Tải App

Đăng Truyện

Liên Hệ QTV

Truyện

Đề Cử

Bình

35

Nhân Vật

7

Thêm

Nhân Vật Khổng Từ - Phong Vân Quyển 4

Khổng Từ

Giới tính: Nữ

Khổng Từ là ai?

Nàng là nương tử của Tần Sương có đúng không?

Tất nhiên là đúng bởi nàng danh chính ngôn thuận, kết hôn với Sương đại thiếu gia người ngự ở Vọng Sương Lầu.

Nàng có phải là người yêu của Bộ Kinh Vân hay không?

Cũng đúng vì thân thể trinh bạch, cùng thời gian rất dài nàng sống và chăm sóc cho Vân Thiếu gia ở Kinh Vân Các.

Nhưng nàng có yêu hai người đàn ông hết mực yêu thương nàng đó không?

Câu trả lời chính xác nhất là Không!

Có một người mà nàng rất yêu nhưng lại không thể nói, vì nàng nói ra sẽ xé nát trái tim của hai chàng trai yêu thương nàng chân thành. Và một điều quan trọng hơn chính là nàng phải toàn tâm vâng mệnh của một người nàng không thể nào không vâng theo.

Người Khổng Từ yêu thương nhất là ai?

Là Nhiếp Phong!

Tam đệ tử của bang chủ Hùng Bá là người có ngộ tính và năng lực cao nhất trong ba đường chủ của Thiên Hạ Hội.

Có thể nói nữ nhân đầu tiên xuất hiện trong Phong Vân, xứng đáng xếp vào hàng mỹ nhân phần 1 chính là Khổng Từ.

Nét đẹp thơ ngây thánh thiện của nàng đã khiến cả hai người Tần Sương và Bộ Kinh Vân say mê điên đảo.

Nhưng số phận chêu ngươi lòng người, khi tấm chân tình của nàng luôn trao trọn cho Nhiếp Phong. Nắm bắt được huyền cơ đó nên Hùng Bá đã lợi dụng Khổng Từ chia rẽ tình cảm 3 đệ tử của mình. Mục đích của Hùng Bá là ly gián sự đoàn kết giữa ba huynh đệ, Sương, Vân Phong. Vì sau khi được Nê Bồ Tát giúp nhìn thấy thiên mệnh qua câu sấm ngôn "thành tại Phong Vân, bai tại Phong Vân ".

Tuy nhiên kế hoạch đó cũng đã thành công, bất quá một phần cũng là do Khổng Từ quá yếu mềm.

Khi đọc truyện Phong Vân, nhân vật khiến bổn tọa luôn thấy xót xa dù sự xuất hiện của nàng chỉ vỏn vẹn có 5 tập truyện. Cuộc đời nàng giống như một con cờ bé nhỏ, không thể tự chủ, không thể quyết định số phận của chính mình.

Suốt cuộc đời nàng phải theo lệnh của chủ nhân, phải toàn tâm nghe theo sự xắp đặt của người khác. Nàng là Khổng Từ, là tì nữ của Thiên hạ Hội.

“Thành tại Phong Vân, bại tại Phong Vân”.

Câu sấm ngôn ấy không chỉ ảnh hưởng đến cuộc đời của Hùng Bá và Phong,Vân, mà còn ảnh hưởng đến cảKhổng Từ.

Nàng mang đến cho Bộ Kinh Vân tình yêu thương, mà trước đây chàng chưa bao giờ có được. Sự quan tâm của nàng dành cho chàng như hơi ấm người mẹ, tình cảm chàng khao khát từ thuở nhỏ. Sự dịu dàng của nàng đã làm cho trái tim của Bộ Kinh Vân không ngừng dậy sóng, không ngừng yêu nàng bằng tất cả tình yêu đầu. Một tình yêu cuồng nhiệt và đầy tính chiếm hữu.

Bổn tọa thực sự thương cho Khổng Từ, thương sự dịu dàng, tốt bụng của nàng, thương tình yêu nàng dành cho Nhiếp Phong.

Nàng yêu Phong, lấy Tần Sương nhưng lại là người của Kinh Vân. Còn có nỗi bi ai và xót xa nào hơn cho một người phụ nữ như nàng. Nàng biết mình chỉ là tì nữ, thân phận thấp hèn, ko thể tự quyết định số phận. Hùng Bá sắp đặt thế nào nàng chỉ có thể tuân mệnh.

Và một lần duy nhất trong đời, nàng dũng cảm lựa chọn cho mình một con đường để đi. Nhưng âu cũng là số mệnh bởi đó là lần cuối nàng thấy ánh Mặt Trời.

Chuyện xảy ra khi Phong Vân giao chiến, nhận thấy Nhiếp Phong gặp phải nguy hiểm, nàng đã dùng thân mình đỡ lấy một chưởng của Bộ Kinh Vân.

Ngày hôm đó, bầu trời cũng mịt mù, cuồng phong gào thét, mây tím giăng đầy, người ta chỉ nhìn thấy trước mắt là cánh tay Khổng Từ đã lìa khỏi thân thể nàng.

Nàng ngã xuống, nhưng điều khiến người ta hoảng hốt không phải nàng, mà là nước mắt của Bộ Kinh Vân.

Cha hắn chết hắn không khóc. Mẹ hắn chết hắn không rơi lệ. Người cha nuôi hắn tôn kính nhất bị chém cụt đầu lăn lông lốc trước mắt hắn, cũng không làm hắn đổ lệ xót thương.

Nhưng nàng một tì nữ thấp bé nhỏ nhoi trong Thiên Hạ Hội đã làm cho hắn đẫm lệ hai hàng.

Lần đầu tiên người ta nhìn thấy Bộ Kinh Vân khóc, nước mắt của hắn thấm đẫm gương mặt Khổng Từ, hắn chỉ biết kêu gào trong đau đớn “ Nàng đừng chết”.

Chưa bao giờ hắn khóc, kể cả ngày toàn Hoắc gia bị sát hại, hắn cũng không hề khóc. Nhưng giờ đây, người mình yêu nhất, lại chỉ còn chút hơi tàn, sắp rời khỏi thế gian này.

Bao nhiêu đau thương không thể kìm nén, cứ như thế, rơi xuống, hóa thành những giọt nước mắt đau thương.

Khổng Từ – nàng nhân từ như tên của mình vậy, mắc kẹt giữa 3 người nam nhi ấy, nàng luôn thấy mình tội lỗi “ Vân, huynh đừng khóc”. Và không ngừng xin lỗi Tần Sương, xin lỗi mọi người.

Tại sao trời cao lại tàn khốc đến như vậy? vì sao yêu nhau lại thành ra kết quả đau lòng như thế này?

Trước lúc chết ao ước duy nhất ấp ủ bấy lâu nay của Nàng, chỉ mong một lần được nắm tay Nhiếp Phong người nàng yêu thương nhất.

Nhưng Bộ Kinh Vân không cho nàng cơ hội ấy và sự chần chừ của Phong đã làm cho nàng ra đi mà không được một lần toại nguyện.

Dù rằng nàng đã nói, cuối cùng mình đã lựa chọn cho mình một con đường để đi, một lần sống đúng với suy nghĩ của mình, nàng cảm thấy đó là sự lựa chọn đúng đắn. Rồi nàng vĩnh viễn nhắm đôi mắt đau thương chờ đợi Nhiếp Phong.

Nhưng Khổng Từ ơi, ta ước gì nàng có thể nhìn thấy người yêu nàng nhất cuộc đời này là Vân, đã đớn đau như thế nào khi mất nàng.

Với y, nàng là cả thế giới, nàng là ánh nắng ấm áp nhất mà y từng có trong cuộc đời lạnh lẽo và băng giá đó.

Trăm năm sau, người nhớ đến nàng nhất, kính yêu nàng nhất cũng chỉ có mình Bộ Kinh Vân, không phải Phong, cũng chẳng phải chồng nàng- Tần Sương.

Chỉ mình y, Bộ Kinh Vân đó mà thôi. Không phải vì Vân day dứt đã lỡ tay với nàng, mà vì nàng là người Bộ Kinh Vân yêu nhất bằng tất cả tình cảm trong suốt chừng ấy năm tháng tuổi trẻ nông nổi, nhiệt huyết ấy.

Đối với Vân, nàng mãi mãi là người con gái xinh đẹp nhất, không chút khuyết điểm. Sự cuồng nộ và đau đớn của hắn, khiến ta thương cảm nhiều hơn và đồng cảm nhiều hơn.

Hắn tỉ mỉ khâu lại cánh tay cho Khổng Từ, búi tóc lại cho nàng vì hắn nghĩ Khổng Từ rất thích sự hoàn thiện, chu toàn. Ta nhìn hắn cô độc trong căn phòng nhớ về Khổng Từ, nỗi nhớ dường như là mũi dao khiến hắn đau đớn.

Vì tình yêu cuồng si đó, Vân đã cùng Từ sống trong núi băng, dùng băng phách để nàng mãi mãi xinh đẹp, như tình yêu của hắn mãi mãi bên nàng.

Ta còn nhớ ngày Vân trở lại Hậu Lăng, cảm giác nôn nao nhung nhớ sau nhiều tháng xa cách, đã biến thành phẫn hận khi Cách Thế Thạch ngàn cân kia đã hạ xuống, thì không có cách nào nhấc lên.

Vân đã không thể nhìn thấy nàng sau cánh cửa ấy. Nàng cô đơn quạnh quẻ, thân xác còn nguyên vẹn để làm gì? Khi mà thời gian rồi sẽ tàn phai. Người ta rồi sẽ quên nàng. Thế thạch đóng xuống, nàng mãi mãi cách biệt với thế gian.

Thương nàng lắm, Khổng Từ. Ai sẽ đến thăm nàng? Trăm năm sau nàng sẽ đi về đâu? Bổn tọa đã từng rất ghét tác giả truyện, khi cứ đánh đánh giết giết mãi mê suốt mấy chục tập mà chẳng đoái hoài đến Khổng Từ một lần. Lẽ nào cánh cửa ấy không thể mở sao?

Mười hai năm sau, Bộ Kinh Vân ôm xác Tử Ngưng, người vợ đã hi sinh vì hắn (lúc này Vân đã mất đi kí ức), hắn đi trong vô thức, trong đớn đau không thể gọi tên như chiêu thức của hắn “ bi thống mạc danh”.

Trong vô thức hắn không hiểu vì sao mình đến Hậu lăng, chỉ biết trong lòng nôn nao, cảm giác phía sau cánh cửa ấy có điều gì đó khiến mình day đứt.

Ngày xưa Tuyệt thế hảo kiếm còn không thể mở Thế thạch, hôm nay hắn chẳng có gì ngoài hai bàn tay không. Thế nhưng, hắn đã mở được cánh cửa ấy bằng sự bi phẫn, đau đớn dồn nén tất cả phá tan Thế thạch ngàn cân ấy.

Mười hai năm sau, hắn nhìn thấy người con gái xinh đẹp đang ngủ say, tất cả kí ức dường như dồn về không ngừng. Hắn nhớ ra Khổng Từ, nhớ ra mình là Bộ Kinh Vân. Hắn ân hận, chính mình hại chết nàng, bây giờ là hại chết Tử Ngưng. Dường như tất cả người hắn yêu đều vì hắn mà chết.

Gặp lại người xưa, lòng hắn không còn vui mừng, chỉ còn lại nỗi day dứt? ”Tại sao lại như vậy?”

Rất lâu sau này, khi con trai Bộ Thiên đã hỏi linh vị cao nhất trên bàn thờ “Khổng Từ là ai?” Vân trả lời là “một người đã bị cha hại chết”.

Thời gian có thể giúp người ta tỉnh ngộ, không còn nữa oán hận ngày xưa “ Bộ Kinh Vân đã hại chết Khổng Từ”, không còn nữa “ Hùng Bá đã hại chết nàng”.. Mà giờ đây hắn nhận ra đó là lỗi của mình.

Bổn tọa kính phục sự phục thiện của Kinh Vân, và càng trân quý tình yêu hắn dành cho Khổng Từ, mãi mãi là tình yêu nồng nàn và sâu đậm nhất. Hắn chưa bao giờ quên nàng, chỉ là trong 12 năm lãng quên kí ức đó là sự gián đoạn, để rồi chẳng bao giờ có thể quên được nữa.

Trong cuộc đời Kinh Vân, Sở Sở là người yêu hắn nhất và Tử Ngưng là người hợp với hắn nhất, nhưng Khổng Từ là người hắn yêu nhất.

Khổng Từ, liệu nàng có cảm nhận được tình yêu cuồng si ấy, người con trai ấy mới thực sự là người yêu nàng nhất, nhớ đến nàng nhất và nàng mãi mãi giữ vị trí quan trọng nhất trong lòng hắn.