Tải App

Đăng Truyện

Liên Hệ QTV

Truyện

Đề Cử

Bình

35

Nhân Vật

7

Thêm

Nhân Vật Kiếm Thần - Phong Vân Quyển 4

Giới tính: Nam

Số phận của mỗi người từ khi sinh ra đều đã được định sẵn, Kiếm Thần cũng vậy hắn sinh ra đã được trời cao sắp đặt để trở thành một kiếm thủ siêu phàm.

Mồ côi đối với nhiều người là một điều bất hạnh nhưng với hắn mồ côi lại là một cơ duyện, ngay từ nhỏ đã co duyên phận sư đồ với Thiên Kiếm Vô Danh bậc thầy kiếm đạo.

Cái Tên Kiếm Thần cũng chính là được sư phụ Vô Danh đặt cho với ẩn ý "ánh sáng âm áp như bình minh". Cả về tư chất lẫn ngộ tính thì Kiếm Thần hoàn toàn không hề thua kém bất cứ kiếm thủ nào trong thiên hạ, duy chỉ có điều để trở thành cường giả kiếm đạo thì không phải đơn giản như người ta vẫn nghĩ.

Có câu bản chất con người không ai xấu chỉ là do bị dòng đời xô đẩy mà trở nên lạc lối mà thôi, có thể phá được kiếm 22 trong Thánh Linh Kiếm Pháp của Lão Kiếm Thánh có thể nói đây là thành tích vinh quang mà cả đời Kiếm Thần đáng tự hào. Nhưng từ khi anh hùng kiếm bị Đoạn Lãng dùng Hỏa Lân Kiếm Trấn phái chi kiếm của Đoạn Gia chém gãy, từ đó Kiếm Thần trở nên mờ nhạt, như là ánh sáng bình minh yếu ớt không phát quang nổi.

Vì sao ánh sáng lại không thể rực rỡ lên là vì đã có một đám lưu Vân che lấp đi hào quang ấy. Khởi đầu thuận lợi khi có sư phụ là Nhất Đại Tôn Sư, cuộc sống êm đềm không sóng gió bão táp, giang hồ ngưỡng mộ với thiếu niên anh hùng, thế nhưng Kiếm Thần so với Bộ Kinh Vân luôn luôn mờ nhạt.

Nhân duyên tình ái có thể khiến con người ta thay đổi, có người vì tình mà đạt thành tựu, nhưng có người vì tình mà u mê và Kiếm Thần đáng tiếc lại nằm trong trường hợp thứ 2. Có được Sở Sở cô nàng băng thanh ngọc khiết, thủ đoạn hèn hạ chiêm đoạt một nữ nhân yếu đuối, để rồi anh ta từng bước rơi vào những tháng ngày lầm bước u tối của cuộc đời.

Trong tâm Kiếm Thần vẫn còn chứa nhiều lòng nhân, và thực tế anh ta cũng là một nhân tài cũng có thể vì vậy mà tác giả luyến tiếc cho anh ta làm đệ tử Tuyệt Kiếm. Hai người thầy đều là đỉnh cao kiếm đạo, nhiều người nhìn vào sẽ phải vô cùng ganh tị với một kẻ co số phận may mắn như hắn.

Nhưng hắn đã làm cho hai người ấy quá thất vọng, hai người thầy đáng kính này đều bị hắn phản bội không thương tiếc. Là vì điều gì khiến Kiếm Thần trở nên ngu muội như thế? tất cả cũng chỉ vì đàn bà, vốn là kỳ tài kiếm đạo nhưng một kẻ dâm ô trụy lạc thì chẳng thể làm được việc gì nên hồn cả.

Ánh sáng từ một thanh kiếm bị lu mờ như hắn lại được lần nữa được đánh thức bởi thù hận, bởi lòng đố kị, bởi khát khao muốn bản thân mình kiếp này phải làm được một cái gì đó. Sau muôn vàn đau đớn khổ nạn, tinh thần kiệt quệ, nhục thân đau đớn cuối cùng hắn đã luyện thành tuyệt thế kiếm chiêu thượng thặng trong Kiếm Giới là Huyền Âm Lục Kiếm.

Dùng thân cảm chiêu cũng là cách để đánh đổi lấy kỳ chiêu rợn người của hắn mà không phải ai cũng dám làm, và ông trời cũng không ngược đãi người có tâm. Hắn luyện thành sáu chiêu kiếm đầu trong Huyền Thập Nhị Kiếm.

Cái gì cũng có giá của nó cam chịu đánh đổi cam chịu đau đớn hắn cũng đã gặt hái được thành công, phế mắt phế tai cho thấy tinh thần cầu võ và quyết tâm quyết tuyệt của thanh kiếm u uất trong lầm lạc này.

Một lần nữa võ lâm thiên hạ được thấy một kiếm thủ lừng danh tái xuất, kẻ không cũ không mới này lại làm võ lẫm xôn sao lần nữa. Trước đánh bại cường giả gian manh Tuyệt Tâm, sau làm khó vô địch bá giả thiên hạ bất bại Võ Vô Địch, hai người đó một kẻ thâm tàng bất lộ, một người truyền kỳ vô địch. Điều này ngay chính sư phụ Vô Danh của hắn cũng chưa chắc đã làm được, đây chắc chắn là niềm vinh quang thứ hai mà hắn đáng nên tự hào trong kiếp sống này.

Việc hắn thất bại trong tay Tiểu Võ không phải do võ công hắn không giỏi mà là hắn quá cố chấp hắn không đi được tới cảnh giới cuối cùng, cũng vì thế mà bao nhiêu năm hắn có cố gắng bao nhiêu vẫn ở dưới Bộ Kinh Vân. Vì hắn không vượt qua được chữ "tình", tình bao quanh cuôc đời thê thảm của hắn khiến hắn không thoát ra khỏi nó, bó buộc công danh, vinh quang của hắn để hắn mãi là một thanh kiếm vẫn mãi u quang và không thể khai sáng lên được.

Nhắc về Kiếm Thần, có lẽ phần lớn những ai đọc kiếm hiệp, dùng tâm cảm nhận kiếm hiệp mới thấy một hình tượng nhân vật đáng ghét lại đáng thương. Được xây dựng như một người chính nhân quân tử, xuất hiện với phong thái phi phàm, tay cầm Anh Hùng Kiếm, thử hỏi trên đời lúc đó, có mấy người không mơ ước. Thế rồi , cũng chỉ vì một chữ tình mà y biến đổi thành một con người hoàn toàn khác. Hèn mạt, mưu mô, độc địa, khi sư diệt tổ,...

Thà rực sáng trong một giờ còn hơn le lói cả trăm năm cuối cùng hắn cũng đã có thể làm rạng ranh đệ tử của Thiên Kiếm, hắn đã ngậm cười mà ra đi sau tất cả lỗi lầm mà hắn đã gây ra hắn đã có thể ngẩng cao đầu nhìn thiên hạ. Có thể khiến Bất Khốc Tử Thần rơi lệ thiên hạ có được mấy người, cả một đời hơn thua phân tranh, ân oán tình thù cũng đến hồi kết thúc. Người hắn luôn hận luôn đố kị, luôn ganh tị, hắn luôn tìm cách thậm chí là mọi thủ đoạn để làm hại để đánh bại lại chính là người tiễn hắn một đoạn đường về bên kia cực lạc. Hấp thụ Huyền Âm Kiếm thịt nát xương tan chỉ để cứu kẻ mình từng rất hận, đến lúc cuối Kiềm Thần cũng chứng tỏ y xứng đáng là sư huynh của thần thoại võ lâm Bộ Kinh Vân.

Mối thù nào cuối cùng cũng sẽ có cách giải, và Kiếm Thần với Bộ Kinh Vân cũng vậy, đã bao lần Vân thủ hạ lưu tình không giết Kiếm Thần là vì đối với hắn Vân chưa bao giờ coi hắn là kẻ thù. Trong mắt Bộ Kinh Vân thì Kiếm thần là một kẻ đáng thương hơn là đáng hận. Chăc có lẽ Bộ Kinh Vân đã đôi lần nghĩ qua nếu thật sự trong trời đất này không có sự suất hiện của Bộ Kinh Vân thì cuộc đời của Kiếm Thần có lẽ đã bước sang một trang khác, không tang tóc bi thương đến mức độ này. Tuy không muốn nhưng chính Bộ Kinh Vân đã gián tiếp đẩy Kiếm Thần vào con đường u tối này, nếu ngày đó anh không suất hiện và Sở Sở không yêu anh thì cô ấy đã yêu Kiếm Thần và cô ấy cũng đã không phải chết thê thảm như thế.

Ông trời luôn thích trêu ngươi con người, sự thành công của người này sẽ đẩy nhiều người khác lâm vào nghịch cảnh, nhưng cuối cùng kết thúc tuy có đượm buồn nhưng cũng là cái kết thúc có hậu, Vân người Kiếm Thần hận nhất lại là người tiễn anh ta một đoạn đường sang một thế giới khác, có thể nơi đó Kiếm Thần lại có cơ hội làm lại cộc đời.

Cái chết chưa phải là cái gì đó quá ghê gớm đáng sợ, vì ở một nơi nào đó rất xa nơi có một mái nhà tranh bên cạnh là một dòng sông uốn quanh, có một người phụ nữ hiền hậu đang dơ tay vẫy gọi Kiêm Thần. Sở Sở vẫn gương mặt dịu hiên thân thương và cô con gái vé nhỏ Vân nhi đang vui cười tiu tít dơ tay gọi lớn...

" A! Cha đã Về"

...................................