Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9

Phiên bản Dịch · 13108 chữ

Một tháng đã trôi qua, những ngày mùa đông đối với Nikolas cứ như trong một giấc mơ. Anh đã bắt đầu cuộc sống mới, cơ hội để trở nên một người hoàn toàn khác, và anh trượt vào vài trò mới này với sự dễ chịu đầy bất ngờ. Những đức tính luôn luôn xa lạ với anh, như là tình thương, lòng khoan dung, sự hào hiệp, bây giờ dường như lại hiện diện trong anh rất dễ dàng. Anh chưa bao giờ ghen tị với bất kỳ ai, bởi vì chí ít anh đã có tất cả những thứ anh mong muốn. Anh luôn rất bận rộn, tổ chức những cuộc họp với các thương nhân trên thị trường posád, bổ nhiệm nhiều nhân viên và quản gia hơn để quản lý tài sản của gia tộc Angelovsky, miễn cưỡng sắp xếp thời gian để thỉnh thỏang dùng chung những bữa ăn tối-cứng nhắc với Peter và những người đàn ông trong triều đình. Tuy nhiên, hầu hết thời gian, là ở bên cạnh Emelia.

Vợ anh đã bỏ bùa anh, với tinh thần vui vẻ và sự nồng nàn của cô. Họ đi trên chiếc xe trượt tuyết băng qua các dòng sông đóng băng, mời những nhạc sĩ và các diễn viên đến lâu đài để giải trí, hoặc trải qua hàng giờ liền trong sự thân thiện đầy tĩnh lặng khi Nikolas đọc to cuốn tiểu thuyết lên. Cả hai làm tình với nhau nhiều giờ, mỗi trải nghiệm dường như đều tuyệt vời hơn. Nikolas ngạc nhiên khi nhận ra anh cần cô biết bao nhiêu, sự gần gũi mà anh đã thèm thuồng sau nhiều năm sống đơn độc. Anh chưa bao giờ cho phép ai đó hiểu sâu sắc về anh. Emelia không ngại chọc ghẹo, chơi đùa, và đòi hỏi này nọ với anh, và anh thì quá hạnh phúc đến mức luôn nuông chiều cô.

Anh không ngừng tặng quà cho cô-váy dạ tiệc bằng lụa sặc sỡ,nhung và gấm thêu kim tuyến,với áo khoác ngoài lộng lẫy được trang trí bằng ren. Toàn bộ đều rất hợp với vớ lụa,dép lê,và những đôi giầy da thuộc nạm vàng,những đôi giầy với phần gót chân được nâng cao lên khiến Emelia đi chập chững xung quanh với sự hãnh diện đầy ngượng ngùng. Còn mái tóc của cô, Nikolas đã tặng cô chiếc hộp mạ vàng-và-bạc chứa những chiếc lược đồi mồi, vương miện nạm ngọc,những kim gài bằng kim cương,và dây ruybăng cầu vồng.

“Tất cả đều quá nhiều,” một ngày nọ Emelia phản đối khi họ ngồi trong phòng khách với Ilych, một người đàn ông nhỏ bé, khô đét, được biết đến là thợ kim hoàn giỏi nhất ở Moscow. “Em không cần thêm nữ trang nữa, Nikki. Em đã có quá nhiều đến nỗi không thể đeo xuể nữa rồi.”

“Không có thứ gì là quá nhiều cả,” người thợ kim hoàn phản đối, bày hàng hóa của ông ta ra một cách hấp dẫn trên tấm vải nhung đen ngay trước mặt cô.

“Tại sao không phải là chiếc vòng đeo tay này nhỉ?”Nikolas đề nghị,móc đầu ngón tay anh vào chiếc vòng nhỏ bằng đá ruby chiếu lấp lánh.

Emelia lắc đầu. “Em đã có đủ để phủ đầy từ cánh tay lên đến khủyu tay của em rồi.”

Ilych chỉ vào một món đồ quý giá khác. “Sợi dây chuyền bằng kim cương-và-hổ phách thì sao? Cây thánh giá bằng ngọc bịch để mang khi đến nhà thờ nhé?”

Cô mỉm cười và giơ tay lên trong tư thế phòng thủ. “Tôi không cần bất cứ thứ gì cả. Thật đó!”

“Công nương xứng đáng với thứ gì đó đặc biệt hơn,” Nikolas nói với người thợ kim hoàn, lờ phắt đi sự phản kháng của vợ anh. “Một thứ gì đó thật khác thường. Ông còn mang đến món gì khác nữa không?”

Cái miệng nhăn nheo của Ilych co lên thành những nếp gấp trầm ngâm, và ông ta bắt đầu lục lọi trong những chiếc túi bằng nhung của ông ta. “Hmm…có lẽ bà sẽ muốn…vâng, tôi nghĩ cái này sẽ rất tuyệt đây.” Ông ta thọc sâu xuống dưới túi và mang ra một bộ những bức tượng nhỏ quý giá, đặt chúng lên bàn, từng cái một.

Emelia thích thú kêu lên khi cô nhìn thấy chúng. “Ôi, thật tuyệt vời! Em chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì giống như những bức tượng này.”

Nụ cười đầy ngạc nhiên nở trên khuôn mặt Nikolas. “Anh cũng không,” anh nói, mặc dù đó không phải là sự thật. Những con thú được chạm khắc này cũng giống với bộ sưu tập mà anh đã mang theo khi anh bị trúc xuất khỏi nước Nga. Con thiên nga bằng san hô trắng với chiếc mỏ bằng vàng, con ếch bằng khóang chất malasít, chó sói thạch anh tím với những móng vuốt bằng vàng, và ở giữa tất cả những con thú còn lại, vật trang trí đẹp nhất của bộ sưu tập-con hổ màu hổ phách với đôi mắt bằng kim cương vàng.

Emelia nhặt con hổ lên và xem xét nó từ mọi góc độ. “Nhìn nè, Nikki. Chúng thật xinh đẹp phải không?”

“Rất đẹp,” anh nhẹ nhàng đồng ý, tia nhìn của anh chiếu lên khuôn mặt rạng rỡ của cô. Anh nhìn sững vào cô đủ lâu rồi nói với người thợ kim hoàn, “chúng tôi sẽ lấy tất cả.”

Cô mỉm cười vui sướng và vòng tay ôm lấy anh. “Anh thật tốt với em,”cô thì thầm ghét sát vào tai anh. “Anh khiến em yêu anh nhiều biết bao.”

Anh lướt môi lên đôi má mịn màng của cô. “Không có gì là quá nhiều.”


Giữa những ngày hạnh phúc tuyệt vời trong cuộc sống của anh với Emelia, bóng đen mang điềm hung ác bắt đầu xâm nhập. Nikolas nhận thức được rằng bất kể mối quan hệ họ hàng giữa anh với Peter, tình bằng hữu đó cũng đang tan rã từ từ. Anh có cảm giác ngưỡng mộ người đàn ông này, nhưng tính tình dễ nóng giận của Peter, sự tàn bạo của ông ta, sự ngoan cố vô lý của ông ta, làm cho Nikolas không thể thích ông. Và chỉ có người nào nhận được sự yêu mến của Peter mới có thể tồn tại trong thời đại bấp bênh này.

Peter hiện giờ đang ở trong tình trạng quẩn bách khủng khiếp, ve vẩy chiến tranh không chỉ chống lại người Thụy Điển mà còn chính từ những người thân cận của ông ta. Ông bắt ép hàng trăm ngàn nông dân miễn cưỡng gia nhập quân đội và xây dựng St.Petersburg, nhận được sự phẫn nộ vì những dự án của ông ta từ mọi tầng lớp trong xã hội. Sự bất mãn và phản bội hiện hữu ở khắp mọi nơi, và rất ít người được an toàn khi bị Peter nghi ngờ. Cảnh sát mật luôn luôn bận rộn khám phá thông tin về bất kỳ ai thì thào chỉ 1 lời thôi chống lại Sa hòang và chính phủ. Chúa biết rõ có bao nhiêu người đàn ông vô tội bị kết tội và trừng phạt để làm gương, đôi khi còn không được xét xử nữa. Bầu không khí bao trùm Moscow sôi sục những mưu đồ và Nikolas nhận ra rằng chính bản thân anh cũng là mục tiêu của lòng căm ghét.

“Lòng ghen tị”Sidarov,quản gia của anh, giải thích về vấn đề-của-một sự thật không thể tránh được khi Nikolas nhận xét về thái độ lạnh nhạt của những nhà quý tộc khác đối với anh. “Trong mắt họ ngài đã được ban phúc nhiều hơn một người đàn ông xứng đáng được có. Tên tuổi của ngài và sự giàu sang,vẻ đẹp trai-” Anh ta bị cắt ngang bởi tiếng khịt mũi mỉa mai từ Nikolas. “Đúng vậy, ngài rất đẹp trai, và ngài đồng thời cũng kết hôn với một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt vời. Ngài nhận được ân huệ của sa hòang bởi vì những ý tưởng Tây phương hiện đại của ngài, vậy thì tại sao những nhà quý tộc phải thích ngài cơ chứ?”

“n huệ của sa hòang,”Nikolas lẩm bẩm. “Theo ta thấynó chỉ đáng giá một cái xô của đống phân ngựa thôi.”

“Đức Ngài”Sidarov phản đối, đôi mắt màu-sôcôla của anh ta đầy vẻ báo động. “Ngài không nên nói to những điều này. Những bức tường cũng có tai đấy! Ngài sẽ tự gây nguy hiểm cho chính bản thân ngài và công nương nữa.”

“Chúng ta đã ở trong vòng nguy hiểm rồi,” Nikolas nói khẽ, nhấc tay lên cằm anh và xoa vào đường viền của một vết bầm lờ mờ. Anh đã bị nện một cú vào ngày hôm trước, ngay đỉnh điểm của cuộc họp giữa Peter và 8 người đàn ông mà ông ta dự định bổ nhiệm làm thống đốc ở những tỉnh thành mới được thành lập của nước Nga. Menshikov sẽ phụ trách St.Petersburg. Hòang thân Dmitry Golitsyn thì nhận trách nhiệm ở Kive, Kazan sẽ đi đến Boyar Apraxin, và những vấn đề đại lọai như vậy.

Nikolas đã làm Peter tức điên lên khi từ chối sự bổ nhiệm của ông ta vào vị trí thống đốc của vùng Archangel. Anh cũng từ chối giải thích lý do của anh, chủ yếu vì anh không có hứng thú đến việc tạo ra thu nhập cho chính phủ. Tất cả những gì Peter thật sự mong muốn từ những quần thần của mình là thúc giục lực lượng thu thuế vơ vét thật nhiều tiền từ tầng lớp nhân dân nghèo đói. Nikolas có một sự khó chịu thật chắc chắn rằng sự từ chối chức vụ này hầu như sẽ gây ra những hậu quả khôn lường, nhưng dù vậy, anh không thể bắt ép bản thân làm thế được.

Sự chê trách của Peter đã tác động rất mạnh mẽ lên anh, và ông ta đã gườm gườm nhìn Nikolas với ánh mắt giận dữ đầy vẻ lên án khiến cho vài người đàn ông ngồi trên bàn dài phải cau mày lại, trong khi vài kẻ ghen tị khác thì ngầm hài lòng. “Không sao cả-Ta sẽ chỉ định 1 người khác!” Peter đã nhạo báng. “Nhưng nếu như ngươi cảm thấy quá thỏai mái trong việc từ chối những yêu cầu của sa hòang, vậy thì có lẽ ngươi nên nói cho ta biết ngươi đã làm được những việc gì rồi có thể, vì lợi ích của ta! Nói cho ta biết tại sao ngươi vẫn chưa thuyết phục được các thương gia Moscow thành lập những công ty thương mai?” Ông ta đứng dậy và đi đến chỗ Nikolas, cúi người xuống nạt thẳng vào mặt anh. “Ta muốn nhiều ngành công nghiệp hơn nữa, nhiều sự phát triển!Tại sao thần dân của ta lại chậm chạp trong việc thay đổi như vậy cơ chứ? Tại sao bọn chúng không đem lại nhiều lợi nhuận ta cần để phát động cuộc chiến tranh chống lại bọn Thụy Điển? Ta muốn có câu trả lời từ ngươi ngay bây giờ!”

Nikolas đờ người ra. Anh không hề chùn bước trong việc đối mặt với tiếng gầm rống-điếc tai của sa hòang, chẳng hề khi những tia nước miếng nhỏ xíu bay ra từ chiếc miệng rộng của Peter đập thẳng vào mặt anh. Không hiểu bằng cách nào anh xoay xở để trả lời ông ta một cách thật bình tĩnh. “Ngài đã vơ vét tất cả những nguồn có thể để kiếm ra tiền và vắt ép cho đến khô kiệt, Batushaka. Những người thu thuế của ngài đã bòn rút đến từng đồng cô-pếch** cuối cùng của người dân. Các khỏan thuế hiện hữu ở khắp mọi nơi ngay từ khi họ sinh ra, rồi kết hôn đến khi uống một ngụm nước. Thậm chí thuế còn xuất hiện trên ria mép nữa, thật lố bịch khi dường như có vẻ là thế đấy.”

Nikolas ngừng lại, nhận ra trong phòng hòan toàn tĩnh mịch. Đôi mắt của Peter trở nên cực kỳ sắc bén. Không ai có thể tin rằng Nikolas dám nói với Peter sự thật này. “Thêm vào đó,” anh tiếp tục một cách bình tĩnh. “Những dịch vụ độc quyền mà ngài đã tạo ra khiến cho giá cả đội lên gấp 5 lần chi phí ban đầu. Mọi người không có đủ tiền để tổ chức mai táng cho cái chết của chính họ vì chi phí cho quan tài quá mắc mỏ. Những người nông dân thậm chí còn không đủ khả năng mua muối cho bữa ăn của họ. Rượu, da lông thú, thậm chí đánh bài cũng trở nên quá xa xỉ. Những thương nhân không thể kiếm được lợi nhuận đàng hòang dưới những điều kiện này. Họ rất oán hận, và họ nhận thấy rằng không có lý do gì phải làm việc cực khổ hơn chỉ để cung phụng cho cuộc chiến tranh của ngài.”

“Tính trung thực của nhà ngươi rất đáng được cảm kích.” Không hề có bất kỳ sự cảnh báo nào, Peter đã đấm thẳng vào anh. Cú đánh đập vào hàm Nikolas với sức mạnh chóang váng. Nikolas gần như gục nhã trên sàn nhà. “Nhưng cú này là dành cho sự xấc láo của nhà ngươi.”

Lòng khao khát của sa hòang về sự đổi mới phù hợp hòan hảo với những ý tưởng phương Tây của anh, nhưng cách thức của ông ta để đạt được những điều đó thì lại không tốt đẹp chút nào. Chớp mắt liên hồi để xua tan những đốm sáng nhảy múa trước mắt anh, Nikolas nỗ lực để đứng thẳng dậy, có một giọng nói kỳ lạ vang lên trong tai anh. Sự giận dữ bắt đầu ngập tràn trong anh, và tâm trí anh thôi thúc tấn công lại, để tự vệ. Nhưng động tay động chân chống lại sa hòang sẽ giống như tự chuốc họa vào thân vậy.

Nikolas chậm chạp đứng lên. “Cảm ơn vì bài học này,” anh nói. “Bây giờ thì tôi đã biết rõ phần thưởng khi nói lên sự thật là gì rồi.” Những tiếng thở hổn hển có thể nghe thấy rõ vì sự mặt dày mày dạn của anh, và rồi tất cả bọn họ quan sát trong im lặng, bao gồm cả Peter, khi anh sải chân bước ra khỏi phòng.

Quay ngược suy nghĩ trở về hiện tại, Nikolas rờ lên vết bầm trên hàm anh lần nữa và mỉm cười dứt khoát khi Sidarov lo lắng nói.

“Nhưng mà, Thưa Đức Ngài, sa hòang đánh tất cả mọi người. Đó chỉ đơn giản là cách mà ông ta hay dùng. Sao chứ, ông ta đã từng đánh hòang thân Menshikov một lần trong ngôi nhà này, nặng đến nỗi Menshikov bắt đầu chảy máu lênh láng lên trên bàn ăn! Sa hòang không hề có ý muốn như vây đâu. Những người thân cận với ông ta bắt buộc phải chịu đựng những ảnh hưởng từ tính tình nóng nảy của ông ta-ngài đã luôn luôn biết rõ điều này mà-”

“Tính tình nóng nảy của ông ta là một cú móc hiểm chết tiệt,” Nikolas lẩm bẩm.

“Vết bầm tím sẽ tan nhanh thôi mà.” Khuôn mặt trẻ trung của Sidarov nhăn nhó vẻ nghiêm trang. “Làm ơn đi, hòang Tử Nikolai, ngài phải quên chuyện này đi.”

Vì sự an toàn của Emelia, cũng như của chính anh, Nikolas phải cố gắng thôi.

Tối đó, khi anh đến căn phòng mà hiện giờ cả hai cùng ngủ chung với nhau, anh tìm thấy Emelia đang ngồi trên chiếc bàn nhỏ với bộ sưu tập quái lạ gồm những tấm gương nhỏ xíu, tất cả các tấm gương đều phản chiếu vào nhau. Một ngọn nến được đốt cháy ngay giữa trung tâm của những tấm gương. Làn ánh sáng lung linh, êm dịu tỏa bóng mờ ảo lên bức tường ngay sau lưng cô, làm cho bức tranh vị Thánh Elijah và đám mây màu-hồng ngọc của nó tỏa ánh sáng rực rỡ như thể được chiếu sáng từ đằng sau.

Lúng túng, Nikolas đứng lại ngay ngưỡng cửa và quan sát vợ anh. Cô đang mặc chiếc áo chòang nhung màu xanh nhạt, đặt những hột nút nhỏ xíu bằng xà cừ sát lại gần nhau. “Em đang làm gì vậy?”anh hỏi.

Emelia hơi giật nảy mình, rồi sau đó mỉm cười với anh. “Anh đi vào phòng lặng lẽ đến nỗi em chẳng nghe thấy gì cả!” Cô tập trung sự chú ý của mình vào những tấm gương. “Em đang cố gắng dự đoán vận mệnh của chúng ta. Em sẽ nhìn chằm chằm vào những chiếc gương này cho đến khi chúng hé lộ cho em thấy số phận của chúng ta. Nếu sau một lúc em không thể nhìn thấy được điều gì, vậy thì em nghĩ là em sẽ phải đốt cháy ngọn nến vào trong bát nước, và những giọt nước sẽ tạo ra một con số gợi ý manh mối nào đó.”

Nikolas đóng cánh cửa lại và đi về phía cô, vươn tay kéo nhẹ những lợn tóc xoăn hung hung đỏ của cô. Anh mỉm cười nhìn xuống đỉnh đầu cô. “Em không thật sự tin vào những thứ đại lọai như thế này đó chứ, đúng không nào?”

Cô ngước mắt nhìn anh một cách nghiêm túc. “Ôi, có chứ, nó luôn luôn rất hiệu quả mà. Chảng lẽ những người phương Tây không tin vào thuật bói toán sao?”

“Một vài người, anh cho là vây. Nhưng hầu hết mọi người tin vào khoa học hơn là phép thuật.”

“Vậy anh tin vào điều gì?”.

Anh vuốt ve chiếc cổ thon thon mảnh dẻ của cô. “Anh tin cả hai thứ.”Anh kéo người cô ra khỏi chiếc bàn và quay mặt cô lại đối diện với anh. “Tại sao em lại lo lắng về số phận của chúng ta vậy, bé yêu?”

Tia nhìn của cô chiếu lên vết bầm tím trên mặt anh, và những đầu ngón tay của cô dịu dàng chạm nhẹ vào chúng. “Sa hòang không thích anh kết hôn với em. Tất cả mọi người đều biết rõ đìêu đó.”

Quai hàm của anh căng cứng lại. “Có ai đó dám hé lời nào ra với em-”

“Em nghe rõ những lời thì thầm ở bất cứ nơi đâu khi chúng ta đi ra ngoài. Em nghĩ Menshikov và bạn bè của ông ta chắc chắn là đã loan truyền tin tức về việc em là ai ở khắp mọi nơi. Điều đó sẽ làm cho anh trở nên rất hổ thẹn, vì đã có một người vợ như em.”

“Tất cả bọn chúng đều là đồ khốn kiếp,” anh cộc cằn nói, và hôn cô.

Emelia xoay mặt tránh đi ngay sau đó. “Thỉnh thỏang em ước chi…”

Anh cúi đầu vào cổ cô và hôn liên tục lên làn da cô. “Em mong ước điều gì, ruyshka?”

“Rằng chúng ta có thể tìm ra cách gì đó để toàn bộ thế giới đều biến mất đi. Chỉ còn lại hai chúng ta thôi.”

“Anh có thể làm cho nó biết mất,”anh thầm thì, kéo miệng anh lên trên môi cô với những nụ hôn mơn trớn dịu dàng.

Emelia chống cự lại anh một chút, và lo lắng nhìn anh chăm chú với đôi mắt màu xanh lam. “Em không bao giờ muốn gây ra rắc rối. Em chỉ muốn mang đến cho anh sự thoải mái và thanh thản.”

“Em đã cho anh rất nhiều rất nhiều rồi,”Nikolas nói, rờ rẫm đường nét của cơ thể cô ẩn bên dưới chiếc áo chòang nhung. “Em khiến anh cảm nhận được những điều mà anh chưa bao giờ tưởng tượng nổi. Anh yêu em nhiều hơn bất cứ điều gì trên đời này, ruyshka.”Anh siết chặt đôi núm vú căng tràn của cô, cho đến khi hơi thở của cô thay đổi và cô bám chặt vào anh với tiếng kêu van nài xin. Anh hoan hỉ kéo cô đến giường, với mục đích đem lại cho cô sự hoan lạc , để xua đuổi những dấu vết của nỗi lo lắng ra khỏi tâm trí cô, cho dù là chỉ trong một khỏang thời gian ngắn thôi.


Ý thức được sự hoài nghi của Emelia liên quan đến Hòang thân Menshikov có lẽ là chính xác, Nikolas bắt đầu xem xét phương kế tốt nhất để đối đầu với hắn. Thật kỳ lạ, cả hai lại tình cờ gặp nhau trong hiệu sách, nơi hầu hết những người đàn ông có học thức ở Moscow thường tụ họp vào những buổi chiều tối. Chọn lấy một quyển sách ngoại văn đã được dịch ra tiếng Nga, Nikolas bắt đầu nhận thức một cảm giác ớn lạnh, và quay lại nhận ra Aleksandr Menshikov đang đứng cách anh vài bước chân.

Đôi mắt màu xanh-lục của Menshikov rõ ràng là không thân thiện chút nào khi hắn mỉm cười cất lời chào hỏi. “Chúc một ngày tốt lành. Hòang Tử Nikolai. Ngài đã tìm thấy được bất kỳ quyển sách nào thú vị để đọc chưa?”Hắn chỉ vào cuốn sách ngay gần đó. “Tôi xin giới thiệu cuốn này, miêu tả những thành tựu vẻ vang của sa hòang.”

Tia nhìn của Nikolas vẫn dán chặt lên khuôn mặt của gã đàn ông đó. “Tôi biết rõ tất cả những gì tôi cần phải biết về vấn đề này.”

“Dù sao chăng nữa có lẽ ngài cũng nên đọc nó, để được gợi nhớ về sự vĩ đại của Peter và sự trừng phạt kinh khủng sẽ…không được kể ra về tất cả những gì ông ta đã làm với ngài và tất cả chúng ta. Ngài biết đấy, ông ta và tôi đã có một cuộc chuyện trò về ngài vào sáng hôm nay.”

“Và?”Nikolas thúc đẩy, các bắp thịt của anh siết chặt lại.

“Dường như Peter rất thất vọng về ngài. Ông ấy đã đặt rất nhiều hy vọng, nhưng ngài lại chọn lựa phí phạm những tài năng của ngài. Một tiềm năng mạnh mẽ như thế, và tất cả đều uổng phí. Ngài đã không chấp nhận sự bổ nhiệm quân sự, cũng như không thực hiện nghĩa vụ thần dân khi từ chối chức vụ thống đốc của Archangel…và ngài thậm chí còn quyết định kết hôn với con gái của một tên phản bội.”

“Không nói thêm từ nào về cô ấy nữa,” Nikolas cảnh báo một cách nhẹ nhàng, đôi mắt anh lóe lên nguy hiểm.

Menshikov vẫn tiếp tục với tông giọng dịu nhẹ hơn. “Nàng ta có kể cho ngài nghe về cha của nàng ta không, Vasily? Tôi đã điều tra ra rất nhiều điều về ông ta từ một người bạn chung của chúng ta, đội trưởng của Văn Phòng Tuyệt Mật. Vasily quả thực là một tên lính strelets, cùng đội quân với những kẻ đã âm mưu chống lại Peter từ khi ông ta mới ra đời, và đã giết hại gia đình của ông ta. Bọn chúng lẽ ra phải bảo vệ cuộc sống của ông ấy, và thay vào đó bọn chúng đã mưu toan tạo phản. “Cội nguồn của tội lỗi,”sa hòang đã gọi bọn chúng như vậy. Người cha của vợ ngài nổi tiếng với bài diễn văn hống hách về việc tiếp quản thủ đô, giết hết tất cả các quý tộc, và đưa chị của sa hòang là Sophia lên ngai vàng. Đứng giữa đám đông với mái tóc đỏ rực sáng chói, la to những lời lẽ phản quốc đầy kích động….mọi người đã gọi hắn ta là con quỷ đỏ Vasily. Ngài có nhớ khi quân lính Streltsy tiến vào Moscow 8 năm về trước không? Vasili rõ ràng là kẻ đầu sỏ của cuộc nổi loạn đó. Nhưng sự phản bội của bọn Strelsy sẽ không bao giờ tàn lụi trong trí nhớ của sa hòang. Và mỗi khi ông ta nhìn thấy ngài và cô vợ có mái tóc đỏ rực của ngài, trái tim Peter sẽ chai cứng hơn khi chống lại ngài. Emelia gây nguy hiểm cho ngài, về mặt chính trị. Nếu tôi là ngài, tôi sẽ vứt bỏ nàng ta ngay lập tức.”

Nikolas không thể kiềm chế mình lâu hơn nữa. Anh vồ lấy hắn và ép chặt hắn vào tường, bàn tay của anh siết chặt quanh cổ họng hắn. “Có lẽ chính tôi sẽ tống khứ ngài đi.”

Những người khác trong cửa hàng đứng sững lại nhìn chằm chằm cả hai trong kinh ngạc. Menshikov trắng bệch ra vì sợ hãi, hay giận dữ, hoặc có lẽ là cả 2. “Bỏ tay ngài ra khỏi tôi ngay,”hắn rít lên.

Nikolas từ từ tuân theo. “Tôi đã chán ngấy câu chuyện tầm phào và những lời đồn đại mà ngài đã nỗ lực rất nhiều để loan truyền ra khắp Moscow này,” anh càu nhàu. “Nếu như tôi còn nghe thấy bất kỳ lời phỉ báng nào chống lại tôi hay vợ tôi, tôi sẽ khiến ngài phải chịu trách nhiệm về những điều đó.”

Môi Menshikov mở ra với nụ cười mỉa. “Đã quá trễ để sửa chữa danh tiếng của ngài, người bạn kiêu ngạo của tôi ạ. Ngôi sao của ngài đã rơi xuống rồi. Peter sẽ không yêu mến ngài lâu nữa đâu, bởi vì ngài quá coi trọng lòng tự tôn và sự riêng tư của ngài hơn sự yêu mến của ông ấy. Tất cả chỉ là một trò chơi thôi, ngài không thấy sao? Ngài không chịu chơi…và bây giờ ngài đã bị lọai ra khỏi vòng rồi”

Menshikov nói đúng, Nikolas rùng mình suy nghĩ. Nếu anh không sẵn lòng thỏa mãn những ý tưởng vụt đến của sa hòang, vậy thì anh cũng không có quyền gì trông mong thiện chí mà Peter sẽ trao cho anh.


Khi mùa đông ào đến Moscow, làn không khí lạnh buốt đến nỗi có thể làm chết cóng bất kỳ ai dám mạo hiểm bước ra bên ngoài dù chỉ hơn một phút thôi. Những người khách bộ hành lạ mặt nhiệt tình phủi những vệt tuyết trắng xoa trên khuôn mặt của họ cho nhau. Không ai có đủ can đảm đương đầu với thời tiết này mà không bọc người trong chiếc áo khoác lông thú nặng nề, dù nó được làm bằng lông thỏ hay lông chồn. Những lò sưởi lát đá khổng lồ trong lâu đài Angelovsky đều được đốt lên ở từng phòng, tràn đầy không khí ấm áp, trong khi những người ở trong nhà nắm chặt tay họ sưởi ấm quanh những tách trà nóng hổi, sôcôla, hay rựơu vang được hâm nóng lên. Gíang sinh đang đến gần báo hiệu những bữa tiệc lễ hội và khiêu vũ,và những bài hát mừng với âm nhạc rộn rã tràn ngập đường phố. Những chiếc bánh kem được tạo hình đẹp tuyệt vời, hoặc pryaniki**,được nướng ở mọi nhà và được đem ra mời khách.

Bắt kịp không khí ăn chơi tưng bừng của lễ hội, Emelia nài nỉ Nikolas dẫn cô đến ngọn đồi băng tuyết nơi tạo ra sự thích thú cho các trẻ em Nga cũng như người lớn. Nó là một đường trượt tuyết khổng lồ được làm bằng gỗ và phủ đầy những tảng băng và hàng dãy nước. Mọi người mang những chiếc xe trượt tuyết bằng gỗ của họ lên trên đỉnh dốc trượt cao 40 feet, rồi lảo đảo lao về phía trước với tốc độ chóng mặt, vừa la hét vừa cười phá lên suốt quãng đường trượt xuống.

“Em muốn trượt xuống hả?”Nikolas miễn cưỡng hỏi trong khi Emelia nài xin và kéo anh cùng đi với cô.

“Vâng vâng, đó là một cảm giác tuyệt vời cực kỳ…anh đã bao giờ trượt xuống ngọn đồi băng trước đây chưa?”

“Chưa kể từ khi anh còn là một cậu bé.”

“Vậy thì, đó là một quãng thời gian quá dài rồi đấy!”

Cô chủ tâm kéo anh đến mô hình ngọn núi, và trò chuyện với vài người ở đó để xin phép họ cho cô mượn chiếc xe trượt tuyết bằng gỗ. Cả hai bước từng bước lên trên đỉnh, nơi những ngọn gió rít lên dữ dội quật vào mặt họ.

“Anh sẽ hối tiếc về điều này cho mà xem,” Nikolas lẩm bẩm, quan sát những chiếc xe trượt tuyết lao mạnh xuống ngọn đồi dốc và dài đến không thể tưởng tượng nổi.

Emelia chỉ vào chiếc xe trượt tuyết với ngón tay đeo găng vẻ thật hống hách. Đôi mắt cô ngời sáng sự thích thú. Nikolas rên rỉ và tuân theo, ngồi sải rộng chân trên chiếc xe trượt. Emelia ngồi vào giữa đùi anh, ưỡn cao người đầy phấn khích. Mọi người vui vẻ chờ bên cạnh để giúp đỡ họ, cúi người đẩy chiếc xe trượt tuyết lao mạnh xuống.

Làn không khí lạnh cóng luồn lách vào trong phổi Nikolas, rét đến cắt da cắt thịt, khiến anh không thể nào thở nổi. Âm thanh của chiếc xe trượt tuyết đang phóng ào ào như điên là tiếng rít u u vào trong tai anh. Cảm giác phấn khích vì tốc độ bao trùm lấy họ, và cả hai ép sát người vào nhau khi băng qua giữa đường trượt sáng bóng. Emelia cười phá lên và la hét, dựa bờ lưng căng cứng vào anh. Nhanh hơn, nhanh hơn nữa…lướt trên tảng băng…và sau cùng họ cũng đã trượt xuống dốc, nơi hàng đống cát được rải ra để làm chậm lại tốc độ xuống dốc của người trượt. Nikolas dùng đôi chân mang giày ống của anh để dừng chiếc xe lại.

Vẫn còn cười ngặt ngẽo, Emelia đổ sầm người vào anh. Cô nhướng người cố gắng hôn lên khuôn mặt ửng đỏ vì bị gió quất vào của anh. Vụng về ôm lấy anh với sự trìu mến của một con chó con ương ngạnh. “Em muốn chơi thêm lần nữa!” cô reo lên.

Nikolas mỉm cười và hôn lướt lên môi cô. “Một lần là quá đủ với anh rồi.”

“ÔI,Nikki!”Cô cố gắng đứng lên, và vòng tay ôm lấy anh khi anh đứng dậy. “Ừm, có lẽ tốt nhất là nên như vậy. Em sợ rằng váy của em sẽ tốc lên đầu em mất thôi.”

“Để sau đi,”anh hứa,dí mũi vào đôi má lạnh ngắt của cô, và cô cười phá lên đẩy vào ngực anh.


Bữa tiệc vào đêm Gíang Sinh được tổ chức tại dinh thự của Hòang Thân Golorkov. Khi họ bước vào phòng khiêu vũ lớn, Emelia mỉm cười với Nikolas; cả hai đều nhớ lại buổi chiều anh đã chọn cô giữa hàng dãy 500 người phụ nữ khác. “Hiện giờ căn phòng trông khác quá nhỉ,”Emelia nói.

“Đó là trang hòang cho Gíang Sinh,”Nikolas trả lời, nhìn chằm chằm vào những gói quà được cột bằng dây nhung đỏ với hoa và dây ruy-băng vàng phủ đầy mọi ngóc ngách của các bức tường. Một chiếc bàn dài được trang trí với những nhánh cây linh sam và chất đầy hàng đống bánh ngọt, táo khô và các lọai trái cây khác, cùng với năm lọai quả hạch khác nhau. Một chiếc bàn khác thì chẳng có gì ngoài món bánh gừng,đã được nướng lên,cắt ra,và được ướp đá và trông giống với những tòa nhà chính ở Moscow, bao gồm cả Kremlin và Thánh đường St.Basil với sự phong phú về những mái vòm đầy màu sắc. Vị cay nồng, mùi thơm ngát của củ gừng thỏang đưa trong gió,hòa trộn với mùi hương của sáp và gỗ thông.

Kinh hòang bởi khung cảnh trang nghiêm của đám đông người ở tầng lớp trên, Emelia bối rối cào soàn soạt vào chiếc váy căng phồng của cô. “Em trông giống như mộtngười nông dân mặc quần áo vay mượn vậy. Gía mà anh để em thoa bột phấn lên mặt em-”

“Em rất lộng lẫy,”Nikolas cắt ngang, hôn lướt lên những nốt tàn nhang vàng rải đều trên gò má cô. Đó là sự thật; Emelia không giống với tầng lớp quý tộc dù đang mặc trong người bộ váy áo cực kỳ lộng lẫy. Những người phụ nữ khác trong phòng trông thật nhợt nhạt và xanh xao, thân hình của họ thật mỏng manh và cử chỉ thì uể oải. Emelia thì sống động đầy sức sống như đom đóm trong đàn bướm đêm. Mái tóc xoăn màu hổ phách-đỏ rực rỡ được bện lại với những hạt ngọc trai và kéo dài lên trên đỉnh trán cô,và vài sợi tóc xoăn dài thì nằm lủng lẳng trên vai cô. Chiếc váy nhung cô đang mặc có màu xanh nhạt làm cho mắt cô lấp lánh như ngọc bích. Đường viền cổ áo được cắt rộng với dải đăng ten vàng cho thấy phần nhô lên khiêu gợi của bờ ngực cô, trong khi áo nịt ngực bó sát vào khiến eo cô thon hơn, với những đường cong chắc gọn. Nikolas say mê vẻ đẹp rực rỡ của vợ anh, và căn cứ vào những tia nhìn ngưỡng mộ chiếu lên họ mỗi khi họ lướt đi trong phòng, tất cả đám đàn ông hiện diện trong đó đều có chung ý nghĩ giống như anh.

Tận hưởng tia nhìn ngưỡng mộ của anh, Emelia mở quạt của cô ra và liếc nhìn anh một cách gợi tình qua góc quạt. “Em biết anh đang nghĩ gì mỗi khi anh nhìn em như vậy,” giọng nói thầm thì của cô vang lên. “Anh muốn đưa em lên giường.”

“Anh luôn luôn tưởng tượng về điều đó,” anh cam đoan với cô.

Cô vỗ nhẹ vào bờ eo được bó chặt lại của cô. “Em đã bị buộc vào người rất nhiều sợi dây rồi, anh sẽ không thể chạm vào em đêm nay được.”

Anh mỉm cười và lướt đầu ngón tay lên người cô. “Anh sẽ tìm ra cách thôi, tin anh đi.”

Những lời trêu chọc nhẹ nhàng của họ bị cắt ngang bởi sự xuất hiện của sa hòang. Những tiếng nói huyên thuyên và sự sôi động thường đón chào bất kỳ nơi nào sa hòang đặt chân đến hôm nay lại có vẻ phấn khích hơn thường ngày rất nhiều. Thắc mắc với điều lạ thường gây nên sự huyên náo này, Nikolas nhìn chăm chú vào đám đông đang vây xung quanh sa hòang và đoàn tùy tùng của ông ta, cho đến khi cuối cùng sa hòang cũng bước vào tầm nhìn của anh. Nikolas lắc đầu sửng sốt, trong khi hơi thở của Emelia như đông cứng lại.

Trái ngược với những vị khách trong trang phục diêm dúa lộng lẫy, sa hòang mặc một bộ quần áo nông dân đơn giản, áo dài thắt ngang lưng màu đỏ và chiếc quần màu xám rộng thùng thình,cùng với đôi bốt bằng nỉ thêu.

“Tại sao vậy?”Emelia thở hắt ra.

Nikolas thất thần trả lời, không nhìn vào mặt cô. “Đó là một trò đùa khiếm nhã. Ông ta đang chế giễu những người nông dân vì đã than phiền về những chính sách của ông ta.”

Đám khách cười khúc khích và vỗ tay hoan nghênh trong khi Peter nhảy điệu nhảy dân gian lố bịch, quay vòng sao cho tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy y phục của ông ta.

“Thật kinh khủng làm sao,”Emelia nói, khuôn mặt đỏ bừng bối rối và giận dữ.

Nikolas không thể nào trả lời được. Anh tập trung nhìn vào sàn gỗ lót ván, được chạm trổ từ nhiều loại gỗ khác nhau và những đường nét bằng xà cừ, hy vọng tràn trề rằng trò đùa lố bịch của ông ta sẽ sớm làm mọi người chán ngán.

“Ngài dường như không đánh giá cao tài dí dỏm của sa hòang nhỉ,” giọng nói ngọt xớt của một gã đàn ông vang lên bên cạnh họ.

Lông mày của Nikolas nhíu lại khi anh nhìn thấy Hòang Thân Aleksandr Menshikov. “Nếu đó là điều mà ngài muốn nói về trò đùa đó,” anh trả lời nhẹ nhàng, gửi đến hắn cái liếc nhìn sắc bén đến chết người. Dáng vẻ của Menshikov khiến Nikolas cảm thấy không thỏai mái, ý thức được sự hân hoan hiểm độc của hắn ta.

Menshikov quay về phía Emelia với cử chỉ hào nhóang. “Bà có khỏe không, công nương?”

“Rất khỏe, cảm ơn ngài,” cô trả lời vẻ cứng nhắc, không dám nhìn vào hắn ta.

Nikolas nắm lấy khuỷu tay của vợ anh và bắt đầu kéo cô quay đi. “Xin thứ lỗi cho chúng tôi,Menshikov-”

“Chưa xong đâu,”gã thì thầm. “Tôi có một mẩu tin muốn thông báo cho cô vợ hấp dẫn của ngài. Bây giờ có lẽ không phải là lúc thích hợp để kể nó ra…nhưng rồi, sẽ không có dịp nào tốt hơn cho một tin tức giống như vậy.”

Nikolas nhìn Emelia, lúc này đang xoay lại nhìn vào ánh mắt chăm chú của anh, khẽ lắc đầu bối rối.

“Dường như bà đang tiến hành tìm hiểu về điều đó, công nương, về gia đình của bà-để cụ thể hơn nhé, chú và anh trai của bà, những người đã được gởi đến St.Petersburg để làm việc.” Menshikov nhấn mạnh từ “công nương” như thể đó là một tiếng gọi giễu cợt hơn là thể hiện sự tôn trọng.

Nikolas nhìn chằm chằm vào Emelia mà không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Cái quái gì đang xảy ra vậy chứ? Cô ấy không nói bất kỳ điều gì về mong muốn điều tra chú và anh trai của cô-cô không đề cập dù chỉ là một chữ thôi với anh. Hơn nữa Sidarov còn không hé môi bất kỳ điều gì.

Emelia đỏ mặt với vẻ có lỗi và giải thích với tông giọng lí nhí. “Em…Em đã yêu cầu Sidarov thử và điều tra xem chú và anh trai của em có khỏe không. Họ đã không gởi cho em lời nhắn nào kể từ khi họ bị ép đi lính đến St.Petersburg, xây dựng những ngôi nhà và thánh đường. Em muốn tìm kiếm họ, và kể cho họ nghe về cuộc hôn nhân của chúng ta, và…”cô chợt im bặt đi trong sợ hãi, tia nhìn của cô hướng đến khuôn mặt của Menshikov.

“Tại sao em không nói anh giúp em?”Nikolas hỏi. “Có phải em nghĩ anh sẽ từ chối em không?”

“Em không biết,”cô buồn rầu nói.

Menshikov mỉm cười thỏa mãn vì khung cảnh hỏang loạn mà hắn ta vừa gây ra. “Hình như là cần phải dành thêm chút thời gian nữa để xây dựng lòng tin tưởng trong hôn nhân nhỉ. Trong bất kỳ trường hợp nào đi nữa, tên quản gia Sidarov của ngài đã không thể tìm ra bất kỳ điều gì. Gần đây tôi đã được báo trước về những cố gắng của hắn ta, và tôi đã tự ý thực hiện cuộc điều tra-như là sự giúp đỡ cá nhân.”Hắn ta thở hắt ra vẻ thương hại. “Chú và anh trai của bà đã may mắn cùng bước theo vị thần của số phận, công nương ạ, mặc dù sự mất mát của họ thật là đáng tiếc. Cả hai đã làm việc sóng đôi bên nhau khi bức tường đổ ập lên trên họ.”Hắn ta nhún vai vẻ hối tiếc. “Cả hai đều đã chết. Nhưng cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn dù không có họ, phải vậy thôi nhỉ?”

“Tránh xa khỏi tôi ngay,”Nikolas nhếch mép nhìn vào Menshikov, “trước khi tôi giết chết ngài.”

Menshikov lùi lại vài bước chân, nhưng vẫn lượn lờ xung quanh đó, chăm chú quan sát họ.

Những ngón tay thon dài của Emelia cuộn quanh chiếc quạt,nắm chặt cho đến khi chúng trắng bệch ra. Tòan thân cô run lên lẩy bẩy.

“Chúng ta biết rõ đó không phải là sự thật mà,”Nikolas thầm thì,trượt vòng tay xung quanh cô.

“Đó là sự thật.”Những giọt nước mặt rơi ra từ khóe mắt cô và lăn chậm xuống cằm. “Em biết rõ điều gì đó sẽ xảy ra với họ. Bây giờ em chẳng còn ai nữa cả.”

“Em có anh mà.”Nikolas dịu dàng vuốt ve bờ vai và lưng cô. Mặc dù anh vẫn quan tâm đến cô, nhưng đồng thời anh cũng lưu tâm đến tình cảnh hiện tại của họ và sự nguy hiểm đang hiện hữu xung quanh. “Im lặng nào, ruyshenka, mọi người đang lắng nghe kìa.”

“Không ai trong cả hai người muốn ở đó,”cô khóc lặng lẽ. “Họ có quyền được ở lại trong làng và sống với gia đình họ, và già đi trong yên bình. Em ghét sa hòang vì đã khiến họ đến St.Petersburg! Và ông ta đã làm việc này hàng ngàn lần, với rất nhiều người khác nữa. Ông ta không có quyền chế giễu những người nông dân khi ông ta đã lấy đi quá nhiều từ họ-”

Nikolas kẹp chặt bắp tay cô, xiết chặt cho đến khi cô cau mày lại. “Im đi. Em phải im lặng ngay lập tức.”Cô gật đầu, cố gắng nuốt vào những giọt nước mắt và từ ngữ cay đắng mà cô vừa nói ra.

Nhưng tai họa đã xảy ra. Nikolas biết rõ điều đó từ nụ cười hài lòng trên khuôn mặt của Menshikov và biểu hiện giật mình của những người đã nghe lỏm chúng. Cách đó nửa gian phòng khiêu vũ, Peter để ý thấy sự náo động nhỏ, và ông ta nhìn bao quát tất cả,khuôn mặt ông ta cau lại và tối sầm đi với linh tính kỳ lạ.


Emelia quá bàng hòang đến nỗi không thể nhận ra bất kỳ điều gì ngoài nỗi đau buồn của chính cô. Cô nghe theo mà không nói lời nào khi Nikolas dẫn cô về nhà, và cô rúc người áp sát vào anh trong chiếc xe trượt tuyết giống như một đứa trẻ khiếp sợ. Nikolas ôm chặt cô vào lòng, thỉnh thỏang thầm thì tỳ sát vào mái tóc cô. Những suy nghĩ và xúc cảm của anh dường như đã cô đặc lại với sự cam chịu chết lặng người.

Họ đã bị kết án ngay từ đầu, anh ngẫm nghĩ. Con gái của kẻ nổi lọan strelets và cố vấn của sa hòang, một cặp đôi như vậy sẽ không bao giờ được bất kỳ ai chấp nhận. Nhưng nếu như anh có thể khiến cho mọi chuyện quay trở lại lúc khởi đầu, anh cũng sẽ kết hôn với cô.

Anh không phải là kẻ ngốc, và anh nhận thức rất rõ rằng anh không còn được bảo vệ bởi tình bạn với sa hòang. Sau tất cả những gì đã xảy ra tối nay, Emelia sẽ sớm bị cưỡng ép đến Kremlin và sẽ bị chất vấn về quá khứ của cô, cùng với lòng tin về các chính sách chính trị của cô-sẽ rất có khả năng dẫn đến vài hình thức tra khảo nào đó. Nikolas sẽ tự giết chính bản thân anh nếu để điều đó xảy ra. Nhưng vấn đề rắc rối nhất chính là khả năng Emelia có thể đang mang thai. Anh phải đảm bảo rằng cô sẽ được an toàn, thậm chí cho dù anh không thể bảo vệ nổi cho chính bản thân anh.

Suy nghĩ về đứa trẻ-con của anh-dâng tràn trong lòng Nikolas cảm giác thần kỳ đầy đau khổ. Một sinh vật nhỏ bé, hoàn hảo sẽ được tạo hình, mang theo rất nhiều hy vọng và trong sáng chứa đựng sự bất lực.

“Lạy Chúa tôi,”anh lặng thầm kêu lên, đây là lần đầu tiên anh nghĩ về Jacob. Đứa con trai của anh, đơn độc và bị ghét bỏ ở tương lai, cần đến sự bảo vệ của người cha… “Lạy Thánh Thần, mình đã phạm phải sai lầm quá tồi tệ rồi.” Anh chưa bao giờ tự cho phép chính bản thân anh cảm nhận bất kỳ điều gì về đứa con ngoài giá thú của anh, và bất thình lình anh khao khát muốn ôm chầm lấy đứa nhỏ, dỗ dành cậu bé rằng cậu đã được an toàn, rằng cậu thuộc về nơi nào đó.

Nikolas hôn lên trán vợ anh, môi anh lướt ngang qua những sợi tóc xoăn đỏ rơi lòa xòa trên thái dương cô. Anh lặng lẽ áp môi lên làn da cô mà không nói lời nào. Nếu chúng ta gặp lại nhau trong tương lai,anh sẽ đền bù cho em. Và đối với con trai anh. Anh sẽ yêu thương cả hai, anh hứa.

Khi họ về đến nhà, Nikolas đứng lại ngay đại sảnh đủ lâu để kể cho Sidarov nghe về những gì đã xảy ra. Người quản gia chóang váng, gương mặt anh ta trở nên tái xanh đi vì sợ hãi và hối tiếc. “Thưa Đức Ngài, tôi không bao giờ có ý muốn gây ra rắc rối-”

“Ổn cả thôi,” Nikolas nói. “Anh chỉ cố gắng giúp đỡ vợ ta. Bên cạnh đó, nó sẽ xảy ra bất kể anh đã làm điều gì. Tất cả đều nằm trong bàn tay Thiên Chúa, Feodor.”

“Nhưng bây giờ chuyện gì sẽ xảy ra đây?”

“Ta tin rằng bọn chúng sẽ đến gặp chúng ta sớm thôi,” Nikolas trả lời, cảm nhận được cơ thể căng cứng của Emelia đang áp sát vào người anh. Cô rùng mình và ngước nhìn anh với đôi mắt hỏang hốt. Anh vẫn tập trung sự chú ý vào Sidarov. “Nghe này, Feodor. Ta sẽ giúp vợ ta gói ghém các đồ đạc cá nhân của cô ấy, và rồi ta muốn anh dẫn cô ấy rời đi ngay lập tức. Hãy dẫn cô ấy đến Tu Viện Novodevichy, hiểu rõ không? Cùng một nơi mà chị gái Sophia của sa hòang đã bị trục xuất đến đó. Họ sẽ giúp Emelia ẩn náu,”Nikolas quay sang vợ anh. “Em sẽ có thể rời khỏi đây an toàn. Sidarov sẽ giúp em tìm ra nơi nào đó trên đất nước này để sinh sống.”

Khuôn mặt Emelia tràn ngập nỗi khiếp sợ xen lẫn sự hỏang loạn. “Không,” cô thầm thì. Bờ môi run rẩy của cô chỉ có thể phát ra được mỗi từ đó.

Nikolas nhìn lướt qua Sidarov. “Anh sẽ làm theo những gì ta yêu cầu chứ?”

Viên quản gia gật đầu và quay đi mà không phát ra bất kỳ tiếng động gì.

Emelia nói một cách điên cuồng khi Nikolas dẫn cô lên cầu thang hướng đến phòng của họ. “Nikki, xin đừng gởi em đi xa! Không cần thiết đâu-”

“Nếu không có chuyện gì xảy ra, anh sẽ đến tu viện đón em và dẫn em về nhà.”Anh kẹp chặt bàn tay anh vào thắt lưng thanh mảnh của cô. “Nhưng chúng ra đang gặp rắc rối, ruyshka. Anh muốn em được an toàn.”

Cô bắt đầu khóc khi lê bước lên cầu thang. “Gía mà em không đòi Sidarov tìm kiếm gia đình em-”

“Chẳng hề liên quan gì đến điều này cả. Anh có nhiều kẻ thù, dẫn đầu là Menshikov, kẻ đã tác động sa hòang chống lại anh. Có lẽ cuộc hôn nhân của anh với em khiến cho mọi việc dễ dàng hơn cho bọn chúng, nhưng sớm muộn gì nó cũng sẽ xảy ra thôi mà. Đó chính là số phận, Emelia.”Những luồng cảm xúc của anh dâng tràn lên với sự phủ nhận xen lẫn khao khát, nhưng anh đã cố gắng kiểm soát chúng. Anh phải giúp vợ anh chấp nhận những gì đang diễn ra,nếu không cô sẽ tự oán trách bản thân suốt cuộc đời.

“Em sẽ không đi bất kỳ đâu mà không có anh,” Emelia thấp giọng nói. “Anh không thể bắt ép em rời khỏi nơi này.”

“Em ươn ngạnh như vậy thì tốt lành gì chứ?” anh hỏi nhẹ nhàng. “Anh có thể chịu đựng bất kỳ điều gì miễn là em được an toàn. Và có thể con của chúng ta đã được thụ thai ngay từ bây giờ rồi. Liệu em có muốn đặt đứa con của chúng ta vào trong vòng nguy hiểm không?”Anh nhận ra được âm thanh hơi thở của cô đang ép chặt trong lồng ngực. “Nếu em mang thai, đứa bé sẽ gặp nguy hiểm. Khi đứa con của một kẻ phản bội bị tình nghi, chưa kể đến người thừa kế tước vị và tài sản nhà Anglovsky, đứa trẻ sẽ trở thành mục tiêu đối với tất cả mọi người. Không ai được phép biết về nó, thậm chí cả người trong gia đình, cho đến khi cậu bé đủ lớn để có thể tự bảo vệ-”

“Tại sao anh lại nói như vậy?” cô thét lên dữ dội,nước mắt tuôn tràn giận dữ. “Nếu anh đang cố gắng làm em sợ hãi, vậy thì anh đã rất thành công! Em xin lỗi vì tất cả những gì em đã gây ra-Em xin lỗi vì đã bước vào cuộc đời anh và phá hủy nó!”

“Không,không…”Nikolas dẫn cô vào phòng của họ và đóng cửa lại. Anh vòng tay xung quanh cô trong một cái ôm vững chãi và dễ chịu. “Đừng bao giờ nói thế. Em là điều duy nhất khiến cho cuộc sống của anh trở nên đầy ý nghĩa. Emelia…đừng hối hận vì tình yêu em đang giành cho anh.”

Vẫn còn khóc lóc, Emelia quay người lại rúc sâu vào vòng tay anh.

“Chúng ta phải sắp xếp đồ đạc của em,” Nikolas nói một lát sau. “Chúng ta không có thời gian-”

Cô quay mặt lại và áp môi lên miệng anh, bờ môi cô có vị mằn mặn của những giọt nước mắt. Những suy nghĩ của anh mờ mịt trôi đi như những chiếc lá trong gió và anh đờ đẫn đáp lại, siết chặt cơ thể cô ép sát vào anh cho đến khi bờ ngực cô trải ra giữa họ. Chỉ lúc đó anh mới nhận ra trái tim anh đang đập nhanh biết nhường nào, nó đã đập liên hồi suốt từ khi họ rời đi khỏi phòng khiêu vũ của bữa tiệc đêm Gíang Sinh. Anh đã vô cùng khiếp sợ vì quyền lợi của cô, và nỗi hỏang sợ ấy cứ rải đều ra khi từng khỏanh khắc trôi qua và anh sẽ phải rời xa cô. Anh giữ gương mặt cô trong lòng bàn tay anh, ngắm nhìn hình dáng chiếc cằm ươn bướng của cô, xương gò má góc cạnh quyến rũ của cô.

Những ngón tay cô cuộn chặt vào chiếc áo chòang nhung màu hổ phách dày cộm của anh, bám víu tuyệt vọng. “Chỉ lần nữa thôi,”cô nói, đôi mắt cô sáng lấp lánh. “Làm ơn đi…đó là những gì em có thể có từ anh.”

“Emelia,”anh lên tiếng với cái lắc đầu nhẹ, nhưng khi anh nhìn sâu vào trong đáy mắt cô,ý chí của anh đã bị sụp đổ và anh ngấu nghiến cuốn lấy bờ môi cô. Cô rướn người lên hăm hở với khao khát cháy bỏng, đôi bàn tay cô dò dẫm trên lưng và hông anh. Hơi thở cô hổn hển đập vào má anh từng đợt kế tiếp nhau dồn dập.

Nikolas dứt người ra khỏi nụ hôn và vội vàng mò mẫm cởi bỏ quần áo của cô, nhanh chóng xé nát những dây buộc cài chặt xung quanh người cô. Chiếc áo nịt ngực đã được mở ra, và Emelia thở hổn hển trong khoái cảm, chà lòng bàn tay lên những vết đỏ ở trên người cô. Khi Nikolas cởi quần áo của anh ra, cô giúp anh nâng chiếc áo sơ mi trắng căng phồng ra khỏi đầu anh. Miệng cô hạ thấp xuống vùng ngực trơn mượt của anh, rồi cô hôn và liếm lên chỗ lõm xuống của cổ họng anh, cho đến khi Nikolas nôn nóng dẫn cô đến giường ngủ. Anh kéo những chiếc kim cài và đồ trang sức ra khỏi mái tóc cuả Emelia, sao cho nó trải trên người anh như những đợt sóng đỏ rực.

Từng phút giây nóng bỏng không ngừng trôi qua khi họ vuốt ve nhau và hôn nhau với sự đam mê mãnh liệt. Không cần đến những câu chữ vô nghĩa, không có suy nghĩ nào tồn tại giữa cả hai, ngoại trừ sự quyết tâm chia sẻ nhục dục của cả hai để đẩy tòan bộ thế giới ra khỏi họ lâu đến chừng nào có thể. Nikolas sưởi ấm làn da mát lạnh của Emelia với đôi bàn tay anh, lòng bàn tay vuốt ve trượt từ xương sườn cô xuống dưới bờ eo thanh mảnh của cô. Cô nâng người lên khuyến khích anh, trong khi đôi mắt cô khẽ hé mở trong đê mê. Anh đã cứng ngắc lên với nhu cầu dữ dội cần ở bên trong cô, nhận thức được mỗi mạch máu đều đập rộn ràng như thể nó đang chạy đua bên trong vật căng cứng hừng hực lửa của anh. Khi những nhánh dây thần kinh của anh khuấy động đến nhức nhối, anh kẹp chặt hông cô lại và gieo người vào bên trong cô. Sự ấm áp và ẩm ướp bao quanh anh trong sự chào đón ngọt ngào. Anh kiên trì nhấp nhẹ, rồi sau đó thúc sâu vào bên trong cô cho đến khi anh có thể đẩy mạnh vào tận cùng vùng ẩm ướt mượt mà của cô.

Nikolas vẫn giữ bên trong cô, khuôn mặt anh cúi sát xuống mặt cô, cả hai nhìn nhau đắm đuối cho đến khi anh chết chìm trong đôi mắt xanh lung linh của cô. “Cô vợ tóc đỏ của anh…em đã cho anh niềm hạnh phúc duy nhất mà anh chưa bao giờ biết đến trước kia.” Cổ họng anh siết chặt lại với nỗi đau buồn và lòng khao khát. “Hứa với anh nhé nếu chúng ta gặp lại nhau lần nữa, em sẽ nhớ đến anh.”

“Làm sao em có thể không nhận ra anh cơ chứ?” cô uể oải hỏi anh.

Anh di chuyển bên trong cô, những cú thúc nhịp nhàng chậm rãi khiến cô rên rỉ trong sung sướng. “Nói với anh rằng em yêu anh đi.”

“Em yêu anh, Nikki…mãi mãi.” Emelia nhấn mạnh những lời nói đó áp vào cổ anh, hàm anh, miệng anh, lặp đi lặp lại chúng cho đến khi cơn bão đam mê trở nên kích thích hơn, và phá vỡ đi sự say đắm nồng nàn đến cuồng nhiệt. Cô thổn thức áp mặt vào cổ anh, cuối cùng chịu thua sự bùng nổ của xúc cảm, kéo Nikolas vào sâu trong vòng tay và đôi chân cô cho đến khi anh không thể kiềm chế được nữa và uốn cong lưng, anh giật mạnh vào cho một cú lên đỉnh.

Nikolas muốn thiếp ngủ trong vòng tay cô , chìm đắm vào trong niềm hạnh phúc vô thức. Thay vì vậy anh buộc những cơ bắp mệt mỏi của anh phải động đậy, nhấc người khỏi cô, kéo chiếc chăn ấm áp ra khỏi người. Anh rùng mình vì làn không khí lạnh lẽo của căn phòng và nhanh chóng mặc đồ vào. Emelia im lặng, tia nhìn chăm chú của cô dõi theo từng cử động của anh. Lục loi trong chiếc tủ đứng, Nikolas tìm thấy những bộ quần áo dạ tiệc của Emelia, và cuối cùng anh chọn ra một chiếc váy bằng nhung màu đen đơn giản với cổ cao và tay áo dài.

Gịong nói buồn tẻ của cô vang lên từ chiếc giường. “Em có buộc phải ăn mặc như vây khi em ở tu viện không?”

Nikolas không thể không mỉm cười. “ Lạy Chúa tôi, không đâu.”Anh mang chiếc váy đến bên giường và phủ nó lên tấm chăn nhàu nát. Chợt anh ngừng lại rồi nhìn chăm chú đầy ngưỡng mộ trước dáng vẻ bù xù của cô. Mái tóc đỏ dài rối bù xõa dài xuống người cô, người đàn bà đẹp mê hồn và ngon lành với cái miệng có thể cám dỗ cả vị linh mục phải phạm tội. “Không có cách nào khiến em trông giống như bà sơ cả, ruyska, dù cho em có ăn mặc ra sao đi chăng nữa.”

Cô ngồi bật dậy, giữ lấy tấm chăn để che đi cặp vú của cô.

“Chuyện gì sẽ xảy ra với anh?” cô hỏi lặng lẽ.

Nikolas im lặng,không biết phải nói với cô điều gì nữa.

“Họ sẽ giết anh, có phải không?”cô nói. “Anh có ý định hy sinh chính bản thân anh, bởi vì những gì em đã nói và những việc em đã-”

“Không đâu,” anh vội vàng nói, ngồi xuống giường và ôm lấy cơ thể trần trụi cuả cô vào trong vòng tay anh. “Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cũng không phải do em. Anh phải trả giá cho những sai lầm anh đã phạm phải trước khi gặp em.”

“Em không thể chịu được điều đó.” Những ngón tay của cô níu chặt lấy chiếc áo sơmi của anh. “Em sẽ không để anh chết chỉ vì lợi ích của em.” Những giọt nước mắt của cô rơi xuống áo anh, làm thành những vệt đen trên chất liệu len mềm, mịn màng.

“Nếu nó xảy đến, anh sẽ chết hàng ngàn lần vì em,”a nh thầm thì. “Điều đó dễ dàng hơn là để ai đó ở lại sau lưng.”

“Làm ơn cho em ở lại với anh,”cô cầu xin, cố gắng ôm lấy anh trong khi anh lùi ra xa.

Nikolas chỉ vào chiếc áo và đi đến bên lò sưởi lát đá, đang tỏa ra hơi nóng yếu ớt. Chống tay lên trên bề mặt ấm áp, anh cộc cằn nói qua vai. “Mặc quần áo vào, Emelia. Không còn nhiều thời gian nữa.”

Anh rất tháo vát khi giúp cô bỏ quần áo và đồ dùng cá nhân vào trong chiếc túi nhỏ. Liếc nhìn về phía tấm cửa sổ lắp kính-dày cộm, nhỏ của phòng ngủ, anh thấy chiếc xe trượt tuyết của họ đã được chuẩn bị và đang đậu ngay ngay trước nhà, những người phu xe đã tạo ra con đường rãnh nhỏ trên nền bất bao phủ-đầy tuyết.

Anh quay về phía Emelia. Cô đang mang chiếc khăn chòang bằng ren màu trắng mà anh đã từng tặng cô. Nền ánh sáng đẹp tuyệt vời, bao phủ trên mái tóc cô và che đi một phần khuôn mặt bên trái của cô, sao cho tất cả những gì anh có thể thâý chỉ là đôi mắt yếu ớt và bờ môi run rẩy cầu khẩn của cô. Nikolas bị đánh gục bởi sự thật rằng chính người phụ nữ này đã ám ảnh anh suốt từ cuộc đời nay sang cuộc đời khác. Hàng trăm hình ảnh về cô lóe lên trong tâm trí anh: Emelia, quấn đôi chân dài của cô xung quanh người anh trên giường ngủ, nô đùa trong tuyết giống như những đứa trẻ đường phố, ngồi trong bồn tắm với mái tóc dài đen và ẩm ướt…và còn Emma, với tất cả những nụ cười quyến rũ của cô và các cuộc tranh luận nảy lửa, khiêu vũ cùng anh, khoác lên người bộ quần áo khi làm việc nhà trong chiếc áo sơmi và chiếc quần đàn ông. Anh yêu cô trong bất kỳ vỏ bọc nào. Và anh đã để mất cô hai lần rồi.

Emelia lặng lẽ trượt tay cô vào trong tay anh. Những ngón tay của họ nắm chặt lấy nhau đến đau nhói. Vẫn giữ tay cô, Nikolas nhấc chiếc va li lên và cầm nó khi cả hai cùng nhau bước xuống lầu.

Sidarov đang đứng chờ ở lối vào, mái tóc nâu của anh ta rối bù lên một cách hiếm có, cùng khuôn mặt nhợt nhạt tái xanh của anh. Trong vòng tay của anh ta, anh ta đang nắm chặt lấy một trong những chiếc áo khoác của Emelia, lớp len màu mận chín trông quá u ám đến nỗi chúng giống như là màu đen vậy. “Mọi thứ đã sẵn sàng, Thưa Đức Ngài.”

“Tốt lắm,” Nikolas khom người cúi sát xuống viên quản gia,.

“Đừng để bọn họ có được cô ấy”anh nói, quá kín đáo đến nỗi Emelia không thể nghe thấy được gì. “Anh biết bọn chúng sẽ làm gì mà.”Anh lùi lại và nhìn chằm chằm cứng rắn vào Sidarov, để lại lời thỏa ước hiểu ngầm, rằng anh thà để cho Emelia chết nhanh chóng bởi bàn tay của Sidarov còn hơn bị dày vò đến chết bởi kẻ khác.

Viên quản gia gật đầu, hiểu được thông điệp ngầm đó. “Nó sẽ không xảy ra đâu,” anh ta nói bình tĩnh, và Nikolas đặt bàn tay lên vai anh ta, kẹp chặt lại.

“Ta đặt lòng tin vào ngươi với tất cả những gì ta coi trọng, Feodor.”

“Tôi hiểu, Thưa Đức Ngài.”

Nikolas đón lấy chiếc áo chòang từ Sidarov và nhanh chóng chòang vào bờ vai của Emelia. Anh kéo chiếc nón phủ lên đầu cô thật cẩn thận, và cố gắng mỉm cười. Sự nỗ lực này đã thất bại, và anh nhìn chằm chằm vào cô trong nỗi đau đớn tuyệt vọng. Anh không biết làm sao để nói lời từ giã nữa .Cổ họng anh đau đớn vì sự căng thẳng của việc kiềm nén những cảm xúc. “Anh không muốn rời xa em,” anh nói trầm buồn, chạm vào đôi bàn tay lạnh cóng, căng cứng của cô.

Emma cúi đầu, những giọt nước mắt của cô rơi lả tả. “Em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, đúng không?”

Anh lắc đầu. “Không phải trong suốt cuộc đời này,” anh nói với tông giọng khàn khàn.

Cô rút tay lại và vòng tay quanh cổ anh. Anh cảm thấy được đôi bờ mi ẩm ướt của cô vuốt ve lên má anh. “Vậy thì em sẽ chờ 100 năm nữa,”cô thầm thì. “Hoặc là 1000 năm, rồi em chắc chắn sẽ nhớ đến anh, Nikki. Em sẽ chờ anh đến với em.”


Nikolas đứng ở cửa, dõi theo Sidarov dẫn cô ấy lên chiếc xe trượt tuyết. Chiếc xe nhanh chóng mất hút vào màn đên đen tối-xanh thẫm. “Chúa phù hộ em,” anh lặng lẽ nói, nắm chặt lấy khung cửa. Cuối cùng anh ra lệnh người hầu đem rượu vodka đến phòng khách. Anh chờ đợi bên cạnh lò sưởi lát đá, nhấp chậm rãi từng ngụm rượu trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào một chỗ trống trên bức tường.

Một giờ đồng hồ sau đã trôi qua, người hầu đến thông báo cho anh biết rằng hai viên chức của Văn Phòng Tuyệt Mật đã đến. Văn Phòng Tuyệt Mật, được tạo nên bởi Peter, đã được giao thẩm quyền xét xử tất cả những tội ác đe dọa đến sự ổn định của chính phủ Nga hòang.

Những viên chức đã vào nhà và đi theo người hầu đến thẳng chỗ Nikolas. Một người trong số bọn chúng thì im lặng và dáng vẻ kính trọng, trong khi tên khác, gã đàn ông mặt-lưỡi cày với mái tóc đen dầu bù xù, khoác lên mặt nụ cười nhạo báng.

“Hòang Tử Nikolai,”gã đàn ông mặt-lưỡi cày lên tiếng. “Tôi là Valentin Necherenkov, và đồng nghiệp của tôi là Yermakov. Chúng tôi đến từ Văn Phòng Tuyệt Mật bởi vì được báo cáo về sự cố đã diễn ra tối hôm qua-”

“Vâng, ta biết.” Nikolas di chuyển về phía chiếc khay bạc và chỉ vào chai vodka ướp lạnh. “Uống chút nhé, nếu có thể.”

Necherenkov gật đầu. “Cảm ơn, Thưa Đức Ngài.”

Nikolas cẩn thận rót rượu Vodka vào ba chiếc ly, và mời bọn họ.

Necherenkov nhìn chăm chú Nikolas tính toán. “Thưa Đức Ngài, chúng tôi tới đây để nói chuyện với Công Nương Emelia.”

“Các ông không cần phải gặp cô ấy.”

“Ồ, có chứ,”Necherenkov quả quyết với anh. “Bà ấy bị tố giác đã làm một bài diễn văn phản nghịch trong tầm nghe của sa hòang tối hôm qua. Và xuất thân của bà ấy từ tất cả các nguồn tin nghi ngờ rằng-”

“Cô ấy không phải là hiểm họa đối với sa hòang, hoặc là bất kỳ ai.” Nikolas ngắt lời với nụ cười đầy thuyết phục nhẹ nhàng. “Một người phụ nữ hấp dẫn, nhưng không quá chói lọi, ngươi hiểu không? Một cô gái nông dân đơn giản, không đủ khả năng hình thành nên những chính kiến riêng của chính mình. Ta e rằng cô ấy chỉ vừa lặp lại những điều mà cô ấy đã nghe lỏm được. Để bảo vệ công lý, người nên bắt giữ những kẻ có tội thực sự chịu trách nhiệm.”

“Và đó là ai,Thưa Đức Ngài?”

Nụ cười uể ỏai của Nikolas biến mất. “Ta,”anh nói thẳng thừng. “Ngay cả 1 cuộc điều tra ngẫu nhiên nhất cũng tiết lộ được rằng ta đã bất đồng ý kiến với sa hòang. Tất cả mọi người đều biết về điều đó.Nguồn sống của đất nước đã bị rút hết để phục vụ cho lợi ích của sự tự nhận thức về chính bản thân cuả sa hòang—tôi sẽ không do dự mà nói thẳng điều này ngay cả khi có sự hiện diện của ông ta.”

Necherenkov trầm ngâm chú tâm đến anh khi anh rót thêm rượu vodka. “Chúng tôi sẽ vẫn phải chất vấn vợ ngài, Thưa Đức Ngài.”

“Sẽ chỉ lãng phí thời gian của ông thôi.” Một cách kín đáo Nikolas lấy một cái bọc bằng nhung đen ra khỏi túi anh, cân nhắc trọng lượng đáng thèm muốn của nó trong lòng bàn tay anh. “Tôi chắc chắn rằng ông là một người rất có thế lực…Ta hy vọng ông có thể sắp xếp thích đáng vài thứ sao cho cô ấy bị lãng quên.”

Nhận lấy chiếc bọc từ Nikolas, Necherenkov mở nó ra và nghiêng vài vật bên trong vào lòng bàn tay hắn ta. Chiếc bọc chứa đầy cả một gia tài với những viên kim cương được gọt tỉa và cắt một cách hoàn hảo, 15 viên trong số đó nặng đến 20 ca ra, một ít thậm chí còn lớn hơn. Chúng chiếu lấp lánh trong bàn tay to bè của Necherenkov giống như đốm lửa màu trắng. Nikolas kìm lại sự thôi thúc mỉm cười khi anh nghe thấy hơi thở gấp gáp của hai nhân viên đó.

Necherenkov nói nhỏ. “Nếu bà ấy, xét cho cùng, chỉ là một phụ nữ nông dân ngu ngốc, dường như không việc gì phải chất vấn bà ta.”

“Ta mừng rằng chúng ta đều đồng ý.”

Necherenkov nhìn thẳng vào mắt anh. “Nhưng làm trong sạch sự nghi ngờ của vợ ngài, có nghĩa rằng ngài đang tự đổ lỗi cho chính bản thân ngài, và chúng tôi buộc phải đưa ngài đến điện Kremlin để thẩm vấn.”

“Dĩ nhiên rồi.” Và bất chấp sự đối mặt trước bóng tối u ám, trong thâm tâm Nikolas vẫn thở phào nhẹ nhõm.


Trong ba ngày Nikolas ngụ tại pháo đài Beklemishevskaya, thuộc một trong những phòng tuyến của thành trì Kremlin nằm trên nhánh Sông Moskva. Chiến hào bằng đá thì ẩm ướt và lạnh cóng, và Nikolas thấy rằng hơi thở của anh khiến lồng ngực nhức buốt. Thật kỳ lạ, không ai đến chất vấn anh. Tất cả những gì anh có thể làm là ngồi và chờ đợi trong im lặng. Nước và một bát lúa mì luộc được mang đến cho anh hai lần một ngày. Không có đồ nội thất gì trong xà lim, không có cả chiếc giường hẹp hay thậm chí là một đống rơm. Có hai tù nhân cùng ở chung phòng với anh, cả hai người bọn chúng đều có đôi mắt trống rỗng và khuôn mặt đờ đẫn. Mọi người không trao đổi tên hoặc là nói chuyện với nhau, ngoại trừ đáp lại những lời bình luận của Nikolas về việc bọn họ tệ nhất cũng nên được cung cấp một chiếc mền.

“Không có bất kỳ tiện nghi nào giành cho chúng tôi,” một người trong số bọn chúng cất giọng buồn tẻ. “Những tội phạm quý tộc sẽ tệ hơn nhiều so với cuộc nổi loạn của một nông dân, bởi vì sa hòang mong chờ nhiều lòng trung thành hơn từ những người thuộc tầng lớp quý tộc của ông ta.”

Gã đàn ông khác, vẫn tiếp tục giữ im lặng, rõ ràng là đang bị ốm. Làn không khí ẩm thấp, lạnh lẽo của tòa tháp làm tình trạng hắn ta trở nên tồi tệ hơn, khiến cho hắn ho và run bắn người dữ dội. Vào ngày thứ ba cả hai người đàn ông đều bị đưa ra khỏi xà lim và không bao giờ quay trở lại nữa. Nikolas nghe thấy những âm thanh xa tít tắp của ai đó đang bị tra tấn, những tiếng khóc lóc dã man vì đau đớn, và anh tự hỏi liệu có phải là của một trong hai gã đàn ông đó không.

Anh bắt đầu nhớ lại những điều tương tự như vậy khi anh bị tra tấn, và lần đầu tiên anh bắt đầu sợ hãi, nỗi hoang mang vì sự nhẫn nhục đó tăng lên từ từ. Anh không thể chịu đựng điều đó thêm lần nào nữa. Sự tổn thương cơ thể của anh có thể liền sẹo và chữa lành được. Nhưng sự thương tổn trong tâm hồn anh…không, anh sẽ không thể sống sót lần thứ hai này. Nép mình trên sàn nhà trơ trụi, Nikolas áp người vào bức tượng lạnh lẽo. Anh chưa bao giờ cảm thấy quá cô đơn như lúc này.

Sau khỏang một hoặc hai ngày trôi qua, Nikolas biết rằng anh đang chìm vào trong bệnh tật. Anh bắt đầu lạnh và sốt, những suy nghĩ của anh dường như không còn sáng suốt nữa rồi. Chòang tay quanh người, anh run rẩy, thiếp ngủ, và cuối cùng để mặc những giọt nước mắt rơi xuống. Trong vài khỏanh khắc nào đó trong cơn mê sảng, anh thấy được những hồn ma đang viếng thăm xà lim của anh…Tasia…cha anh…Jacob…Misha, người anh trai đã chết của anh, nhìn anh với khuôn mặt âm hồn-mệt mỏi, nhưng thỉnh thỏang anh gọi tên Emelia…Emma…không có ai đến. Anh đang chết dần chết mòn đi, anh nói với những hồn ma rằng; anh muốn vợ anh, muốn áp đầu vào trong lòng cô và thiếp ngủ vĩnh viễn.

Trong suốt khỏang thời gian khi Nikolas sáng suốt, anh nhận được một vị khách không mong đợi, sa hòang. Rúc mình vào trong góc của xà lim, Nikolas quan sát thân hình khổng lồ bước vào nơi bốc mùi-hôi thối, u ám này.

“Nikolai,”Peter nói, giọng nói trầm của ông ta đập ầm ầm vào bức tường đá. “Bọn chúng bảo với ta rằng người bị bệnh. Ta quyết định đến thăm ngươi.”

“Để làm gì?”Nikolas hỏi, những từ ngữ phát lên ken két khó chịu trong cổ họng khô khốc của anh.

Peter nhìn anh như một người cha đối với đứa con lầm đường lạc lối. “Ta muốn xem liệu tình cảm nào đó có thể xoa dịu được ngươi. Điều này chẳng giống ngươi chút nào, Nikolai. Ngươi không còn là chính ngươi hàng tháng trời nay. Tình yêu người từng giành cho ta, lòng trung thành sâu nặng…chuyện gì đã xảy ra với tất cả những điều đó cơ chứ?”

Nikolas ngoảnh mặt đi,không buồn đáp lại.

“Ngươi đã để một ả đàn bà hủy hoại ngươi,”Peter tiếp tục lặng lẽ. “Một ả đàn bà nông dân thấp kém. Ả ta đã gây ảnh hưởng lên ngươi để chống lại ta. Ả ta đã tác động bằng vài mánh khóe để quyến rũ ngươi. Nếu không thì ả ta sẽ không bao giờ thay thế được tất cả mọi thứ người đã từng yêu mến.”

Một cơn run rẩy chiếm cứ trong người Nikolas, và anh lại càng cuộn chặt người vào trong góc hơn. “Tôi chưa bao giờ yêu thương bất kỳ ai-hay bất cứ điều gì- cho tới khi cô ấy đến.”

Sa hòang thở dài và ngồi xổm trước mặt anh. “Và bây giờ ả ta để mặc ngươi bị hủy họai. Bị suy sụp và tàn phá vì những điều như vậy liệu có tốt không chứ?”

“Tôi đã không phản bội ngài,”Nikolas nói.

“Có lẽ là chưa, nhưng những mầm mống thì vẫn còn. Và ta phải là người quan trọng nhất đối với ngươi, không người nào khác cả. Thậm chí cả Chúa Trời. Đó là những điều ta cần để biến nước Nga thành một quốc gia mà nó phải trở thành.” Peter nhìn chăm chú vào khuôn mặt quay đi của Nikolas. “Thậm chí ngay cả bây giờ,” ông ta khẽ nhận xét, “ngươi là một trong những tạo vật xinh đẹp nhất, khi so với đàn ông hay đàn bà, mà ta đã từng thấy. Ngươi đã được ban cho quá nhiều rồi, Nikolai. Ta nghĩ ngươi đã bị định trước một kết thúc bi thương.”

“Ngài muốn tôi phải làm gì?” Nikolas lẩm bẩm, trước khi anh bị đánh gục bởi cơn ho dữ dội đến nỗi anh ngửi thấy mùi máu vương trên môi anh.

Bàn tay to bự của Peter lướt nhẹ trên đầu Nikolas, vuốt ve tóc anh như thể anh là một con thú cưng được yêu thích. “Ta sẵn sàng ban cho ngươi một cơ hội thứ hai, Nikolai. Một cơ hội sống còn, cũng là để giành lại sự ân sủng của ta. Ta sẽ tha thứ hết tất cả nếu như ngươi chứng minh được lòng trung thành của ngươi giành cho ta.”

Nikolas nhìn chằm chằm vào ông ta vẻ đờ đẫn. “Tôi sẽ làm như thế nào?”

“Hủy bỏ cuộc hôn nhân của ngươi bằng cách để Emelia đi tu. Gởi ả ta đi thật xa, và không bao giờ gặp lại ả ta nữa. Ngươi có thể chọn lựa một người vợ khác, một người sẽ phục vụ ngươi tốt hơn ả ta. Hãy quay lại với cuộc sống đích thực của ngươi, và cống hiến chính bản thân ngươi để phục vụ ta. Hứa với ta những điều đó, và ta sẽ đưa ngươi ra khỏi đây trong vòng một giờ. Ta sẽ ra lệnh cho bác sĩ riêng của ta đến chăm sóc ngươi cho đến khi ngươi khỏe lại.”

Nikolas mỉm cười yếu ớt. “Tôi không thể sống xa cô ấy,” anh nói rin rít. “Biết được cô ấy đang ở bên ngoài kia…không bao giờ có thể nhìn thấy cô ấy, chạm vào cô…”Anh lắc đầu. “Không,”anh nói, bắt đầu ho lần nữa cho đến khi phổi anh bốc cháy lên.

Peter giựt bàn tay của ông ta lại và đứng lên, trừng trừng nhìn anh đầy giận dữ. “Ta rất tiếc khi ngươi quá coi rẻ cuộc sống của ngươi. Ta đã sai lầm khi trao ban cho ngươi cơ hội thứ hai. Một gã đàn ông chọn lựa cái chết và tội phản quốc thì sống trên cõi đời này là quá phí phạm.”

“Tình yêu,”Nikolas thầm thì,gục đầu trên sàn. “Đó là điều tôi đã chọn.”

Cơn mê sảng lại nhấn chìm anh lần nữa, nhẹ nhàng trước khi có bất kỳ ai đến thẩm vấn anh. Anh lạnh quá, thân thể chết cứng và tê cóng lại. Trong cơn mê man không có người nào băng ngang qua xà lim để ý đến lời cầu xin của anh cho một chiếc áo chòang, mền, một ngọn lửa nhỏ để sưởi ấm tay và chân anh. Anh nghĩ về vợ anh, cách mà thân hình tuyệt đẹp của cô quấn quýt quanh người anh, suối tóc đỏ rực của cô. “Emelia, anh lạnh lắm,” anh cố gắng nói, nhưng cô ấy đã đi rồi, không thể nghe anh được, và anh bắt đầu run rẩy dữ dội đến nỗi anh sợ rằng những khớp xương của anh bắt đầu kêu lách cách trên sàn đá cứng ngắc. Những hình dạng từ các câu chuyện cổ tích Nga bò trườn trong xà lim của anh- những con yêu tinh, những con thiên nga quyến rũ, mụ phù thủy, một con chim lửa khoe khoang bộ lông đỏ và vàng của nó. Và rồi con chim lửa vụt biến thành Emma, khuôn mặt của cô được bao bọc bởi mái tóc màu nguyệt quế đẹp rực rỡ. Nikolas vươn tay với tới cô, nhưng cô lách mình tránh khỏi bàn tay anh.

“Emma, đừng đi,” anh thở hổn hển, nhưng cô không muốn anh. Cô trôi đi ra xa, trong khi anh cầu xin cô đến với anh.

“Emma…Anh cần em.” Thời gian quay cuồng trượt xa khỏi tầm với của anh, và cuộc sống của anh bắt đầu trở nên yếu dần đi. Anh cảm nhận được bóng tối đang cô đặc lấy anh, tất cả những suy nghĩ và hồi ức đều chìm đắm trong vực thẳm không thể dò thấy được.

PHẦN IV

When the clock's unhurried finger

Rounds its beat and strikes adieu

Bidding strangers not to linger,

Midnight will not part us two.

—PUSHKIN

Bạn đang đọc Prince Of Dreams của Lisa Kleypas
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.