Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bánh Bao?

Tiểu thuyết gốc · 1968 chữ

Trong nháy mắt, cả hai người không hẹn đều vực dậy. Thận trọng quan sát đối phương. Sắc mặt Trứng Nhỏ lẫn thiếu niên đều rất khó coi, cả hai đều không thừa nhận vừa rồi mình đã khinh địch.

“Còn muốn đấu tiếp sao.” Điển thấy cả hai không động, bắt đầu hỏi.

“Đương nhiên.” Cả hai không hẹn mà đồng thanh đáp.

Trong ánh mắt của cả hai người đều không dấu nổi sự phẫn nộ, căm giận, đồng thời toát lên cả chiến ý mãnh liệt. Điển biết cả hai hôm nay dù người nào thắng thì chắc chắn mai sau sẽ lại tìm nhau đấu tiếp, chi bằng hóa giả biến thù thành bạn.

“Tôi nghĩ cả hai người kĩ thuật đều tốt, có đánh cũng chưa chắc thắng. Chia bằng kết giao bạn bè không phải là không thể?”

Điển lấy thân mình tiến lên trước, bắt đầu thương lượng với thiếu niên. Trên kênh tổ đội, Trứng Nhỏ bắt đầu gào lên, muốn câu tránh ra để quyết thắng thua với thiếu niên. Điển trực tiếp bỏ lơ.

Thiếu niên thấy Điển nói, biết trận này bản thân khó thắng. Dù sao những gì mà Trứng Nhỏ thể hiện hầu hết là kĩ năng tạp nham cơ bản của tất cả các chức nghiệp. Còn bản thân sử dụng đều là của chức nghiệp chiến sĩ, dù biết không thể so sánh với nhau, nhưng thâm tâm cũng có cân nhắc đôi chút.

“Chuyện này,..” Thiếu niên nói không được tự nhiên, chưa biết bắt đầu ra sao.

Điển hiểu rõ ý tứ, dù sao gã cũng không tiện mở lời. Thứ nhất là người đi gây sự, nói thể nào cũng không có lý, nếu như hạ giọng xin lỗi có khác nào vả vào mặt bản thân. Mà nếu như không xin lỗi thì bắt buộc phải đánh trận này.

Một khi đã nhúng tay vào, thì chi bằng cả người cũng nhảy cả người vào luôn.

“Tôi là Đậu Đậu, rất vui được làm quen. Bên kia là Trứng Nhỏ.” Điển vẫy tay với cậu ta, sau đó cười nói: “Trông cậu ta vậy thôi, chứ thực sự rất tốt tính.”

“Tôi cũng không chấp nhặt làm gì, nếu cậu đã nói vậy thì chuyện này coi như bỏ qua.” Thiếu niên thấy Điển đỡ lời, nhưng thói kiêu ngạo ăn sâu vào tính cách, câu nói vẫn lộ ra ít nhiều khó chịu.

“Mọe, tránh ra tôi xử nó.” Trứng Nhỏ từ xa đã khó chịu, nghe thế hùng hổ xách kiếm lên.

Thiếu niên biết bản thân đã lỡ lời. Dù sao miệng đã nói ra sẽ không lấy lại được, một khi đã muốn đánh vậy thì xanh chín với nhau luôn tại đây. Kiếm cất chưa nóng đã được lôi ra, hùng hổ đáp:

“Lên, tao sợ chắc!”

Điển lúc này lúng túng thật rồi, mình đã hết sức xuống nước nghĩ rằng mọi chuyện có lẽ chấm dứt. Vậy mà cậu ta nói như thế có khác gì không bằng lòng là bao. Thấy cả hai lại sắp sửa lao vào đánh nhau, quẫn trí Điển đành chạy ra giữa lấy thân ngăn lại.

Khỏi phải nói ý tưởng này tệ hại thế nào. Cổ nhân có câu, trâu bò đánh nhau ruôi muỗi chết lây không phải là không có lý. Máu nóng lên não thì cả Trứng Nhỏ lẫn thiếu niên nào có thiết tha gì ai, người trước kẻ sau tung ra chiêu thức trí mạng về phía đối phương. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy có điểm gì đó không đúng. Mục tiêu của hai thanh kiếm hoàn toàn không nằm trên người của đối phương.

“Móa, cả hai đánh thật à?” Điển nói xong, ngay lập tức hóa thành một tia sáng trắng bay thẳng về phía phương trời.

“Chết luôn rồi?” Không biết là ai, hay là cả hai người đều nói.


Cái chết trong Thần Vực không đáng sợ như những gì Điển nghĩ. Không có u ám, không có sợ hãi. Tất cả chỉ là một cái nháy mắt, cùng số thời gian hồi sinh hiện trên thân của mình. Mất 10 phút cậu mới có thể hồi sinh lại. Trong quá trình này, Điển cũng nhận được một tin vui chứng tỏ cái chết vừa rồi là không vô nghĩa.

“Hai người thật sự không đánh nhau chứ.” Điển lần nữa xác nhận lại.

“Hoàn toàn không!” Trứng Nhỏ hờ hững đáp, giọng nói vẫn mang chút khó chịu.

Dù cho thời gian tiếp xúc không được coi là dài, nhưng nhũng gì Trứng Nhỏ một khi đã khẳng định thì chắc chắn sẽ là như vậy.

Mà rất lạ, không biết tại làm sao lúc đấy Điển nảy ra ý nghĩ muốn hòa giải. Dù cho nếu như Trứng Nhỏ không đánh được, thì hô một tiếng là cậu có thể giúp sức. Tuy nhiên, cơ sự thì đã rồi vậy không bằng thà nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Sau khi từ điểm hồi sinh dịch chuyển tới Tiệm tạp hóa Cây Xanh, đám đông tản đi hết sạch. Theo chỉ dẫn của Trứng Nhỏ, Điển tới gần bìa rừng, phát hiện cả Trứng Nhỏ và thiếu niên không hẹn mỗi người ngồi một ghế không ai nói với ai câu nào.

“Chào mọi người.”

Điển tiến lại, cười vẫy tay chào hai người bọn họ. Ngoài dự liệu, Trứng Nhỏ một bên hờ hững không đáp lại, biết chắc gã đang khó chịu trong lòng. Duy chỉ có thiếu niên kia là nhiệt tình, thấy Điển tới không còn kiêu ngạo như lúc trước, lời nói cũng dễ nghe hơn rất nhiều.

“Bánh Bao?” Điển nghi hoặc, trực tiếp nói ra nghi vấn: “Hài hước thật, sao tên chúng ta đều là thức ăn vậy?”

Điển vui đùa giải tỏa chút không khí căng thẳng, chẳng qua cười được hai tiếng vội tắt ngầm. Hai người chơi này không có khiếu hài hước một chút nào.

“Chuyện vừa rồi cảm ơn ông.” Bánh Bao cúi đầu. xấu hổ nói.

Nghe ý tứ thì cậu ta cũng đã biết lỗi bản thân mình, Điển mỉm cười:

“Không sao, không sao. Sau ông chú ý cảm xúc hơn là được.”

“Điều này tôi biết, chẳng qua tỷ lệ gặp Nhện Chúa quá ít. Nên…” Bánh Bao vừa nói, vừa không ngừng thở dài.

Nghe đến đây, Điển có chút tò mò. Chẳng phải chỉ là một Thủ Lĩnh quái thôi, làm gì mà đến mức tiếc rẻ đến vậy. Hơn nữa không săn được bây giờ thì lúc khác săn, dù sao không phải là không bao giờ xuất hiện nữa.

“Lần sau săn cũng được mà?” Điển nói.

“Nhện Chúa Kumo, còn có lần sau sao.” Bánh Bao nhăn mặt, nói thêm: “Chẳng lẽ ông không biết”

Cái này, phải chăng còn có uẩn khúc gì sao?

Điển cảm thấy cả đầu đầy thắc mắc, đang muốn hỏi thêm thông tin. Trứng Nhỏ từ sau không biết đã đi lại lúc nào, giải thích, nói:

“Nhện chúa Kumo, chỉ đánh được khi dưới lv10.”

“A?” Điển nhìn Bánh Bao, sau đó nghe câu nói của Trứng Nhỏ bỗng chốc giật mình, mở to mắt nhìn cả hai, nói: “Không thể nào?”

Bánh Bao cũng chắc chắn khẳng định Điển không biết điều này, gật đầu xác nhận: “Đúng thế”

“Móa” Điển chửi tục một câu, “Không phải thủ lĩnh một tháng xuất hiện một lần sao?”

“Đúng là như vậy,..” Bánh Bao nhăn mặt nói, chỉ là chưa hết câu đã bị Trứng Nhỏ cướp lời.

“Cậu ta đã ép cấp được hơn một tháng rồi. Chiêu [gia tốc] cuối mà cậu ta sử dụng, chính là từ Sói Xám đầu đàn rơi ra.”

“Cái này thật,…” Điển vụng trộm đánh giá Bánh Bao, một người chơi dành thời gian một tháng ở lv dưới mời, đủ thấy sự nhịn nhục ra sao, nỗ lực ép cấp như thế nào. Suy nghĩ một lúc mới thốt ra hai từ: “đáng sợ.”

Bánh Bao bị nói thấu, đành nhún vai. Nếu như không phải những Thủ Lĩnh của thôn tân thủ bắt buộc dưới lv10 mới đánh được. Thì gã cũng không đến nỗi chờ đợi, nhịn nhục lâu như vậy.

Thở dài một hơi, Điển có ý muốn chào từ biệt cậu ta, dù sao nhiệm vụ cũng còn rất nhiều hạng mục cần làm.

“Chờ một chút.” Bánh Bao kéo Điển lại: “Đậu Đậu, tôi có việc muốn nhờ.”

“Có việc gì sao?”

“Tôi muốn mua lại Trứng Nhện Kumo. Bao nhiêu cũng được?” Bánh Bao không hề che dấu ý định của mình, ngắn gọn dứt khoát.

Nghe xong Điển ngây ngẩn cả người.

Không phải vì không tin Bánh Bao không trả đủ tiền, mà vì là cậu đã ấp trứng rồi. Nếu như hai người gặp nhau sớm hơn một chút, không chừng vụ mua bán này có thể sẽ thành công.

Thấy Điển thất thần, có chút lo lắng: “Giá cả tùy hai người chọn, có Trứng Nhỏ ở đây, chắc chắn không để cậu thiệt.”

Trứng Nhỏ ở bên cũng gật đầu cười, không cần nói cũng rõ làm sao Bánh Bao biết Điển giữ trứng linh thú Nhện Kumo.

“Chuyện này không phải đáng giá hay chịu thiệt…” Chẳng qua, Điển nhăn mặt: “Tôi ấp trứng em nó rồi.”

Nói đến nước này, Bánh Bao triệt để không còn gì để nói nữa. Sau khi gửi hai lời mời kết bạn, thì tiếc nuối rời đi.

Chuyện Bánh Bao vừa rồi, tuy không phải chuyện lớn. Nhưng cũng chứng thức được rất nhiều điểm. Bất giác Điển nghi ngờ hỏi Trứng Nhỏ:

“Ông tổ đội với tôi, không phải cũng giống như Bánh Bao, giết nhện chúa Kumo đấy chứ.”

Trứng Nhỏ nhún vai không đáp, sau đó đi thẳng vào rừng. Đối với câu trả lời này, Điển cũng không muốn đào sâu, mặc kệ tiếp tục đi làm nhiệm vụ giết sói.


Điển cùng Trứng Nhỏ xuyên qua khu rừng tiến tới gần một hang động. Đây là nơi trú ẩn của Sói Xám, khác với Nhện Kumo, sói là động vật sống theo đàn nên không thể đánh lẻ như lúc trước. Dựa vào cập bậc và thực lực của Trứng Nhỏ và cậu, chỉ cần cẩn thận hơn một chút sẽ không nguy có gì nguy hiểm.

Sói Xám cấp 5 tốc độ nhanh hơn Nhện Kumo rất nhiều, lực công kích cùng sát thương tương đối mạnh mẽ. Nhược điểm trí mạng của nó là không thể leo trèo. Với nhược điểm này, Điển đề nghị cả hai leo lên cây. Nhờ có Trứng Nhỏ sử dụng [Nhảy xa] chỉ thoáng chốc, cả hai đã chọn được cho mình vị trí tấn công thích hợp.

Trong hang động, lúc này có 8 con sói đi ra xếp theo hình tháp dưới sự chỉ huy của con sói đi đầu. Sói Xám hình thể lớn, tựa như một con nghé con, lông màu xám bao trọn lấy cơ thể. Ánh mắt Điển chợt lóe lên, cung gương sẵn bắn về con đi đầu tiên, sau đó tay nhanh thoăn thoắt rút tiếp một mũi nữa ra, kéo cung và thả.

[Rút tên nhanh]

Đã trải qua việc săn Nhện Chúa, nên việc ngắm khi bắn của Điển nâng lên một tầm mới. Ngoài 20 bước cậu tự tin bắn trúng mục tiêu, không phải khen nhưng sự thực Điển có tố chất của cung thủ.

“Không tồi, không tồi. Tôi nghĩ cậu chắc chắn phải chơi cung thủ.” Trứng Nhỏ ngồi phía xa, tấm tắc khen.

Bạn đang đọc Phưu Lưu Toàn Cõi Thần Vực sáng tác bởi Kindkongz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kindkongz
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.