Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạ Dao Quang

Phiên bản Dịch · 1839 chữ

Chương 1: Dạ Dao Quang.

Vào lúc Dạ Dao Quang đang mê man, một lượng nước lớn lạnh như băng, vẩn đục, tanh ngòm từ miệng, mũi tràn vào bên trong cơ thể nàng. Cảm giác hít thở không thông làm đầu óc của nàng tỉnh táo không ít. Sau đó Dạ Dao Quang lập tức cảm thấy có một người đang dùng tay ấn gáy nàng xuống, không ngừng dìm nàng vào trong nước.

Con mẹ nó, đây là gặp phải mưu sát!

Nàng theo thói quen định vận khí, lại hoảng hốt phát hiện ra đan điền của mình rỗng tuếch! Lúc này Dạ Dao Quang mới nhớ tới trong lúc mình đang đấu pháp thì bị người ta ám toán, hẳn là đã đi đời nhà ma rồi mới đúng, vậy tình cảnh bây giờ là sao?

Lại uống thêm một ngụm nước lớn, người phía sau vô cùng ngoan độc, rõ ràng muốn mạng nhỏ của nàng. Dạ Dao Quang không kịp nghĩ nhiều, trở tay bắt lấy đôi tay đang ấn gáy mình xuống, dùng toàn lực véo mạnh một cái, lại chỉ véo được một tầng da của đối phương, thân thể của nàng sao lại yếu ớt như vậy?

"Tiện nhân, cũng dám cào ta cơ đấy!" Phía sau truyền đến một tiếng mắng thô tục, là giọng nói đanh thép của một nữ nhân.

Có lẽ Dạ Dao Quang đã chọc giận nữ nhân phía sau. Nữ nhân kia túm lấy tóc của nàng, sau đó đập đầu nàng vào phiến đá bên cạnh. Dạ Dao Quang bị đập đến mức hai mắt vừa mở lại tiếp tục ngất đi.

"Cứu lên rồi, cứu lên được rồi. Mọi người mau tránh ra, mau tránh ra."

"Vẫn còn hơi thở, mau đi tìm Đỗ lang trung."

"Ngươi nói xem nha đầu Dao Quang này, hà cớ gì phải nghĩ quẩn trong lòng chứ? Chuyện lớn ngày hôm nay sao có thể quan trọng bằng tính mạng của mình được? Đâu cần phải nhảy xuống sông tự vẫn như vậy!"

"Haizz, từ lúc hai vợ chồng Ôn Lão Tam qua đời, để lại hai đứa nhỏ này, Trạm Ca Nhi vẫn còn nhỏ như vậy, việc trong việc ngoài đều là do nha đầu Dao Quang lo liệu. Nha đầu Dao Quang cũng chỉ là một đứa bé mới mười hai tuổi mà thôi, sợ là không chịu nổi".

"Còn không phải sao, mùa màng năm nay cũng không được tốt lắm, mấy hộ gia đình chúng ta ngày trước còn có thể chiếu cố đôi chút, năm nay đến nhà mình ăn còn không đủ no, nào có chuyện sẽ thừa lương thực. Nha đầu Dao Quang sợ là không muốn tốn thêm một miệng ăn, tính tình lại cố chấp, thế nên mới suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu.”

Tiếng bước chân ồn ào, giọng địa phương rất nặng, hai thứ đan chéo vào nhau dội vào trong tai Dạ Dao Quang, khiến đầu óc vốn đang căng trướng của nàng lại càng thêm đau đớn, lạnh lẽo khắp người cũng khiến nàng không ngừng run rẩy.

Lạnh? Nói đùa, nàng đã ngưng kết Kim Đan, sao có thể cảm thấy lạnh được chứ? Cố gắng nghĩ ngợi một lúc, bấy giờ mới nhớ tới nàng rõ ràng đã chết, không lâu trước đó còn bị người ta dìm chết. Hiện giờ đã quá rõ ràng rồi - nàng đã đuổi kịp phong trào xuyên không, hơn nữa lại xuyên trúng vào lúc nguyên chủ bị người ta mưu sát. Vậy đây là nơi nào?

Cảm giác được có người khiêng nàng lên, không ngừng vỗ vỗ phía sau lưng nàng, bắt nàng phải há mồm phun ra vài ngụm nước, sau đó lại đặt nàng ở trên mặt đất.

Cố hết sức hé mở mí mắt, đối diện với tầm mắt bị nước làm mờ đi là khuôn mặt có làn da ngăm đen không có nổi ba lạng thịt, mặt nhọn không có chút thịt nào, xương mũi lộ ra, giống như sống đao, điển hình cho số mệnh cô đơn nghèo khổ, cũng may là còn đôi mắt trong trẻo có thần thái. Bởi vì khoảng cách rất gần, Dạ Dao Quang có thể nhìn thấy rõ trên mí mắt của lão có rất nhiều nếp nhăn, đây là đôi mắt của chim thước, chứng minh người này vô cùng thiện lương và đáng tin.

"Tỉnh rồi, tỉnh rồi!"

"Nha đầu Dao Quang, không thể lại làm mấy chuyện ngốc nghếch nữa. Ngươi đi rồi Trạm Ca Nhi phải làm sao bây giờ?"

"Đúng đấy đúng đấy, có gì khó xử thì nói với chúng ta, đều là bà con cùng quê có thể giúp đỡ nhau một tay mà."

Nhìn thấy Dạ Dao Quang có thể mở to mắt, mọi người không khỏi kích động reo hò.

Đầu của Dạ Dao Quang đau cực kỳ. Giọng nói mồm năm miệng mười truyền đến khiến đầu óc nàng càng trở nên ong ong, sau đó không thể mở nổi mắt, một lần nữa ngất đi.

Chờ tới thời điểm Dạ Dao Quang tỉnh lại lần nữa, phát hiện ra nằm bên cạnh nàng là một bé trai khoảng tám tuổi đang ngủ say. Bé trai tết hai chỏm tóc cuộn thành hai búi ở trên đỉnh đầu, trông như hai chiếc sừng, cách ăn mặc thì giống như trẻ con thời cổ đại. Hắn mặc một chiếc áo làm từ vải thô, có màu xanh xám cổ xưa, khuôn mặt nhỏ có chút ốm yếu, nhưng những điều này lại không hề ảnh hưởng tới khuôn mặt môi hồng răng trắng của hắn, mắt phượng có thần, do tuổi còn nhỏ nên khó phân biệt là nam hay nữ, đứa nhóc này sau khi lớn lên nhất định sẽ trở thành một tên yêu nghiệt. Điều này ngay lập tức khiến cho trái tim của Dạ Dao Quang bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Nàng cố hết sức để kìm nén bản thân không vươn ‘ma trảo’ véo khuôn mặt non nớt xinh đẹp nhỏ nhắn kia.

Hai tay bé trai nắm chặt lấy tay nàng. Lúc nàng vừa cử động đôi chút thì tên nhóc đã tỉnh. Hắn vội vàng ngồi dậy, duỗi tay sờ trán Dạ Dao Quang, độ ấm bình thường khiến hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Dao Dao, tỷ có đói bụng không? Đệ có nhờ Lâm thẩm nấu cháo, vẫn đang đun ở trên bếp, bây giờ đệ bưng lên cho tỷ nhé."

Còn không đợi Dạ Dao Quang nói gì, bé trai đã chạy ra ngoài. Dạ Dao Quang nhìn thân ảnh đã đi càng lúc càng xa kia, rất nhiều ký ức giống như vỡ đê phun trào ra. Nàng giống như đang xem một bộ phim điện ảnh vậy - xem lại toàn bộ ký ức trước đây của chủ nhân thân thể này. Sau khi xem xong, Dạ Dao Quang không khỏi thở dài.

Chưa từng nghĩ đến một người từng hô mưa gọi gió như mình thế nhưng lại lưu lạc đến bước này. Từ nữ đế của một thế hệ huyền học biến thành một loli, còn là một cô con dâu nuôi từ bé. Không sai, nhóc con vừa chạy ra ngoài kia cũng chẳng phải đệ đệ của nàng, mà chính là phu quân!

Dạ Dao Quang yên lặng phun ra một ngụm máu, kiếp trước bao nhiêu thiếu gia danh môn, công tử có quyền có thế xếp hàng để chờ lọt vào mắt xanh của nàng, lúc này đây lại bị ép ở cùng với một nhóc đậu đinh, hơn nữa lại còn là ở thời cổ đại không có nhân quyền. Tuy rằng từ trong ký ức của nguyên chủ có thể mơ hồ nhận ra ở triều đại không có trong lịch sử này thì Địa Sư - cũng chính là thầy Phong Thủy sau này, có địa vị rất cao.

Nhưng nàng hiện tại chỉ là một cô bé mới mười hai tuổi! Đặc biệt là các nền văn hoá khác nhau của Trung Quốc sau khi trải qua vài nghìn năm lắng đọng có lẽ sẽ kết tinh lại, nhưng huyền học thì hoàn toàn trái ngược. Trí tuệ huyền học chân chính lưu truyền tới hiện đại, gần như đã chẳng còn mấy phần tinh túy, những người có thể trở thành đại sư trừ khi là tổ truyền, nếu không chính là có ngộ tính cao vô cùng - tự bản thân không ngừng tìm tòi ra cái mới. Dạ Dao Quang thuộc loại người đầu tiên, nàng sinh ra trong một thế gia phong thủy, chưa bao giờ đi học, trước mười lăm tuổi thì đi theo ông nội ẩn cư, sau đó lại được gia tộc bồi dưỡng độc lập, có thể nói toàn bộ cuộc sống của nàng đều liên quan đến huyền học.

Chắc chắn là do ông trời thấy đời trước nàng làm tan nát bao nhiêu trái tim của thiếu nam, thế nên mới chơi khăm nàng như vậy!

"Dao Dao, tỷ ăn nhanh đi, đệ đã cố ý tới chỗ của Đỗ tứ thúc xin một chút gạo trắng đó." Lúc Dạ Dao Quang đang âm thầm khinh bỉ ông trời thì vị hôn phu hiện tại của nàng - shota Ôn Đình Trạm bưng một chén cháo nấu vô cùng đặc bước tới.

Cháo nấu cùng với hạt sen, táo đỏ, ăn vào ngọt cực kỳ. Sau khi nuốt một ngụm cháo, Dạ Dao Quang cảm thấy cổ họng thoải mái hơn rất nhiều, ngay cả phần gáy cũng cảm cảm thấy đỡ đau hơn chút ít.

"Tỷ ăn không nổi nữa, đệ ăn đi." Ăn khoảng nửa chén, Dạ Dao Quang bèn lắc đầu nói.

Có ký ức của nguyên chủ, Dạ Dao Quang biết rằng nhà bọn họ chỉ còn hai người, cha mẹ đều qua đời từ hai năm trước. Vốn dĩ gia đình cũng không tệ lắm, nhưng vào hai năm trước bỗng nhiên gặp phải biến cố, sau đó dần dần trở nên túng quẫn. Lần lượt bán hơn mười mẫu ruộng tốt do phụ thân Ôn Đình Trạm là Ôn Trường Tùng để lại, mới có thể loạng chà loạng choàng sống đến ngày hôm nay.

Trong nhà hiện tại không có nổi gạo trắng tốt như vậy, trong trí nhớ thì nhóc shota này cũng đã lâu rồi không được ăn cơm gạo tẻ. Không biết có phải là do đã dung hợp với ký ức của nguyên chủ hay không, từ lúc nào không hay nàng đã bị nguyên chủ ảnh hưởng, thế nhưng lại sinh ra bản năng muốn quan tâm đến tên nhóc này.

Nếu để những kẻ vẫn luôn đánh giá nàng là ‘nhìn thì giống như đa tình nhưng thật ra lại vô tình’ ở kiếp trước nhìn thấy, chỉ sợ sẽ trợn đến lòi con mắt luôn.

Bạn đang đọc Phu Nhân Thần Côn: Phu Quân Ngoan Ngoãn Nghe Lời! (Dịch) của Cẩm Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi s2MiêuNhis2
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.