Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuân Phong Đắc Ý

Phiên bản Dịch · 1196 chữ

Edited by Cigar.

Yến Lẫm đánh tiếng trước cho Mặc Lý, mấy ngày còn lại trong khoảng từ giờ đến cuối tuần có thể bị Yến Chu trả thù gấp bội.

Mặc Lý chuẩn bị tốt, thậm chí có một chút khẩn trương. Dù sao, bị hắc cũng không phải là chuyện khoái trá gì.

Đạo diễn Phương vẫn không có liên lạc với cậu, Lý Thiếu Thiên nhưng thật ra có gọi điện thoại cho cậu vài lần. Bởi vì không tra ra được người thao túng phía sau màn, Lý Thiếu Thiên khá là nôn nóng.

Mặc Lý lại cảm thấy có chút tội lỗi với hắn. Người khởi xướng là Yến Lẫm, nhưng lại để Lý Thiếu Thiên lo lắng thay cậu, song cậu lại không thể nói chân tướng cho hắn. Mặc Lý cảm thấy có lỗi chút đỉnh với sư ca.

“Sư ca, em không sao, anh đừng tra nữa.” Mặc Lý khuyên hắn. “Anh đừng để ảnh hưởng đến tiến độ quay phim, cẩn thận đạo diễn Phương lại cố tình kiếm chuyện với anh.”

Lý Thiếu Thiên lại chưa bao giờ bướng bỉnh như hiện tại.

“A Ly, em tin tưởng anh, anh có thể giúp em.”

“Sao anh cố chấp vậy, đã nói không cần anh lo cho em.” Mặc Lý bắt đầu trở nên không kiên nhẫn, đó chính là trả thù đến từ lão đại ngành giải trí, Lý Thiếu Thiên có năng lực làm được gì.

Lý Thiếu Thiên trầm mặc trong chớp mắt, sau đó nặng nề mở miệng: “A Ly, em không cần anh quản, vậy em muốn ai quản em? Yến Lẫm sao?”

“Em không cần ai quản hết!” Mặc Lý phẫn nộ. “Anh tự quản tốt bản thân anh đi. Em không phải là đồ trang sức của ai hết. Chuyện của em tự em giải quyết!”

Mặc Lý nói xong liền hung hăng cúp điện thoại.

Yến Lẫm không có ở nhà, cậu nói chuyện điện thoại xong cũng chỉ có thể ôm chân tựa vào sofa ngẩn người, không có gì làm.

Cậu biết bản thân là có chút giận chó đánh mèo. Nhưng cậu bực ai? Mặc Lý cũng nói không rõ, tựa hồ là chính cậu, tựa hồ là Yến Chu chèn ép cậu, lại tựa hồ là Yến Lẫm vô thanh vô tức làm đại sự.

Hiện tại Yến Lẫm cũng không có gì khác lúc trước, nhưng Mặc Lý lại cảm thấy có một tia xa lạ như có như không.

Cậu vẫn luôn biết Yến Lẫm là một tiểu thiếu gia phú quý hào môn, nhưng vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được rõ ràng sự bất đồng giai cấp giữa hai người.

Tại thời điểm Mặc Huyền thi hành chính sách di dời và phá bỏ, tại thời điểm Yến Lẫm đầu tư sản xuất chương trình truyền hình thực tế kia, lời nói của Yến Lẫm có quyền hạn rất lớn, nhưng vẫn không có cái cảm giác cao không thể với tới này.

Sau đó hắn bị Yến Chu trừng phạt, rơi vào tình trạng hai bàn tay trắng.

Hiện tại, Mặc Lý lại cảm giác được sự cao cao tại thượng của Yến Lẫm.

Thì ra chỉ cần hắn muốn, ngay cả chiến thuyền mà vô số người trong giới chỉ biết ngước nhìn như công ty giải trí Thâm Không cũng có thể nắm trong lòng bàn tay. Chiến tranh giữa hắn và Yến Chu là thứ cậu không thể với tới.

Đây là cuộc sống được định sẵn của Yến Lẫm, còn Yến Lẫm mà cùng cậu trải qua những ngày tháng khổ sở mới là phù dung sớm nở tối tàn.

Mặc Lý cảm thấy bản thân có chút lo lắng vẩn vơ, nhưng cũng không thể khắc chế mà thật sự trở nên đa sầu đa cảm.

Về sau phải làm sao? Thật sự phải làm một con chim hoàng yến bị Yến Lẫm nuôi dưỡng ở trong lồng sao?

Cậu cố gắng làm việc, kiếm tiền, nuôi gánh hát Mặc gia, sau đó Yến Lẫm nuôi cậu. Trên cơ bản vẫn là Yến Lẫm nuôi cậu và gánh hát Mặc gia của cậu.

Vậy thì cậu thành cái gì? Bồi Yến Lẫm ngủ, bị hắn nuôi. Bọn họ thậm chí ngay cả giấy chứng nhận kết hôn cũng không có cách nào lấy được.

Không trách ba của Yến Lẫm ghét cậu.

Mặc Lý một mình một người nằm dài ở sofa, không dừng được nỗi niềm hờn tủi và những suy nghĩ miên man.

Yến Lẫm hôm nay tận khuya mới trở về.

Mặc Lý nghe được tiếng mở cửa, vội vàng đi ra mở cửa. Vừa mở cửa ra đã ngửi được mùi rượu cực nồng, còn có thoang thoảng cả mùi nước hoa gay mũi.

Mũi của Mặc Lý rất nhạy cảm, chưa bao giờ dùng những nước thuốc hóa học này, Yến Lẫm cũng chưa bao giờ dùng.

Mặc Lý đỡ hắn vào trong phòng khách, hàng lông mày xinh đẹp nhíu lại.

“Anh làm gì? Uống nhiều như vậy, hôi muốn chết.”

Hai mắt của Yến Lẫm hơi mơ màng, vẻ mặt lại như hoa đào ý xuân, nở nụ cười, hai tay nắm Mặc Lý ôm vào trong ngực.

“A Ly, không có chuyện gì, anh không say.”

Giọng của Yến Lẫm cực kì tỉnh táo, nếu không phải hắn cười rất phóng túng, Mặc Lý đã tin hắn.

Mặc Lý cố gắng tránh thoát khỏi hắn, Yến Lẫm cũng không thân sĩ như trước, nương sức mạnh mượn rượu làm càn ôm chặt Mặc Lý không buông, thậm chí còn có chút mất hứng.

“Sao vậy? Anh là người, người đàn ông của em, ôm một chút thì làm sao? Đến bây giờ, em cũng không cho anh chạm vào em. Anh chỉ ôm một chút, em còn dám trốn.”

Mặc Lý bị hắn ôm vào trong ngực, thoát cũng không thoát được, còn phải nghe mấy lời hoang đường của hắn.

“A Ly, em cứ ngẫm đi, về sau muốn đóng phim gì? Muốn diễn phim gì, anh trai cho em diễn tất.”

Mặc Lý bị hắn ép vào trong ngực, càng cảm thấy buồn bực.

Quả nhiên thân sĩ đều là giả hết, đàn ông chỉ cần có tiền một cái là lập tức biến thành móng heo.

“Nào, A Ly, để anh trai hôn một cái.”

Yến Lẫm nâng cằm của cậu lên vuốt hai cái, sau đó dùng lực áp lên.

Nụ hôn này không giống như dĩ vãng, mà nhuốm đậm yếu tố dục vọng hạ lưu, nương sự đắc ý và men say nhanh chóng lên men.

Mặc Lý bị Yến Lẫm gắt gao ôm vào trong ngực, đôi môi hồng nhuận bị giày vò đến mức sưng đỏ, áo sơ mi rộng thùng thình được trưng dụng làm áo ngủ cũng bị vén lên, hai bàn tay lạnh buốt thò vào, sờ lung tung không có trật tự.

Yến Lẫm nương cảm giác say rút đi sự ổn trọng không hợp tuổi, dáng vẻ cực kì xuân phong đắc ý.

Bạn đang đọc Quốc Sắc Thiên Hương của Nam Phong Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.