâng cảnh giới của các loại võ công dung hợp lên một tầng cao mới, ai sở hữu bộ thần công này sẽ phát huy tất cả các võ công có sẵn lên đỉnh điểm của võ học.

Đó là tinh túy vi diệu của Vô Cầu Dịch Quyết mà không võ công nào khác có được, bộ tâm pháp này quả thật có thể bao dung vạn vật quán thông võ công.

Vô cầu dịch quyết nghiên cứu đạo pháp tự nhiên động tịnh, tức là người phải ứng theo tự nhiên, theo quy luật tuần hoàn mới có thể phát xuất ra được sức mạnh lớn nhất.

Về cơ bản, vô cầu dịch quyết không hẳn là võ công, mà là một đạo lý, nếu người luyện thông minh khéo léo đem dung hóa vào trong võ công của mình thì có thể đem môn công phu đó phát triển đến mức cao nhất.

Ngày trước nhờ vào sự vi diệu tinh thâm của Vô Cầu Dịch Quyết, mà Liên Thành Chí đã dung hội quán thông được bí cấp Xích Hỏa Thần Công lên chí cực.

Qua chỗ vi diệu của Vô Cầu Dịch Quyết, có thể thấy được trí tuệ bất phàm của người sáng tạo ra bộ tâm pháp này tuyệt đối cao minh.

Huyền Võ Đại Đế thật ra là người như thế nào?

Bạn đang đọc Phong Vân Quyển 4 sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.