Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2268 chữ

Diệp Kiều bị một trận tiếng pháo đánh thức .

Nàng hơi mờ mịt mở to mắt, sau đó rất nhanh nhìn thấy trước mắt bản thân là một màu đỏ thẫm.

Bất giác đưa tay ra nhưng chưa chạm tới mặt, Diệp Kiều đột nhiên cứng đờ.

Nàng, có tay hả ?

Điều này làm cho Diệp Kiều phá lệ kinh ngạc, nàng chưa từng quên không lâu trước đó bản thân còn vì việc hóa hình mà buồn rầu.

Bản thể của nàng là một gốc cây nhân sâm, tu hành ngàn năm, nhưng chậm chạp không thể hóa hình được.

Nhìn thấy tiểu hồ ly tu hành cùng nàng đã có thể đi mị hoặc nam nhân, lão hổ tinh ở trong rừng xưng vương xưng bá, ngay cả gấu đen đần nhất cũng có thể biến thành người, hết lần này tới lần khác chỉ còn lại mình nàng không thế hóa thành người.

Vì thế mà Diệp Kiều luôn buồn rầu, nhất là hồ ly tinh kia luôn khoe khoang trong cuộc sống náo nhiệt phồn hoa như thế nào , đồ ăn thức uống ngon miệng, còn có nam tử tuấn tú, cuộc sống so với thần tiên còn vui vẻ hơn.

Tiểu nhân sâm tinh không biết nam nhân có cái gì tốt, nàng chỉ muốn không chôn mình trong đất nữa, tốt nhất có thể ăn ngon uống đã, một lòng hưởng thụ cảm giác làm người say mê này.

Ai có thể nghĩ đến, chỉ ngủ một giấc, ngay cả độ kiếp cũng không có, vậy mà nàng đã biến thành người rồi?

Diệp Kiều nhìn chằm chằm tay của chính mình rồi sững sờ, lật tới lật lui xem, càng xem càng cảm thấy đẹp mắt.

Nhìn đôi tay này, trông thật là xinh đẹp, so với đôi tay của tiểu hồ ly kia cũng không kém chú nào!

Nhưng không đợi nàng tự mình thưởng thức xong, liền nhìn thấy có một cái tay đưa lại gần, bắt được tay nàng.

Lúc này Diệp Kiều mới phát hiện bản thân đang ngồi bên trong kiệu, màn vải ở cửa sổ bị vén lên, hiện ra một gương mặt xa lạ.

Diệp nhị tẩu nhìn đầu Diệp Kiều bị chùm khăn voan đỏ, trên mặt khóc nhưng trong lòng nàng ta lại cười như nở hoa.

Diệp Kiều là tiểu nữ nhi của Diệp gia, cha mẹ mất sớm, cũng may bên trên còn có hai người ca ca.

Đại Lang Diệp gia có tiền đồ, biết văn biết võ, tìm trong toàn bộ thôn cũng không có người anh tuấn uy vũ như Đại Lang.

Nhưng hết lần này đến lần khác vào năm năm trước y ra ngoài sau đó cũng không trở về nữa, trừ hai năm đầu còn gửi chút tiền cho nhà, sau đó thì một đồng cũng không có gửi về, không lâu sau lại có người mang tin đến, nói rằng Diệp Đại Lang tòng Quân sau đó chết ở trên chiến trường, ngay cả hài cốt cũng không có.

Đối lập với bãn lĩnh của Diệp Đại Lang, Diệp Nhị Lang thật sự là một phế vật, làm ruộng không được, buôn bán cũng lỗ hết sạch, sau khi Đại Lang đi, Diệp Nhị Lang bắt đầu vung tiền như rác, không bao lâu sau đem tài sản vốn đã không có nhiều của Diệp gia tiêu xài sạch sẽ.

Trong nhà không có tiền, Diệp nhị tẩu cũng không phải người chịu sống kham khổ, thế là đánh chủ ý lên người Diệp Kiều.

Diệp Kiều xinh đẹp, Diệp nhị tẩu cảm thấy dáng vẻ tiểu cô này của mình chẳng kém gì tiểu thư trong thành.

Chỉ là Diệp Kiều nhát gan, bình thường không ra ngoài, Diệp Đại Lang cũng sợ của bộ dáng của nàng chuốc phiền toái tới, nên để nàng ở trong nhà giúp đỡ làm việc nhà, việc đồng áng thì không để nàng làm dù chỉ một chút, rõ ràng là nữ nhi nhà nông, lại bị Diệp Đại Lang chiều chuộng như một tiểu thư .

Nhưng ở trong mắt Diệp nhị tẩu, đây lại là gánh nặng chỉ biết ăn không ngồi rồi.

Bây giờ Diệp Đại Lang không thể về được nữa, Diệp Nhị Lang lại không đáng tin cậy, đúng lúc Kỳ Quân của phú hộ Kỳ gia trong thôn khác bệnh tật quấn thân, mắt thấy sắp không xong, Kỳ gia đang tìm người xung hỉ, Diệp nhị tẩu liền hoa ngôn xảo ngữ lừa bịp Diệp Nhị Lang, lại đi lừa Kỳ gia nói là Diệp Kiều tình nguyện, thu bạc của Kỳ gia, chuẩn bị đem tiểu cô là gánh nặng này gả đi.

Trên mặt nàng ta khóc, đó là khóc cho hàng xóm xem .

Nhưng trong ngực lại để đầy đồng bạc, Diệp nhị tẩu phải dùng tay che miệng mới có thể che dấu khóe miệng đang vểnh lên của nàng ta.

Coi như người khác đều nói nàng ta đem tiểu cô bán cho ma ốm thì sao chứ?

Chỉ sợ trong lòng bọn họ đang hận bản thân không có một nữ nhi như hoa như ngọc có thể được Kỳ gia xem trọng!

Nàng cầm chặt tay Diệp Kiều, từ bên ngoài cỗ kiệu nhìn vào trong, hạ thấp giọng nói xong: "Kiều Nương, không nên trách ca ca tẩu tử, Kỳ gia cũng coi như là nhà có tiền, ngươi gả qua đó rồi phải nghe lời, ngàn vạn lần không được khóc nháo."

Ý ngoài lời là mặc kệ tương lai Kỳ Quân sống hay chết, Diệp Kiều đều không có quan hệ gì với Diệp gia .

Cho dù tương lai Diệp Kiều thủ tiết cũng đừng hòng trở về Diệp gia ăn không ngồi rồi!

Diệp Kiều không nói chuyện, thật ra Diệp nhị tẩu nói với nàng cái gì nàng một câu cũng nghe không hiểu...

Nhưng Diệp nhị tẩu lại xem việc Diệp Kiều yên lặng thành cam chịu, trong lòng nàng ta đắc ý, nghĩ đến ngày hôm qua Diệp Kiều ở trong phòng buồn bã khóc một ngày thì như thế nào chứ? Đã vậy còn uy hiếp rằng bản thân muốn tự sát, kết quả hôm nay lên kiệu hoa, còn không phải cam chịu số phận hay sao?

Vì thế nàng ta lại nắm lấy tay Diệp Kiều nói: "Hôm nay lên kiệu hoa, ngươi chính là người của Kỳ gia, sau này không cần đã trở lại nữa, biết chưa?"

Diệp Kiều vẫn như cũ không nói lời nào, hơi dùng sức chuẩn bị rút tay lại.

Lại cứ vào lúc này, tay áo giá y (đồ cưới) của Diệp Kiều tuột xuống theo cánh tay, Diệp nhị tẩu mắt sắc, liếc mắt đã thấy trên cổ tay nàng đeo vòng tay vàng.

Diệp nhị tẩu biết cái vòng tay này, là di vật của Diệp gia lão thái thái.

Vốn tưởng rằng lão thái thái đã chết thì thứ này cũng chôn theo, ai biết vậy mà lại ở chỗ của Diệp Kiều!

Diệp nhị tẩu đương nhiên sẽ không cho Diệp Kiều mang đi dù chỉ một đồng tiền trong nhà này, huống chi cái vòng vàng này nhìn hơi có phân lượng, cũng không biết Diệp Kiều cất giấu như thế nào, vậy mà có thể giấu đến bây giờ!

Mắt nàng ta thấy kiệu hoa sắp được khiêng đi, Diệp nhị tẩu đưa tay bắt lấy cánh tay Diệp Kiều, giọng nói vội vàng: "Kiều Nương, đây là đồ nhà mẹ đẻ, ngươi không thể tùy tiện mang đi nhà người khác, tháo ra cho ta!"

Diệp Kiều đã thanh đổi linh hồn hơi ghét bỏ nhìn nữ nhân sắc mặt vàng vọt này, muốn rút tay về, lại phát hiện sức lực của nữ nhân này rất lớn, nàng giãy giụa một chút vậy mà không rút tay ra được.

Điều này làm cho sắc mặt của Diệp Kiều thay đổi.

Đã sớm nghe hồ ly tinh nói qua, con người luôn có ác ý đối với tinh quái, nếu bị phát hiện, hơn phân nửa sẽ bị thiêu chết .

Nữ nhân này hồ ngôn loạn ngữ, nàng một câu cũng nghe không hiểu nàng ta đang nói cái gì, nhưng ý nghĩ muốn sống mạnh mẽ lại khiến Diệp Kiều càng dùng sức giãy dụa, thậm chí đưa tay hung hăng cào Diệp nhị tẩu một cái!

"A!" Diệp nhị tẩu hét lên một tiếng, lui mạnh về sau mấy bước.

Vừa rồi chỉ làm bộ làm tịch gào khan hiện tại là gào khóc thật, nước mắt càng tuôn ra không ngừng được.

Chỉ là hàng xóm xung quanh đều nghĩ Diệp nhị tẩu lại đang diễn trò, dù sao nữ nhân này ngay cả tiểu cô nhà phu quân nàng ta đều có thể bán đi làm nương tử xung hỉ cho người ta, còn có cái gì mà không làm được ?

Diệp nhị tẩu giận không có chỗ phát tiết, mà kiệu hoa đã nâng lên, pháo đốt vang trời, chiêng trống vang lên, chỉ để lại Diệp nhị tẩu ở phía sau ôm tay nhe răng trợn mắt.

Ban đầu Diệp Kiều muốn nhéo tay nàng ta xong lập tức chạy trốn, nhưng khi kiệu hoa được khiêng lên, đầu óc của nàng đột nhiên có thêm ký ức khác, thuộc về Diệp Kiều ban đầu.

Tiểu nhân sâm tinh tìm kiếm trong ký ức một lát mới biết, bản thân không có hóa hình , mà nhập vào người khác...

Hiện tại, đang chuẩn bị đóng gói gả cho một người đã định trước là chết ư?

Đổi thành người khác, hơn phân nửa là muốn than thở vận mệnh bất công.

Nhưng tiểu nhân sâm tinh lại rất vui vẻ.

Xuất giá là cái gì thì nàng không hiểu lắm, cho nên tướng công tiện nghi tương lai sống hay chết nàng cũng không quan tâm.

Nàng chỉ biết, lúc này bản thân có một thân phận, nàng rốt cục có thể làm người!

Nhưng mà rất nhanh, Diệp Kiều đã biết, người không có dễ làm như vậy.

Vì sao phải bị người khác cõng vào cửa?

Vì sao phải bước qua chậu than?

Vì sao... Nghe được tiếng gà gáy?

Qua lại một phen rốt cục cũng đứng ở bên trong nhà chính, Diệp Kiều hơi mờ mịt nhìn con gà trống lớn bên cạnh người, nhìn một chút con gà trống lớn này trên thân cột dây màu đỏ, lại nhìn một đầu dây đỏ khác mình đang cầm, đột nhiên cảm thấy làm người thật khó, chuyện lung tung rối loạn thật nhiều.

Bất quá con gà này rất béo, không biết có được ăn hay không.

Tiểu nhân sâm tinh chưa từng ăn qua thịt thừa nhận, nàng tham ăn.

Mà sắc mặt của nhị lão Kỳ gia nhìn Diệp Kiều đứng thẳng tắp ở đó đều rất khó coi.

Diệp Kiều này là bọn họ mua từ Diệp gia, nhìn trúng không phải vì bộ dáng của nàng, mà là vì toàn thôn chỉ có Diệp gia nguyện ý đem nữ nhi gả cho nhà họ.

Đứa con thứ hai Kỳ Quân của bọn họ sống không được mấy năm nữa, cho dù là ai cũng không muốn nữ nhi của mình sau khi gả đi phải chờ thủ tiết.

Gặp phải nhà nguyện ý xung hỉ, nhị lão Kỳ gia ngay cả thời gian nhìn Diệp Kiều một cái cũng không có, liền vội vàng xem ngày, cưới người về nhà.

Đã là xung hỉ, thì phải làm long trọng, làm vui mừng.

Tuy rằng Kỳ gia không so được với mấy kẻ có tiền trong thành trong trấn, nhưng ở trong thôn cũng được xem là phú hộ, lúc này lại càng đãi tiệc lớn, mời không ít người đến.

Ai biết, Diệp Kiều này đứng ở đây đã một lúc lâu, vậy mà vẫn không nhúc nhích!

Tươi cười trên mặt Liễu thị hơi không chống đỡ nổi, bà tự nhiên biết một cô nương tốt gả đi lại thành quả phụ, trong lòng khó chịu là bình thường , nhưng nếu ngươi không vừa ý thì nói sớm, hiện tại đến cũng đến rồi, mặt mày nhăn nhó cho ai xem hả?

Nhưng ánh mắt Liễu thị chuyển đến trên thân con gà trống, lại không thể phát tác cơn tức ra được.

Quân nhi của nàng, tại sao lại không thể sống lâu được cơ chứ...

Liễu thị che miệng muốn khóc, lại sợ quấy nhiễu ngày tốt, chỉ có thể nghẹn, mặt đều nghẹn đỏ.

Mà người chuyên thu xếp việc vui trong thôn đi tới bên người Diệp Kiều, một phen túm cánh tay của nàng, hạ thấp giọng: "Tân nương tử, quỳ xuống, bái đường ."

Ánh mắt Diệp Kiều còn đang nhìn chằm chằm con gà trống lớn, trong lúc nhất thời không có phản ứng lại.

Vừa vặn lúc này, đột nhiên trong đám người hơi ồn ào.

Liễu thị nhìn người đến, đứng bật lên, ánh mắt cũng trợn tròn .

Rất nhanh sau đó Diệp Kiều cảm thấy tay của bản thân bị người ta cầm lấy.

Tay người này hơi lạnh, lạnh buốt, khiến cho Diệp Kiều vô ý thức nắm chặt ngón tay.

Rồi sau đó, nàng chợt nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: "Đem gà ôm đi, ta còn chưa có chết đâu."

Bạn đang đọc Phúc Vận Kiều Nương của An Bích Liên

Truyện Phúc Vận Kiều Nương tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThủyOaOa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.